Trần Lạc nhớ lúc ở thế giới Vân Đoan, khi hắn vừa vào Trung Ương học phủ, xem như bạn học với Mỹ U U. Tiểu cô nương này ngay từ đầu đã kỳ lạ, trước kia thường ở chung với Thiên Duyên Nương Nương, bây giờ lại đi cùng Nữ Vu, không biết lai lịch của Mỹ U U là gì.

Mỹ U U không khác gì lúc trước, nàng ôm sách thủy tinh, lắp bắp chào:

- Trần... Trần Lạc học trưởng... Xin chào.

- Lâu không gặp vẫn đẹp vậy, để thúc thúc ôm một cái xem coi có phát dục không?

Bộ dáng cất lơ phất phơ của Trần Lạc không khác gì lưu manh.

Mỹ U U đỏ mặt, cúi đầu nói:

- Xin... Xin Trần Lạc học trưởng tự trọng.

- Đùa chút chơi.

Trần Lạc nhìn xung quanh, không biết chỗ này là đâu, hơi kỳ lạ. Trần Lạc định hỏi Nữ Vu mấy câu rồi đi, nhưng chính thức gặp mặt nàng lại khiến hắn lúng túng không biết nên nói gì. Quan trọng là Nữ Vu ai oán nhìn khiến Trần Lạc gai người.

Không lâu sau Nữ Vu lên tiếng:

- Bản cung cứ tưởng là ai, hóa ra là Trần Lạc lẫy lừng. Tiểu nữ tư xin thỉnh an người.

Nữ Vu cố ý khom lưng. Trần Lạc sợ hết hồn, hắn không ngờ Nữ Vu sẽ chơi trò đó với hắn.

- Không biết Lạc gia đại giá quang lâm có gì chỉ giáo?

Nữ Vu mỉm cười hỏi:

- Hàn xá hơi đơn sơ, xin Lạc gia thứ lỗi cho.

Trần Lạc không nói chuyện, hắn sờ cằm hào hứng nhìn Nữ Vu biểu diễn. Nữ Vu tự biên tự diễn rất vui, nhưng chốc lát sau thấy kỳ kỳ. Hơn nữa tiểu tử này không nói không rằng, chỉ nhìn nàng đăm đăm làm Nữ Vu cảm giác mình như xiếc khỉ ngu xuẩn. Nữ Vu hừ mạnh, biểu tình nghiêm nghị.

Nữ Vu nói:

- Tuy bản cung không thích ngươi, có thể nói là rất ghét ngươi, nhưng có vài thứ đã định trước, không thể trốn thoát. Hôm nay ngươi đến có câu gì cứ hỏi đi.

Trần Lạc cười hỏi:

- Sao không biểu diễn nữa? Xem vui.

Nữ Vu trừng Trần Lạc, nếu ánh mắt có thể giết người thì giờ phút này Trần Lạc sớm tan xương nát thịt, nát bấy.

- Cho ngươi chút mặt mũi đừng có mà đạp mũi lên mặt. Trần Lạc, bản cung cho ngươi thêm một cơ hội, có vấn đề gì cứ hỏi đi.

Công nhận khi Nữ Vu nghiêm túc thì rất có uy, phong độ cao cao tại thượng thần thánh không thể xâm phạm, sợ là thần ma gặp cũng e ngại ba phần. Hỏi câu gì thì nếu được Trần Lạc muốn hỏi nhất là cách giải trừ khế ước với Hư Vọng chi thư. Nhưng lần đầu tiên gặp Nữ Vu trong thế giới Vân Đoan Trần Lạc đã hỏi, Nữ Vu trả lời y như Hư Vọng chi linh, phải tìm Thiên Địa Nhân tam thư.

Hiện giờ Trần Lạc có Nhân Thư chi tâm, Thất Dạ có Địa Thư, vấn đề này tạm thời không hỏi. Còn lại là Thiên Thư, Thiên Thư đương nhiên nằm trong tay ông trời.

Trần Lạc hỏi thẳng:

- Ta nên làm sao cướp được Thiên Thư từ tay ông trời?

Trần Lạc bất ngờ là Nữ Vu nghe xong chợt cười.

- Nàng cười gì?

- Trần Lạc, bản cung hỏi ngươi, có biết trong vô tận hải trên trời dưới đất những đại nhân vật biết rõ là ngươi cướp nhân quả, lại có Nhân Thư nhưng tại sao mãi không xuống tay với ngươi không?

- Vấn đề này hơi phức tạp, nói vài câu khó rõ ràng.

- Vấn đề này nói phức tạp thì rắc rối thật, nhưng nói đơn giản thì cũng dễ dàng. Các đại nhân vật mãi không xuống tay với ngươi lý do thật sự vì bọn họ không xác định sự tồn tại của ngươi đại biểu cho tử vong hay sinh mệnh. Nói các đại nhân vật là bao gồm lão thiên gia, Đại địa lão gia tử.

Lúc trước Trần Lạc không chỉ một lần nghe Hư Vọng chi linh nói điều này nên không mấy bất ngờ.

Trần Lạc hỏi:

- Tiếp theo thì sao?

- Ha ha, hiện tại ngươi lại hỏi bản cung làm sao cướp Thiên Thư từ tay lão thiên gia, ngươi không sợ bản cung nói cho bọn họ sự tồn tại của ngươi không phải đại biểu sinh mệnh mà là tử vong?

- Thích nói thì tùy, ta không quan tâm.

Trần Lạc nhún vai, hờ hững nói:

- Ngay từ đầu ta đã không cố ý che giấu, nếu không lần đầu tiên gặp nàng ở thế giới Vân Đoan ta đã không hỏi về Thiên Địa Nhân tam thư.

- Ha ha.

Nữ Vu cười lạnh lùng, cười chất chứa hận và điên cuồng. Hỏi Nữ Vu ghét nhất Trần Lạc là cái gì, nàng sẽ trả lời không phải hắn cướp nhân quả, không phải hắn đại biểu cái chết mà là thái độ hờ hững với mọi chuyện, chọc Nữ Vu tức chết.

- Trần Lạc, ngươi quá xem thường những đại nhân vật trong vô tận hải, ngươi không tưởng tượng được sự tồn tại của bọn họ...

Trần Lạc ngắt lời:

- Được rồi, khỏi hù dọa. Ta không biết những đại nhân vật này là loại tồn tại gì, cũng không muốn biết, lười biết. Bọn họ thích là tồn tại gì thì tùy, là lông chim hay trứng chim đều không liên quan đến ta.

- Ngươi...!

Mặt Nữ Vu không biểu tình, đoi mắt rực lửa hận không thể bóp chết Trần Lạc ngay lập tức, cảm xúc sắp mất kiểm soát.

Mỹ U U vội nói:

- Nữ Vu tỷ tỷ, trần, Trần Lạc học trưởng nói chuyện hơi tùy ý một chút, tỷ tỷ đừng giận.

- Nữ Vu nương nương, ta biết nàng rất ghét ta nên ta cũng không muốn chậm trễ thời gian của nàng, hãy dứt khoát cho ta biết làm sao lấy được Thiên Thư từ lão thiên gia đi.

- Ta không biết!

Nữ Vu trả lời vượt ngoài dự đoán của Trần Lạc, vì hắn nhớ Hư Vọng chi linh nói làm người thống trị pháp tắc vận mệnh, Nữ Vu có nghĩa vụ và trách nhiệm phổ độ người vận mệnh, dù nàng không muốn cũng phải làm tròn trách nhiệm. Cho nên Nữ Vu trả lời không biết tức là nàng không biết thật hay không muốn nói với hắn?

Mặc dù bất ngờ nhưng Trần Lạc dã chuẩn bị tâm lý từ trước, dù sao hắn cướp Nhân Quả chi tâm xem như bóp chặt mệnh môn pháp tắc vận mệnh, Nữ Vu là người thống trị pháp tắc vận mệnh, nàng hận hắn muốn chết. Nữ Vu từ chối trả lời cũng có thể thông cảm, huống chi Trần Lạc định cướp Thiên Thư. Không chừng Nữ Vu và ông trời có quan hệ bà con gì.

Nghĩ đến đây Trần Lạc lắc đầu, thở dài nói:

- Được rồi, không biết thì thôi, xem như ta chưa hỏi. Vậy Nữ Vu nương nương làm ơn cho ta biết Nữ Oa có ngăn cản ta nhảy ra nhân chi pháp tắc không?

Trừ chuyện Thiên Thư ra điều Trần Lạc lo nhất là lúc hắn nhảy ra nhân chi pháp tắc Nữ Oa sẽ ngăn cản. Trần Lạc cướp Nhân Thư chi tâm của Nữ Oa, nữ nhân này tuyệt đối không buông tha cho hắn. Trần Lạc không chắc có thể bình an nhảy ra nhân chi pháp tắc trốn khỏi Nữ Oa truy sát.

Nữ Vu lắc đầu, nói:

- Không biết.

Trần Lạc phát cuồng, hắn ngẫm nghĩ, hỏi:

- Vậy chắc người biết tung tích của Ngạo Phong và Tần Phấn?

- Không biết.

Nếu nói hỏi cách cướp Thiên Thư bị Nữ Vu từ chối trả lời Trần Lạc còn nhịn được, hỏi Nữ Oa có ngăn cản không Nữ Vu từ chối thì Trần Lạc vẫn có thể thông cảm, nhưng bây giờ hắn hỏi tung tích của Ngạo Phong và Tần Phấn, nữ nhân này không chút suy nghĩ từ chối ngay, đây rõ ràng là việc công báo thù riêng.

Trần Lạc nhếch mép, nheo mắt cười nói:

- Nữ Vu, sao hẹp hòi quá vậy? Chuyện ở thế giới Vân Đoan quá đã lâu vẫn ghi hận ta sao?

- Trần Lạc, nói vậy là sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play