Ba người đi trong tuyến hàng hải đệ nhất mấy tháng trời, Lam Uẩn Tật Phong Chu luôn lái theo đội tàu, không gặp hư không thú gì, càng không có loạn lưu đáng sợ. Úy Y Nhi vẫn lải nhải không ngừng, Trần Lạc nghe quen tai. Bây giờ nếu không nghe tiểu cô nương tám nhảm mấy tin đồn là hắn sẽ thấy buồn buồn.

Hôm nay.

Trần Lạc đang nằm trên sàn tàu uống rượu, đột nhiên một luồng sáng chói lòa chợt lóe. Ánh sáng trắng ngà cực kỳ tinh thuần, ánh sáng như cây cột bắn thẳng lên trời, trong vô tận hải vô biên vô hạn vô cùng hắc ám thì rất huyễn lệ.

- Trời, đây là cái gì?

Úy Y Nhi ngước đầu lên, biểu tình giật mình, khó hiểu xen lẫn hưng phân và kích động.

Kim lão nhíu mày nhìn chằm chằm:

- Ánh sáng tinh thuần thần thánh đến khó tin.

Kim lão chợt nghĩ ra điều gì, lấy tinh bàn ra xem xét.

Kim lão kinh ngạc nói:

- Ánh sáng đến từ đảo Vận Mệnh.

Úy Y Nhi nghe ba chữ đảo Vận Mệnh thì hưng phấn phát cuồng:

- Cái gì? Kim lão nói gì? Ánh sáng đến từ đảo Vận Mệnh?

Úy Y Nhi không dám tin, rối rít hỏi lại Kim lão lần nữa. Kim lão cẩn thận xem xét thời gian dài, gật đầu.

Kim lão nghiêm túc nói:

- Ánh sáng đến từ đảo Vận Mệnh, trong ánh sáng chứa hơi thở quang minh thần thánh, vậy chắc là ánh sáng vận mệnh. Lão hủ không dám khẳng định Nữ Vu nương nương có phải đã thức tỉnh chưa.

- Chắc chắn rồi, nếu không phải Nữ Vu nương nương thức tỉnh thì sao có thể...

Úy Y Nhi chưa nói hết câu trong ánh sáng thần thánh quang minh thấp thoáng bóng người, là một nữ nhân, một nữ nhân mặc áo trắng thánh khiết, hai tay giang hai bên, ngửa đầu nhắm mắt lại.

Úy Y Nhi hưng phấn kêu lên:

- Nữ Vu nương nương, trời ạ, là Nữ Vu nương nương!

Nếu vừa rồi không dám khẳng định thì bây giờ Kim lão chắc chắn trăm phần trăm Nữ Vu nương nương đã thức tỉnh, bởi vì nữ nhân được ánh sáng thần thánh quang minh bao phủ chính là Nữ Vu nương nương, chúa tể pháp tắc vận mệnh trong vũ trụ.

Úy Y Nhi rất hưng phấn, Kim lão cũng vậy, vì đây là Nữ Vu nương nương chúa tể vận mệnh. Có tin đồn ở mỗi thế giới Nữ Vu nương nương có ức vạn hóa thân, nhiều người từng thấy hóa thân của Nữ Vu nương nương, nhưng hóa thân chỉ là hóa thân, nếu Nữ Vu nương nương thật sự thức tỉnh thì đó chắc chắn là chân thân. Không biết nữ nhân được ánh sáng thần thánh quang minh bao phủ có phải là chân thân của Nữ Vu nương nương không.

- Chết tiệt!

Hỏi ai thấy Nữ Vu nương nương mà không kích động thì người đó là Trần Lạc. Giữa Trần Lạc và Nữ Vu không có thù lớn gì, Nữ Vu chưa từng tổn thương hắn trực tiếp. Nhưng Trần Lạc nhớ lúc tranh giành Nhân Thư trong thế giới Vân Đoan, nữ nhân này chẳng những công bố chuyện hắn cướp Nhân Quả chi tâm, còn xúi Nữ Đế, Thiên Hạ Ngũ Y, đám nữ nhân Lạc Anh, đại nhân vật vô tận hải không tiếc tất cả giết Trần Lạc.

Cho nên Trần Lạc thấy Nữ Vu nương nương kích động, hưng phấn mới là lạ, dù có kích động thì đó là sự tức giận. Trần Lạc nhìn Nữ Vu trong ánh sáng thần thánh quang minh, hắn rất muốn lao qua tát cho một cái.

Úy Y Nhi mở miệng hỏi:

- Kim lão, nghe nói Nữ Vu nương nương chúa tể, chấp pháp vận mệnh, biết trên trời dưới đất trong vô tận, quá khứ, hiện tại, tương lai đúng không?

Úy Y Nhi từn hỏ sống trong vô tận hải, đap hần ở trên đảo Thiên Khải, nàng chưa từng gặp Nữ Vu nương nương, lòng mong chờ thấy Nữ Vu từ lâu.

Kim lão thành thật trả lời:

- Đúng vậy!

- Nghe nói mỗi người có duyên đều có thể hỏi Nữ Vu nương nương ba vấn đề, Nữ Vu nương nương sẽ trả lời tận tình đúng không?

Kim lão lại gật đầu.

- Oa, đi mau đi mau, ta luôn muốn gặp Nữ Vu nương nương, lần này rốt cuộc có cơ hội!

- Cái này...

Kim lão do dự nói:

- Tiểu thư, Nữ Vu nương nương chỉ độ người có duyên.

- Không đi thử làm sao biết bản tiểu thư không phải người có duyên?

- Vậy đi.

- Này tiểu tử mặt trắng, còn đứng đó làm gì?mau rời khỏi tuyến hàng hải đệ nhất, chúng ta đi đảo Vận Mệnh!

- Tiểu cô nương, nếu ta không nhớ lầm thì đây là thuyền của ta?

- Đúng, chính xác.

- Cho nên nếu các người muốn đi đảo Vận Mệnh thì mời tự nhiên.

- Cái gì?

Úy Y Nhi ngớ người, khó tin hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi không đi?

Thấy Trần Lạc gật đầu, Úy Y Nhi nhìn hắn như ngó quái vật.

Úy Y Nhi nói:

- Đây là Nữ Vu nương nương, nếu có duyên thì được hỏi ba vấn đề, dù vô duyên nhưng tận mắt thấy chân thân của Nữ Vu nương nương cũng không uổng đời này. Huống chi ngươi không đi làm sao biết mình vô duyên? Chẳng lẽ ngươi không có gì muốn hỏi sao?

- Không.

Trần Lạc đáp nhanh gọn, làm Úy Y Nhi khó hiểu, Kim lão cũng nhíu mày. Trong vô tận hải đừng nói Hành Giả, dù là Thiên Vu, Địa Vu, các vương tọa đều có mấy vấn đề muốn hỏi Nữ Vu. Như Úy Y Nhi nói, phải đi mới biết có duyên hoặc không. Lùi một vạn bước, cứ cho rằng vô duyên nhưng được tận mắt thấy chân thân của Nữ Vu nương nương đã là kỳ quan lớn trong vô tận hải.

Bọn họ làm sao biết Trần Lạc cũng có ba câu muốn hỏi. Nếu có thể Trần Lạc rất muốn hỏi Nữ Vu ba câu, nhưng nghe nói rất có thể là chân thân Nữ Vu thức tỉnh, hắn ngẫm nghĩ, bỏ cuộc. Khi Nữ Vu chỉ là hóa thân đã hận không thể dồn Trần Lạc vào chỗ chết, xúi giục những người khác tiêu diệt hắn, hiện tại chân thân thức tỉnh thì càng tệ hơn. Nữ Vu là ai? Đó là tộc nhân Bàn Cổ, chân thân càng khủng bố biết bao.

Hơn nữa lý do lớn nhất Trần Lạc không muốn đi vì trong tay cầm Nhân Quả chi tâm, hắn biết pháp tắc vận mệnh diễn biến từ nhân quả. Trần Lạc nắm giữ Nhân Quả chi tâm tương đương chặn lại mệnh môn của pháp tắc vận mệnh, Nữ Vu tha cho hắn mới lạ. Trần Lạc né Nữ Vu còn không kịp, ngu gì đi tìm nàng?

Mặc kệ Úy Y Nhi tốn nước miếng khuyên nhủ, dụ dỗ, uy hiếp nhưng Trần Lạc kiên quyết không đi. Úy Y Nhi tức điên, giẫm chân chỉ vào Trần Lạc.

Úy Y Nhi quát mắng:

- Tức chết ta, ngươi... Ngươi... Đồ mặt trắng nhỏ, thật là... Không thể nói lý!

Úy Y Nhi hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Kim lão, chúng ta mặc kệ hắn, tự đi đi.

Kim lão nhìn Trần Lạc, lão không hiểu tại sao hắn không chịu đi đảo Vận Mệnh.

Kim lão nhìn Trần Lạc một lúc, cuối cùng khẽ thở dài:

- Nếu Trần công tử nhất định không đi thì lão hủ đành mang tiểu thư đi trước.

- Kim lão, sau này còn gặp lại.

Chờ khi Kim lão, Úy Y Nhi đều đi, Trần Lạc nhìn Nữ Vu nương nương được ánh sáng thần thánh bao phủ trong hư không vô tận, giơ ngón giữa lên, chửi tục vài câu. Trần Lạc ngồi bệch xuống ghế, uống rượu một mình.

Chợt giọng Hư Vọng chi linh vang lên:

- Thiếu niên, từ khi nào ngươi nhát gan vậy?

- Cái gì gọi là ta nhát gan? Ngươi không thấy sao? Chân thân Nữ Vu sắp thức tỉnh.

- Chân thân Nữ Vu sắp thức tỉnh? Ha ha ha, một chân thân ngủ say ức vạn năm muốn thức tỉnh đâu dễ vậy.

- A?

Trần Lạc nghe vậy hỏi:

- Thế thì cho ta biết hiện tại là chuyện gì đang diễn ra?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play