Cuối cùng ra kết luận đáng sợ lúc trước khối tinh hoa sinh mệnh hỗn tạp là do tiểu tử mặt trắng cố ý làm, nhưng bọn họ không hiểu tại sao tiểu tử mặt trắng muốn làm vậy.
Làm gì có ai ngốc cố ý làm đục tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết?
Trừ phi người này không thèm quan tâm.
Nhưng đây chính là tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết, bảo bối Thiên Vu, Địa Vu đều muốn, càng đừng nói Hành Giả khác, có ai không quan tâm?
Nếu người này thật sự không quan tâm vậy chỉ có một khả năng, hắn có nhiều thật nhiều tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết.
Ba người giật thót vì suy đoán này, nhìn nhau, cảm thấy không thể nào. Nhưng ngẫm nghĩ kỹ thì chỉ có lý do này giải thích hành động nhà giàu mới nỏi của tiểu tử mặt trắng.
Mộc Kỳ thành chủ khẽ kêu.
Đại chưởng quầy khó hiểu hỏi:
- Sao vậy?
- Người kia... Hình như người kia vào thành.
- Người kia? Ai? Là tiểu tử mặt trắng?
- Đúng là hắn!
Mộc Kỳ dù sao là thành chủ quảng Lăng thành, chỉ cần nàng muốn thì trong thành có gió thổi cỏ lay gì nàng sẽ biết ngay.
- Oa, Mộc Kỳ tỷ tỷ thật lợi hại. Nói mau, tiểu tử mặt trắng kia ở đâu?
- Vừa vào thành, đang ở cửa thành.
Úy Y Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Hừ hừ! Tiểu tử mặt trắng, ta chờ xem ngươi chạy đi đâu?
Đại chưởng quầy thấy bộ dáng Úy Y Nhi muốn tìm tiểu tử mặt trắng tính sổ, định dặn dò vài câu nhưng nàng đã biến mất.
Quảng Lăng thành, Phong gia.
Sau khi được như ý tiểu vương gia Phong Hiên Vũ cho hép, toàn bộ Phong gia toàn thành tìm kiếm bóng dáng Phong Hiên Vũ. Phong Ngọc La triệu tập người của mình, khoảng mấy vạn người định lái thuyền ra Quảng Lăng thành, tìm kiếm khu vực xung quanh. Đây là tiểu vương gia ra lệnh, mục đích không phải tìm kiếm mà làm cho người ta xem, ít nhất để người khác biết Phong gia sẽ không vì thân phận tiểu tử mặt trắng bí ẩn mà bỏ qua chuyện này, sẽ không vì tiểu tử mặt trắng là duyên kiếp trước của Bà Sa tiểu thư mà nhịn.
Giờ này khắc này, Phong gia.
Như ý tiểu vương gia Phong Hiên Vũ nhàn nhã nhấp ngụm trà. Nam nhân trung niên mập đứng bên cạnh há mồm muốn nói lại thôi.
Phong Hiên Vũ mở miệng nói:
- Có chuyện gì?
Tên mập trung niên cúi đầu đáp:
- Tiểu vương gia, có nên báo chuyện này cho Vĩnh Hằng Quốc Độ?
Dường như sợ tiểu vương gia tức giận, tên mập trung niên vội bổ sung thêm:
- Tiểu vương gia đừng bao giờ hiểu lầm, ta không chất vấn quyết định của người, nhưng dù gì dính dáng đến Bà Sa tiểu thư, nếu lỡ...
- Lỡ cái gì?
Tên mập trung niên không dám nói tiếp, gã ngẫm nghĩ,cẩn thận trả lời:
- Thân phận Bà Sa tiểu thư không tầm thường, Lão Vương gia từng nói vậy. Bà Sa tiểu thư có nhiều người mến mộ, không nói gì khác, chỉ tính trong Vĩnh Hằng Quốc Độ chúng ta có nhiều người mến mộ Bà Sa tiểu thư.
- Ý của ta là hay chúng ta báo việc này hướng Vĩnh Hằng Quốc Độ. Nếu biết Bà Sa tiểu thư tìm được duyên kiếp trước, đám người mến mộ Bà Sa tiểu thư trong Vĩnh Hằng Quốc Độ chúng ta sẽ không nhịn được. Đặc biệt nhóm công tử Vũ Văn, bọn họ sẽ chạy tới ngay.
- Làm vậy vừa tránh đắc tội Bà Sa tiểu thư, vừa cứu vãn vinh dự Như Ý Phong gia chúng ta, cớ sao không làm?
- Ha ha ha ha ha ha!
Phong Hiên Vũ cười nói:
- Ý tuưởng của ngươi không tệ, mới đầu ta cũng nghĩ vậy.
- A? Vậy tại sao tiểu vương gia...
- Tại sao? Vì tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết trong tay tiểu tử mặt trắng. Hắn có thể lấy ra hai khối tinh hoa sinh mệnh, ta dám chắc trong tay hắn không chỉ có bấy nhiêu. Nếu dẫn nhóm nhóm công tử Vũ Văn đến thì... Ha ha.
Tên mập trung niên hiểu ra:
- Thì ra là vậy.
Tên mập trung niên khen ngợi:
- Tiểu vương gia mưu tính sâu xa.
Trần Lạc nhìn Quảng Lăng thành chật ních người, hắn biết tất cả là do nàng náo động đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử mà ra. Trần Lạc biết rõ tỏ ng thọ yến hắn lấy ra một khối tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết sẽ gây oanh động.
Lúc đó không phải Trần Lạc xúc động làm bậy, đương nhiên càng không suy tính kỹ càng gì, hoàn toàn là do hắn thích gì làm nấy.
Trước khi đến vô tận hải Trần Lạc dự định điệu thấp chút, dù sao đại nhân vật các phương đang kiếm hắn. Nhưng sau ngẫm lại Trần Lạc thấy không cần thiết, dù hắn điệu thấp mấy thì cá đại nhân vật sẽ tha cho hắn sao? Điệu thấp thì các đại nhân vật sẽ không tìm đến sao? Điệu thấp gì đó chẳng qua là bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người, điệu thấp uất ức chẳng bằng thoải mái làm theo ý mình.
Trần Lạc sẽ không vì điệu thấp thiệt thòi bản thân, đương nhiên hắn cũng không cao điệu kiêu căng. Huống chi bản thân Trần Lạc không phải loại người cao điệu, bớt rắc rối được chút nào hay chút ấy. Trần Lạc nghĩ tìm nhóm Lý Trường Phong từ biệt, dù sao quen biết một thời gian, nếu không chào hỏi đã đi thì không nói được.
Vì không gây chú ý Trần Lạc đặc biệt chọn chỗ hẻo lánh, định tra xét đám người Lý Trường Phong ở đâu. Nhưng Trần Lạc mới điều tra không lâu thì một người xuất hiện bên cạnh Trần Lạc.
Đây là một thanh niên khí chất siêu phàm, nho nhã, mặc áo trắng, tay cầm quạt ngọc, bên hông treo lệnh bài Vĩnh Hằng Quốc Độ. Trần Lạc nhớ trong thọ yến Ngọc Hoành lão gia tử, thanh niên này đấu giá đầu phật cạnh tranh với hắn.
- Trần công tử, không ngờ chúng ta gặp mặt nhanh như vậy.
Thanh niên khiêm tốn lễ độ, nói năng khéo léo, nhìn là biết đến từ đại gia tộc. Trần Lạc có ấn tượng không tệ với công tử bí ẩn, có lẽ vì Ngạo Phong khiến hắn có ấn tượng tốt với kiểu công tử ca nho nhã, ít ra không ghét. Điều duy nhất khiến Trần Lạc thấy lạ là hắn mới đến Quảng Lăng thành, vì không để người khác chú ý còn chuyên môn chọn nơi hẻo lánh, cố ý giấu đi hơi thở của mình, sao tiểu tử này tìm ra hắn được?
Trần Lạc hỏi.
Công tử ca cười nói:
- Hai ngày nay linh thức của ta luon bao phủ Quảng Lăng thành, trong thành có rục rịch gì là ta biết ngay. Tuy ta không cảm ứng được hơi thở trên người Trần công tử nhưng dựa theo nhiều nhân tố suy đoán được, mong Trần công tử đừng trách.
Công tử ca nói nhẹ nhàng nhưng Trần Lạc biết nếu suy đoán nhiều nhân tố trong Quảng Lăng thành về một người không thể cảm ứng, công trình này cực lớn, linh hồn Hành Giả bình thường không chịu nổi.
- Các hạ tốn nhiều công sức tìm ta làm gì? Nếu vì tinh hoa sinh mệnh thì đừng nói nữa.
- Trần công tử hiểu lầm.
Công tử ca không nhắc đến tinh hoa sinh mệnh, gã tự giới thiệu:
- Hôm qua trong thọ yến Trần công tử đi vội vàng, chưa kịp chính thức giới thiệu. Tại hạ họ Vân, tên Trung Nguyệt. Tại hạ đến đây không có ý gì, chỉ muốn quen bằng hữu với Trần công tử.
Trần Lạc bật cười nói:
- Quen bằng hữu?
Đầu năm nay làm gì có ai bỗng nhiên muốn quen bằng hữu?
Trần Lạc định trả lời chợt có mấy người xuất hiện, là ba nữ nhân. Trần Lạc đưa mắt nhìn, có đại chưởng quầy Thiên Khải thương các, Mộc Kỳ thành chủ quảng Lăng thành, tiểu cô nương bí ẩn vung tiền như rác trong hội đấu giá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT