Người chưa gặp Trần Lạc thì không biết thân phận của hắn, người từng gặp hắn nghe kêu giá hai mươi ức thì không tin nổi mắt mình, nghi ngờ đã nghe lầm. Hứa Phi, Phong Ngọc Thiềm biết Trần Lạc là khách khanh của Thiên Khải thương các, nhưng loại khách khanh gì có thể kêu hai mươi ức đấu giá một món đồ? Hai người còn như vậy càng đừng nói đám người Lý Trường Phong.
Giờ phút này, đám người Lý Trường Phong đứng ngây như phỗng, trợn tròn mắt, há to mồm, sắp rớt cằm xuống đất. Bọn họ biết Trần Lạc là khách khanh của Thiên Khải thương các, nhìn thái độ của Từ lão quản gia đối với hắn thì đoán được thân phận của hắn không giống bình thường. Nhưng bọn họ không tưởng tượng được là thân phận gì có thể kêu giá hai mươi ức.
Đây là sự thật sao?
Là giả đi.
Đùa giưỡn phải không?
Không chỉ Hứa Phi, Phong Ngọc Thiềm, đám người Lý Trường Phong nghi ngờ, đại chưởng quầy Thiên Khải thương các cũng nghi ngờ. Tiểu tử mặt trắng này bán một khối tinh hoa sinh mệnh tinh thuần cho thương các, nhưng chỉ có giá chín ức, giờ hắn kêu hai mươi ức, hắn có nhiều tinh hoa sinh mệnh như thế sao?
Khoan!
Ngẫm lại lúc trước mấy Ngọc Hoành lão gia tử hợp sức không lay động được tiểu tử mặt trắng này một li, đại chưởng quầy Thiên Khải thương các gạt bỏ lòng nghi ngờ. Một người thực lực mạnh siêu quần, trong tay có tinh hoa sinh mệnh tinh thuần, thân phận của người này làm sao bình thường được?
Vân công tử hít sâu, không chịu nổi Trần Lạc kêu giá hai mươi ức:
- Vị bằng hữu này bỏ vốn lớn thật.
Trần Lạc cười to bảo:
- Nếu không bỏ vốn lớn thì sao gọi là phú ông?
Tiểu cô nương không phục nói:
- Tiểu tử mặt trắng, ngươi giàu thật.
Trần Lạc nhún vai cười nói:
- Hết cách, là phú ông, gia nghèo đến nỗi chỉ còn lại tiền.
- A? Thú vị.
Công tử bí ẩn nhìn Trần Lạc chằm chằm như muốn nhìn thấu hắn, nhưng tiểu tử áo lam này trên khuôn mặt trắng nhỏ trừ cười nham nhở ra chẳng còn cảm xúc gì.
- Này, hai mươi ức gì đó, đến lượt ngươi.
Công tử bí ẩn lắc đầu cười khổ, bất đắc dĩ nói:
- Xin lỗi, giá đã vượt khả năng chịu đựng của tại hạ, tại hạ thật sự là...
Công tử bí ẩn nhìn đầu phật, vô cùng tiếc nuối, không cam lòng thở ra, tuyên bố bỏ đấu giá.
Tiểu cô nương khinh thường lườm công tử bí ẩn:
- Vô dụng, nhìn xem ta xử tiểu tử mặt trắng này thế nào. Hai mươi mốt ức, tiểu tử mặt trắng, dám theo không?
- Địa gia là phú ông, có tiền, chơi thoải mái, ba mươi ức.
Má ơi!
Giờ mọi người mới chính thức biết cái gì gọi là nhà giàu mới nổi, đây chính là phú ông, kêu từng chục ức, quá hung tàn.
Nghe Trần Lạc hét giá ba mươi ức, tiểu cô nương tức điên.
- Tiểu tử mặt trắng, ngươi...!
Tiểu cô nương chỉ vào Trần Lạc, hét lên:
- Ngươi nói xạo phải không?
- Ha, tình cờ thật, ta đang nghi ngờ nàng nói xọa nâng giá.
Trần Lạc thật sự nghi ngờ tiểu cô nương đến từ Thiên Khải thương các cố ý báo giá giả, làm gì có tiểu cô nương nhỏ xíu bỏ vốn lớn đấu giá đầu phật? Nghĩ thôi đã thấy lạ.
Tiểu cô nương thở hổn hển trừng Trần Lạc, suy nghĩ có nên tăng giá không.
Trần Lạc nói nhanh:
- Tiểu cô nương, đại gia không thiếu tiền, không sợ nói thẳng cho nàng biết, dù kêu bao nhiêu giá thì đại gia dám tăng lên từng chục ức. Vì gia có tiền, tùy hứng vậy đấy.
Tiểu cô nương không phục, dù nàng không thiếu tiền nhưng ba mươi ức đã vượt khả năng chịu đựng của nàng. Quan trọng là xem thái độ của tiểu tử mặt trắng không thiếu tiền. Cuối cùng tiểu cô nương hừ lạnh tuyên bố bỏ cuộc.
Bà Sa tiểu thư mở miệng hỏi:
- Hắn là ai?
Đại chưởng quầy, Mộc Kỳ lắc đầu, các nàng cũng muốn biết người này là ai.
Bà Sa tiểu thư nhìn chằm chằm tiểu tử mặt trắng áo lam:
- Tại sao người này cho ta cảm giác rất đặc biệt?
Lúc Bà Sa tiểu thư mới đến phủ thành chủ đã chú ý tiểu tử mặt trắng, vì nàng cảm giác trên người hắn có khí chất rất đặc biệt. Dù hơi thở đó mỏng manh, nhỏ đến nỗi hầu như bỏ qua nhưng vẫn bị Bà Sa tiểu thư nhạy bén cảm nhận được. Bà Sa tiểu thư cảm giác loại hơi thở đặc biệt từ người tiểu tử mặt trắng rất quen thuộc, nhưng vì hơi thở mỏng manh làm nàng không dám chắc chắn.
- Không ai giành với ta phải không? Thế thì đầu phật này thuộc về ta.
Trần Lạc vừa dứt lời chợt có người lên tiếng:
- Các hạ mừng hơi sớm.
Bát ngờ là người nói chuyện chính là Phong Ngọc La. Mọi người đều biết vừa rồi đấu giá năm ngàn vạn khiến Phong Ngọc La không chịu nổi bỏ cuộc, giờ đại gia phú ông này ra số tiền lớn ba mươi ức, chẳng lẽ gã chịu nổi?
Trần Lạc ngạc nhiên cười hỏi:
- A? Nghe câu này chẳng lẽ ngươi muốn tăng giá với đại gia sao?
Nhìn chung khắp Quảng Lăng thành ai gặp Phong Ngọc La mà chẳng cúi đầu khom lưng? Ai dám nói chuyện kiểu đó với Phong Ngọc La? Còn xưng đại gia trước mặt gã?
Hứa Phi, Phong Ngọc Thiềm định quát nạt, nhưng Trần Lạc kêu giá ba chục ức khiến người phải suy nghĩ lại thân phận của hắn. Hứa Phi, Phong Ngọc Thiềm nhìn hướng Phong Ngọc La.
Phong Ngọc La đặc biệt e ngại Trần Lạc kêu giá ba mươi ức, gã trầm giọng nói:
- Các hạ nói chuyện khách sáo chút đi.
- Đại gia từ nhỏ đã nói chuyện như vậy, thế nào? Ngươi không phục?
Đối mặt một người kêu giá ba mươi ức, bất cứ ai trong chỗ này phải kiêng dè hắn ba phần, Phong Ngọc La cũng vậy. Trong Quảng Lăng thành nho nhỏ Phong Ngọc La có thể xưng vương xưng bá, nhưng trong vô tận hải mênh mông vô ngần thì gã chẳng là gì. Một người dám ra giá ba mươi ức mua đầu phật không biết có giá trị gì, không thể tưởng tượng hắn có tài sản, giá thế cỡ nào mới dám tiêu xài phung phí. Không người tưởng tượng được, đại chưởng quầy Thiên Khải thương các thấy qua nhiều nhà giàu mới nổi cũng không ngờ.
Cho nên hỏi ai không kiêng dè?
Phong Ngọc La biết rõ điều này, nên đối diện tiểu tử mặt trắng kiêu ngạo ngông cuồng, gã buộc phải im lặng.
Trần Lạc thì sao? Tính cách của hắn khá cực đoan, lúc điệu thấp sẽ vô cùng điệu thấp, đến nỗi mọi người bỏ qua sự tồn tại của hắn. Nếu không thể giữ điệu thấp thì Trần Lạc không có nhẫn nhịn. Đã cao điệu thì phải lên cao đến tận mây xanh, cao điệu làm mọi người phải ngước nhìn hắn.
Hiện giờ cũng vậy. Lúc trước Trần Lạc im lặng, loại người như Hứa Phi, Phong Ngọc Thiềm không thèm để hắn vào mắt, huống chi là người khác? Giờ thì sao? Dù là Phong Ngọc La mà bọn họ nghe theo răm rắm cũng bị Trần Lạc chỉ vàom ũi mắng, càng đừng nói Hứa Phi. Phong Ngọc La là loại người sĩ diện, gã im lặng không có nghĩa là tỏ ra yếu thế, gã chỉ không muốn xung đột ngay mặt với tiểu tử mặt trắng thân phận bí ẩn.
Phong Ngọc La nói:
- Các hạ mừng hơi sớm, Bà Sa tiểu thư còn chưa kêu giá, sao các hạ biết đầu phật thuộc về các hạ?
Nói Phong Ngọc La tồi tệ nham hiểm quả nhiên đúng, gã biết cách lợi dụng một người như thế nào, biết làm sao nâng một người ra làm bia để thăm dò một người khác. Phong Ngọc La nói câu này không chỉ biểu thị gã quan tâm Bà Sa tiểu thư còn nhờ tay nàng thăm dò tiểu tử mặt trắng thân phận bí ẩn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT