- Tới cửa khiêu khích? Này đại tỷ, ta khiêu khích hồi nào? Ta ở bên ngoài ăn uống ngon lành, Nhâm đại chủ quản nói lão gia tử thấy hứng thú với ta, đòi gặp mặt nên ta đến. Nhưng mới bước vào cửa thì đại tỷ cũng thấy, là lão gia tử muốn đánh ta. Ta thấy lão nhân gia lớn tuổi, sống không dễ dàng nên không hề đánh trả, sao giờ lại nói là ta đến cửa khiêu khích?

Cảnh tượng mới rồi quá đáng kinh ngạc nên thành chủ đại nhân đầu óc hỗn loạn, nghe Trần Lạc nói xong ngẫm lại cũng đúng, từ đầu đến cuối đối phương hề ra tay, đâu giống tới cửa khiêu khích.

Thành chủ mở miệng hỏi:

- Trần công tử, tại sao dạo trước công tử đánh bị thương lão gia tử?

Đại chưởng quầy không rõ ràng thân phận thật sự của đối phương, nhưng hắn thể hiện ra thực lực kỳ lạ chí cường khiến nàng kính sợ, không dám kêu Trần Tiểu Nhị mà khách sáo gọi tiếng Trần công tử.

- Chuyện này hãy hỏi lão gia tử đi.

Thành chủ, đại chưởng quầy nhìn sang. Ngọc Hoành lão gia tử làm gì có mặt mũi nói hoạt động đoạn thời gian trước?

Trần Lạc cười nói:

- Lão gia tử, người dù gì là đại danh đỉnh đỉnh Ngọc Hoành chân nhân, lại là lão thành chủ đức cao vọng trọng, không đến nỗi thiếu tiền, thiếu rượu đi? Cần gì bắt chẹt tiểu tử nghèo như ta?

Bắt chẹt?

Bắt chẹt?

Cái quái quỷ gì?

Trần Lạc giải thích:

- Dạo trước tam ới đến Quảng Lăng thành, tìm lão gia tử hỏi thăm vị trí Thiên Khải thương các. Lão gia tử kể một đống lời nhảm nhí với ta, nói một nửa bảo khát nước, kêu ta mời bữa rượu. Lúc ấy ta mới đến vô tận hải, đào đâu ra tiền? Nên ta nói chờ tới Thiên Khải thương các rồi mời lão gia tử uống rượu. Nhưng lão gia tử không vui, nói muốn mời là mời, không muốn cũng phải mời. Ta nói đàng hoàng nửa ngày lão gia tử không chịu, còn cứng rắn trấn lột. Ta bất đắc dĩ đánh chống cự. Huống chi ta cũng không làm quá, chỉ hơi chấp nhiếp.

- Cái này...

Nghe Trần Lạc nói xong thành chủ, đại chưởng quầy lộ biểu tình xấu hổ. Bọn họ hiểu biết Ngọc Hoành lão gia tử, loại chuyện này rất có thể lão làm thật. Bọn họ hung tợn trừng lão gia tử.

Thành chủ khom người xin lỗi Trần Lạc:

- Trần công tử, nếu phụ thân của ta hôm đó có chỗ nào đắc tội xin Trần công tử bao dung cho. Ta xin lỗi thay phụ thân.

- Đắc tội thì không đến nỗi, ta không phải loại người hẹp hòi. Huống chi hôm nay là đại thọ vạn năm của lão gia tử, ta lại... Ha ha ha, người nên xin lỗi là tam ới đúng.

Trần Lạc chắp tay xin lỗi đám Ngọc Hoành lão gia tử, cười nói:

- Mấy vị lão gia tử không sao chứ? Có cần vãn bối xem giúp không?

- Không... Không có gì đáng lo, không cần...

Nghe nói tiểu tử mặt trắng định xem tình hình vết thương, đám Ngọc Hoành lão gia tử lắc đầu nguầy nguậy, sợ hắn mượn cớ đùa chết bọn họ.

- Nếu vậy ta xin cáo lui trước.

Thấy Trần Lạc định đi, thành chủ vội hỏi:

- Không biết Trần công tử định đi đâu?

- Không đi đâu, ra ngoài ăn đồ, như thế nào? Còn có chuyện gì?

Thành chủ đại nhân lắc đầu, đối diện một tiểu tử mặt trắng lực lượng kỳ lạ chí cường, có tinh hoa sinh mệnh tinh thuần, bí ẩn khó lường, dù có chuyện thành chủ cũng không dám nói bậy bạ. Thành chủ biết rõ trong vô tận hải có nhiều tồn tại bí ẩn chưa biết, sơ sẩy một cái trêu vào người không nên chọc thì hậu quả không tưởng tượng nổi. Dù ngươi là gia tộc truyền thừa mấy vạn năm, chục vạn năm rất có thể sẽ tan biến trong một giây.

- Nếu không có việc gì thì ta đi trước.

Ra tới cửa Trần Lạc chợt nhớ một điều, xoay người chắp tay chúc mừng Ngọc Hoành lão gia tử:

- Quên hôm nay là đại thọ vạn năm của lão gia tử, vãn bối xin chúc mừng lão nhân gia suốt đời bình an.

Ngọc Hoành lão gia tử vội chắp tay đáp lễ:

- Đa tạ... Đa tạ Trần công tử.

Sau khi tự nếm sự khủng bố của Trần Lạc thì Ngọc Hoành lão gia tử không còn dám lỗ mãng, yên phận hơn nhiều.

Chờ khi Trần Lạc rời đi, trong phòng. Thành chủ, đại chưởng quỹ, đại chủ quản, Từ lão quản gia, đám người Ngọc Hoành lão gia tử thả lỏng dây thần kinh căng thẳng. Đặc biệt mấy Ngọc Hoành lão gia tử, khi Trần Lạc rời đi thì bọn họ ngồi bệch xuống đất, không gồng mình nổi nữa.

- Phụ thân...

Thành chủ, đại chưởng quầy, đại chủ quản, Từ lão quản gia định đi qua nâng mấy lão gia tử lên nhưng bị từ chối.

- Đừng đụng vào, để ta nghỉ môt ạlst đã.

Thành chủ, đại chưởng quầy liếc nhau, biết mấy vị lão gia tử vừa rồi đã hao hết căn nguyên, linh hồn vô cùng mệt mỏi cộng thêm tinh thần bị sợ hãi, mới rồi trạng thái căng thẳng, trong một lúc khó thể đứng dậy.

Qua giây lát Ngọc Hoành lão gia tử lấy lại sức, dò hỏi:

- Tiểu Thanh, tiểu tử này rốt cuộc là ai.

- Ta không biết.

- Ngươi không biết? Chẳng những ngươi nói tinh hoa sinh mệnh này là của hắn sao?

- Đúng là hắn đổi tinh hoa sinh mệnh với Thiên Khải chúng ta, nhưng ta hoàn toàn không biết thân phận của hắn. Hắn nói tên Trần Tiểu Nhị nhưng ta nghĩ tám phần là tên giả.

Ngọc Hoành lão gia tử méo mặt:

- Trần Tiểu Nhị? Cái tên vớ vẩn gì dây?

Ngọc Hoành lão gia tử mờ mịt nhỏ giọng nói:

- Ta không hiểu tiểu tử này từ đâu nhảy ra? Hắn định làm gì? Qua kỳ lạ, lão tử sống vạn năm nhưng chưa từng gặp người kỳ lạ như vậy.

Mọi người suy đoán thân phận của Trần Lạc nhưng nghĩ thật lâu, liên tưởng tất cả những người có thể nghĩ ra trong vô tận hải nhưng không ai trùng hợp với hắn.

Ngọc Hoành lão gia tử định đứng dậy nhưng phát hiện chân mềm nhũn, không đứng lên nổi. Mấy lão gia tử cũng bị tương tự. Mấy lão gia tử lúng túng, mặt già xấu hổ muốn chết, chỉ muốn kiếm cái lỗ chui vào.

Ngọc Hoành lão gia tử than thở:

- Hôm nay mất hết mặt mũi, ài, nếu lúc trước lão tử không rảnh rỗi chọc phá thì đã không... Ài.

Mấy lão gia tử khác càu nhàu:

- Ngươi còn mặt mũi nói? Chỉ tại tiểu tử nhà ngươi đang yên lành đi bắt chẹt người ta, có bắt chẹt cũng nên tìm người dễ ăn hiếp, còn ngươi đi chọc vào ổ kiến lửa.

- Đúng rồi Ngọc Hoành, lão già nhà ngươi bị mù mắt sao? Trước khi bắt chẹt không thấy rõ lai lịch của người ta? Nhìn xem người ta, chỉ đứng im không nhúc nhích làm đám lão già chúng ta dốc sức đánh vẫn không lay động được một chút nào, sợi tóc không thèm bay lên. Chết tiệt, ngươi dám đi bắt chẹt loại người như vậy?

- Ài, người ta không bắt chẹt chúng ta đã là may, lão già nhà ngươi ngược lại đi chọc người ta, đúng là tự tìm đánh. Nếu bắt chẹt thứ gì đáng giá thì thôi, lại chỉ vì một bữa rượu, suýt hại chét đám già chúng ta. Ngươi kêu sau này ta biết đút cái mặt già đi đâu?

- Được rồi mấy vị, một vừa hai phải, lão tử còn thảm hơn các người! Mất mặt nhiều hơn các người! Lão tử còn chưa nói gì, các người lải nhải gì?

Mấy lão gia tử oán trách Ngọc Hoành lão gia tử, thành chủ, đại chưởng quầy cũng vậy. Quá mất mặt, nếu đồn ra ngoài Ngọc Hoành lão gia tử chỉ vì một bữa rượu mà suýt gặp diệt môn, khi đó sẽ thành trò cười trong vô tận hải. Điều đáng mừng là tiểu tử mặt trắng bí ẩn không trả đũa, nếu không hậu quả thật khó tưởng tượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play