- Không đơn giản, vậy ngươi có nhìn ra con người ta từ nhỏ đã kiêu ngạo, chuyên trị các loại không phục?
Vừa rồi Trần Lạc khiêu khích Hứa Phi đã làm Lý Trường Phong rợn tóc gáy, gã không ngờ Trần Tiểu Nhị chẳng chút e dè chống đối Phong Ngọc Thiềm. Thân phận, địa vị như Hứa Phi đã không phải người bình thường có thể trêu vào, Phong Ngọc Thiềm là ai? Là Phong gia một trong năm gia tộc cổ xưa của Quảng Lăng thành, Phong Ngọc Thiềm là quý công tử tiếng tăm lừng lẫy khu vực xung quanh. Đừng nói người bình thường, đù là tiên thiên Hành Giả gặp Phong Ngọc Thiềm cũng phải cúi đầu khom lưng.
Sao Trần huynh đệ dám...
Hắn bị điên sao?
Không biết, lúc này Lý Trường Phong không kịp nghĩ nhiều, chỉ muốn nhấn chìm sơn sóng này. Lý Trường Phong định xin lỗi Phong Ngọc Thiềm thay Trần Lạc, nhưng gã làm ngơ như không nghe thấy.
Phong Ngọc Thiềm lạnh lùng cười nhìn Trần Lạc:
- Trong Quảng Lăng thành này không ai dám nói chuyện kiểu đó với Phong Ngọc Thiềm ta.
- Đó là bởi vì ngươi chưa gặp ta.
Phong Ngọc Thiềm rống to:
- Càn rỡ!
Trần Lạc không để bụng, không thèm nhìn gã cái nào, bắt chéo chân nhấm nháp linh quả đặt trên bàn.
Trần Lạc nói:
- Càn rỡ? A, cái này gọi là càn rỡ sao? Ngươi còn chưa thấy lúc đại gia thật sự càn rỡ.
Điên rồi!
Tên này điên thật!
Trần Lạc chẳng những không kiêng nể gì khiêu khích Phong Ngọc Thiềm, giờ còn tự xưng đại gia, nếu không điên thì ai dám làm vậy? Lý Trường Phong xoe tròn mắt, giờ dù gã muốn sóng âm gió lặn cũng biết khi Trần huynh đệ tự xưng đại gia thì đã định trước bão nổi lên.
Như Lý Trường Phong nói, thái độ không kiêng nể gì của Trần Lạc chọc giận Phong Ngọc Thiềm.
Phong Ngọc Thiềm hét to một tiếng:
- Ta thấy ngươi muốn chết!
Có lẽ trước kia không ai dám khiêu khích Phong Ngọc Thiềm như vậy, nên gã không kiềm chế được lửa giận, tiếng quát hấp dẫn nhiều người chú ý.
- Đó là Phong công tử, sao sắc mặt kém vậy? Xảy ra chuyện gì?
- Phong công tử? Ai chọc công tử tức giận?
Nhiều người quen Phong Ngọc Thiềm, thấy gã biểu tình cực kỳ khó xem rõ ràng đã tức giận, bọn họ lao nhao hỏi thăm. Phong Ngọc Thiềm sắc mặt âm trầm nhìn Trần Lạc, không nói một câu.
- Có chuyện gì?
Một lão nhân đi tới, mọi người biết lão nhân này, là lão quản gia phủ thành chủ, Từ Lương, cũng là một lão nhân đức cao vọng trọng, rất có uy vọng trong Quảng Lăng thành. Đừng thấy tu vi của Từ Lương chỉ có tiên nhiên, nghe đồn lão lăn lộn trong vô tận hải vạn năm, quan hệ rất tốt với Ngọc Hoành lão gia tử.
- Từ lão quản gia đến đúng lúc. Không biết sáu người này dùng cách gì lừa gạt lẻn vào, vãn bối phát hiện cùng Phong công tử định xem thiệp mời của bọn họ. Tiểu tử họ Trần chẳng những không đưa ra còn không kiêng nể gì la lối với vãn bối. Tiểu tử họ Trần không nhìn xem chỗ này là đâu, to gan lỗ mãng trong đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử, thật đáng chết. Cho nên Phong công tử mới tức giậ.
Hứa Phi không uổng là khôn khéo lọc lõi, đầu tiên lẻ kể vắn tắt ngọn nguồn vụ việc, chụp mũ đám người Trần Lạc là lừa đảo lẻn vào thọ yến. Hứa Phi chẳng những nói mình là anh hùng bảo vệ an ninh thọ yến, cũng nói ra lý do Phong công tử gầm lên quấy nhiễu mọi người. Hay cho một kẻ giỏi ăn nói.
Nhưng Hứa Phi thông minh bị thông minh lầm, gã chỉ lo nói mình và Phong công tử là anh ùng, lại bỏ qua một chuyện rất quan trọng. Hôm nay là thọ yến của Ngọc Hoành lão gia tử, do Từ lão quản gia toàn quyền phụ trách. Hứa Phi nói có người lừa gạt lẩn vào chẳng khác nào bảo Từ lão quản gia không làm tròn trách nhiệm.
Quả nhiên Hứa Phi nói xong Từ lão quản gia mắng gã một trận trước.
- Tiểu tử, có biết nói chuyện không? Cái gì gọi là có người lẻn vào? Phủ thành chủ chúng ta là ai cũng có thể tùy tiện lừa gạt lẻn vào sao? Hơn nữa có ai to gan lừa dối vào phủ thành chủ chúng ta?
Hứa Phi thầm la hổng rồi, vội giải thích gã không có ý đó.
Từ lão quản gia cười nói:
- Được rồi, hôm nay là ngày địa thọ vạn năm của lão gia tử, không so đo với ngươi.
Từ lão quản gia chỉ vào đám người Trần Lạc, hỏi:
- Là mấy người đó?
- Đúng vậy! Là bọn họ!
Từ lão quản gia cẩn thận nhìn đám người Trần Lạc, Từ Lương là lão quản gia phủ thành chủ, lại có quan hệ thân thiết với Ngọc Hoành lão gia tử, có thể nói lão nhận biết hết khách được mời. Đương nhiên nếu có khách mang theo người nhà thì tính cách khác. Lý Trường Phong đứng ra nói gã bước vào từ cửa chính, đưa thiệp mời, được thủ vệ xác nhận mới tiến vào.
- A? Có thiệp mời? Vậy được, lấy ra cho lão hủ nhìn xem liền biết thật giả.
Lý Trường Phong thúc giục Trần Lạc lấy thiệp mời ra. Mấy huynh đệ căng thẳng nhìn Trần Lạc, trán toát mồ hôi lạnh, bọn họ sợ. Đầu tiên Trần Lạc chống đối Hứa Phi, sau đó khiêu khích Phong Ngọc Thiềm. Bọn họ thầm hối hận, bọn họ không nên đi theo Trần huynh đệ tham gia đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử làm gì, thọ yến còn chưa bắt đầu đã đắc tội Hứa Phi, Phong Ngọc Thiềm, còn sống ra khỏi Quảng Lăng thành hay không thì chưa biết.
Đương nhiên hiện tại đám người Lý Trường Phong không rảnh suy nghĩ xa như vậy, bọn họ nín thở, sợ muốn chết. Bọn họ sợ Trần huynh đệ không biết trời cao đất rộng chống đối Từ lão quản gia, khi đó đừng nói Quảng Lăng thành, có ra khỏi cửa phủ thành chủ được không là một vấn đề lớn. Nên khi bọn họ thấy Trần Lạc ngoan ngoãn đưa ra thiệp mời, nhóm Lý Trường Phong kích động muốn khóc.
Đám người nghe nói có người lẻn vào đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử thì thấy chuyện hiếm thấy. Bọn họ đa số nổi tiếng có uy tín trong khu vực quanh Quảng Lăng thành, thân phận, địa vị không giống bình thường, tu vi thực lực khá lợi hại, ánh mắt càng sắc bén. Bọn họ nhìn khí chất, cách nói năng của nhóm người Trần Lạc đều rất bình thường, không chừng thật sự lừa gạt lẻn vào. Nhưng ngẫm lại trừ phi nhóm Trần Lạc tìm chết mới ngu ngốc trà trộn vào thọ yến của lão gia tử, hơn nữa đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử dễ dàng cho người lẻn vào sao?
Thấy thanh niên mặt trắng nhỏ lấy sáu tấm thiệp mời ra, mọi người tò mò tới gần nhìn xem. Từ lão quản gia cầm tấm thiệp nhìn kỹ, khẽ kêu lên, mắt liếc đám người Trần Lạc, Lý Trường Phong lại nhìn thiệp mời lại nhìn nhóm Trần Lạc.
Có người hỏi:
- Từ lão quản gia có phân biệt được thật giả không?
Từ lão quản gia gật đầu, nói:
- Thiệp mời là thật.
Thật sự?
Kết quả này làm đám người bất ngờ. Nhất là Phong Ngọc Thiềm, Hứa Phi vẻ mặt tràn ngập không tin.
Hứa Phi hỏi:
- Từ tiền bối có nhìn rõ ràng không?
- Nhảm, lão hủ không bị mờ mắt, sao không thấy rõ được?> hơn nữa đây là thiệp mời của Thiên Khải thương các.
Thiên Khải thương các?
Là sao?
Hay mấy tiểu tử này lấy danh nghĩa Thiên Khải thương các kiếm thiệ mời? Rất có thể. Trong Quảng Lăng thành ai đều biết đại chưởng quầy Thiên Khải thương các và thành chủ quan hệ tốt như tỷ muội ruột.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT