- Đây là âm mưu của lão bà sư phụ nàng, nàng phải nghĩ cho kỹ.

Trần Lạc chưa dứt lời ngón tay Tiết Thường Uyển đã đặt bên môi hắn, nàng lắc đầu.

Tiết Thường Uyển thì thầm:

- Ta không muốn nghe, không muốn biết, ta chỉ muốn phóng túng... Phóng túng...

Tiết Thường Uyển lại tới gần định hôn nhưng Trần Lạc giơ tay cản.

- Chúng ta giao ước trước, đây là nàng muốn phóng túng chứ không phải ta, ta chỉ là người bị hại. Chờ khi tỉnh táo lại nàng không được tìm ta tính sổ.

Bây giờ Trần Lạc rất lý trí, một tay ôm eo Tiết Thường Uyển, tay kia đang ngưng diễn phù văn.

- Ngươi... Tên khốn kiếp... Ngươi còn... Biết liêm sỉ không? Lời như vậy cũng... Nói ra được.

Trần Lạc rất nghiêm túc, biểu tình chính nghĩa:

- Ta là con người thành thật.

- Tốt, tốt! Tên khốn nhà ngươi không thích ta thì thôi, hiện tại ta chủ động đến gần mà ngươi còn... Còn từ chối. Tốt, tốt, tốt! Ngươi là ngươi thành thật, là ta phóng túng, ta ép buộc ngươi. Vậy... Vậy là được rồi đi?

Cả người Tiết Thường Uyển bốc cháy lửa dục, nàng không chịu nổi nữa, cái lưỡi ẩm ướt liếm môi.

- Tốt, nghĩ tình nàng khao khát như vậy ta miễn cưỡng đồng ý, nhưng không thể lập lại.

- Tốt, tốt! Ha ha ha ha ha ha! Trần Lạc, tên khốn kiếp, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên hôm nay ngươi lăng nhục ta... Ta... Ta không chịu được nữa...

Tiết Thường Uyển chưa dứt lời lại dán sát, hôn môi Trần Lạc. Lần này Trần Lạc không từ chối, nhưng mười ngón nhanh chóng bấm đốt sau lưng nàng. Các phù văn ngưng diễn ra, tốc độ càng lúc càng nhanh. Từng phù văn như tinh linh lửa không ngừng diễn sinh, mười phù văn, trăm phù văn, ngàn phù văn. Nếu có ai thấy hai tay Trần Lạc bấm đốt, phù văn điên cuồng ngưng diễn thì sẽ kinh thán cách tạo phù văn thần kỳ khủng bố.

Trong phút chốc.

Mười ngón tay Trần Lạc bỗng búng ra, phù văn đầy trời tựa cánh hoa ngưng tụ, hình thành một trận tượng kỳ lạ. Khi trận tượng lóe sáng thi ba mươi trận tượng trong phòng cùng run rẩy.

Trần Lạc đẩy Tiết Thường Uyển lên giường, vẫy tay, cười nói:

- Mỹ nữ tự mình chơi đi, ta phải đi.

Trần Lạc xoay người, vận chuyển linh lực đánh ra oai vũ chi hồn.

- Grao!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Vang một chuỗi tiếng nổ, ba mươi trận pháp trong phòng tan vỡ. Trần Lạc đánh thủng một cái lỗ trên bức tường, bên ngoài là bầu trời sáng sủa. Trần Lạc sải bước ra ngoài, đứng bên cạnh lỗ thủng, mắt liếc qua góc phòng.

Trần Lạc lạnh lùng cười:

- Mai tháp chủ, lão bà vô liêm sỉ kia, ngươi âm tiểu gia thì thôi lại còn bày Huyền Quang cảnh trận rình ngó. Lão bà biến thái, coi chừng mọc mục lẹo!

Trần Lạc nói xong nhảy ra ngoài.

Cùng lúc đó rầm một tiếng, cửa phòng mở ra, một người xông vào, chính là Mai tháp chủ.

- Tiểu tử thối, đây là đỉnh tháp!

Bên ngoài trời trong xanh, gió mát.

Giọng Trần Lạc chửi um sùm:

- Tổ cha nó, sao cao quá vậy?

Khi Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp giương mắt nhìn thì không thấy bóng dáng Trần Lạc đâu. Mai tháp chủ xoay người, nhìn ba mươi trận tượng bị phá hỏng trong phòng, biểu tình kinh hoàng nhỏ giọng nói:

- Mười ngón cùng sử dụng, long xà loạn vũ, đây chính là cách ngưng diễn đã thất truyền. Trong thời gian ngắn ngưng diễn mấy ngàn phù văn, không tốn chút sức đã phá ba mươi trận pháp của ta. Tiểu tử này... Còn là người không?

..

Ban đêm.

Trời sao rực rỡ, trăng sáng ngời.

Thiếu nữ áo trắng đứng trên đỉnh tháp Trường Hồng trận tháp, gió mát thổi vạt áo, tóc dài ngang eo của nàng. Tóc vuốt ve khuôn mặt đẹp tuyệt trần, thiếu nữ áo trắng trang nhã, lạnh lùng như tiên nữ không ăn nhân gian khói lửa, chỉ có trong mắt ẩn chứa buồn bực.

Thiếu nữ áo trắng chính là Tiết Thường Uyển. Đã ba ngày từ sự kiện đó, Tiết Thường Uyển đứng tại đây ba ngày. Hình ảnh ba ngày trước liên tục lặp lại, không phải nàng muốn mà là không thể khống chế. Tiết Thường Uyển nhắm mắt lại hay lúc ngủ, nằm mơ đều thấy cảnh tượng đó.

Tiết Thường Uyển là nữ nhân yên tĩnh, rất lý trí. Ba ngày qua Tiết Thường Uyển suy nghĩ rất nhiều. Lý trí nói cho Tiết Thường Uyển biết chuyện không liên quan Trần Lạc, nhưng đó chỉ là lý trí. Lòng của nữ nhân luôn không phải lý trí chủ đạo, đặc biệt khi đối diện tình huống như vậy làm sao Tiết Thường Uyển không oán, không hận?

Tiết Thường Uyển hận Trần Lạc không thích mình, càng oán chính mình chủ động lao vào thế mà hắn từ chối. Tuy Tiết Thường Uyển không thích Trần Lạc, không muốn yêu thương nhung nhớ nhưng nàng vẫn rất hận, rất oán. Tiết Thường Uyển cảm thấy tôn nghiêm bị Trần Lạc giẫm đạp nát bấy, mấy lần nàng muốn chạy đến Tiểu Kim Câu học viện Trần Lạc hắn. Nhưng Tiết Thường Uyển nghĩ lại đã lõa thể trước mặt Trần Lạc là xấu hổ vô cùng, không có can đảm đứng trước mặt hắn.

Chợt có thanh âm vang lên:

- Đồ nhi ngoan, vẫn còn tức giận sư phụ sao?

Không cần xem Tiết Thường Uyển cũng biết là sư phụ đến. Nói không tức giận là giả, nhưng Tiết Thường Uyển giận thì sao? Chuyện đã qua. Nói thật là Tiết Thường Uyển không hề bất ngờ khi Mai tháp chủ làm chuyện này, vì nàng đi theo Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp học trận pháp nhiều năm, hiểu rõ sư phụ là nữ nhân kỳ lạ thế nào.

Tiết Thường Uyển nhìn cảnh đêm Vực Đô, lầm bầm:

- Sư phụ hại ta khổ quá, sư phụ kêu ta sau này làm sao sống? Nếu gặp lại hắn thi sao ta...

Tiết Thường Uyển không thể tưởng tượng lần sau gặp Trần Lạc nàng có xấu hổ đến chết không, vì mãi đến bây giờ nàng còn nhớ rõ là chính mình chủ động nghênh đón, dụ dỗ hắn. Trời ơi!

Tiết Thường Uyển lắc đầu, ngồi xuống che trán, rất là đau thương.

- Chuyện này cũng tại sư phụ lỗ mãng, cũng đánh giá thấp bản lĩnh của tiểu tử kia.

Mai tháp chủ vốn muốn để đồ nhi và Trần Lạc gạo nấu thành cơm rồi ra mặt đòi Trần Lạc chịu trách nhiệm, không ngờ ý chí của hắn quá kiên định, càng không ngờ trong thời gian ngắn hắn phá giải ba mươi trận pháp của nàng.

Mai tháp chủ nói:

- Đồ nhi ngoan, đừng lo, sư phụ sẽ bắt Trần Lạc chịu trách nhiệm.

- Sư phó, ta van cầu người đừng nhắc đến chuyện này nữa.

- Cái gì mà đừng nhắc, tuy tiểu tử kia không chạm ngươi nhưng đã hôn, cũng thấy cơ thể ngươi. Hừ, hắn dám không chịu trách nhiệm?

Mai tháp chủ khoanh tay trước ngực, nói:

- Nhưng hai ngày nay ta đi Tiểu Kim Câu học viện mấy lần, không biếttên đó đã trốn đi đâu. Không lẽ bỏ chạy? Không thể nào.

Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp tiếp tục bảo:

- Trước khi ta làm chuyện này đã hỏi thăm lão Đồ. Tiểu tử Trần Lạc là người có lòng trách nhiệm, nếu hắn đã hôn ngươi thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.

Trần Lạc đúng là người có lòng trách nhiệm, như Đồ lão đầu nhi nói, nếu hắn chạm vào nữ nhân thì sẽ chịu trách nhiệm. Tuy nhiên Đồ Khai Nguyên không nói Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp biết con người Trần Lạc kiệt ngạo bất thuần, đời này hắn ghét nhất là bị người uy hiếp.

Sự thật đúng là vậy. Nếu lúc đó Trần Lạc không nhìn thấy Huyền Quang Kính trận, suy đoán ra Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp rình ngó, với tính cách của hắn đã làm thịt Tiết Thường Uyển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play