Lý Trường Phong biết đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử ngưỡng cửa sẽ rất cao, dù sao Bà Sa tiểu thư sắp đến, còn có hội đấu giá Thiên Khải thương các chuẩn bị đã lâu. Nhưng Lý Trường Phong không muốn tiểu muội tham gia loại yến hội này.
Lý Trường Phong nói:
- Hứa Phi, ngươi chịu mang Đông Tuyết đi tham gia thọ yến của lão gia tử, ta rất vui, rất biết ơn. Nhưng chúng ta định ngày mai rời khỏi Quảng Lăng thành.
Hứa Phi nhếch môi cười nhạo:
- Đi? Đi đâu? Về đảo Trường Lạc của ngươi sao?
Hứa Phi xụ mặt, đặt tách trà xuống, không thèm nhìn Lý Trường Phong cái nào.
Hứa Phi nói:
- Trường Phong, nghĩ tình cũ nên ta không muốn nói gì ngươi, nhưng ngươi một lần rồi lại hai lần, ba lần ngỗ nghịch với ta là có ý gì?
- Ta không có ý gì, chỉ là...
- Chỉ là cái gì? Bây giờ cơ hội tốt bày ra trước mắt nhưng ngươi lại cứ chối đẩy. Đây là đại toh vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử, không nói đến Bà Sa tiểu thư, đến tham gia yến hội toàn là đại gia tộc Quảng Lăng thành, còn có các đại nhân vật thế lực lớn nhỏ quanh thành. Bọn họ là nhân vật có uy danh, có thân phận, đây là cơ hội trời ban cho bất cứ ai. Bây giờ khó khăn lắm Phong công tử tranh thủ một ghế cho Lý Đông Tuyết, vậy mà ngươi... Ha ha ha.
Thấy đại ca không định cho mình đi, Lý Đông Tuyết lắc cdánh tay Lý Trường Phong, làm nũng nói:
- Đại ca, xin đại ca, cho muội muội đi được không? Qua mấy ngày chúng ta lại về đảo Trường Lạc được không? Người ta rất muốn thấy Bà Sa tiểu thư, rất muốn xem Bà Sa tiểu thư có thật sự giỏi như trong truyền thuyết không.
Hứa Phi không khách sáo nói:
- Trường Phong, chẳng lẽ ngươi muốn để Đông Tuyết suốt đời giống như ngươi cả sống ngày càng khổ trong vô tận hải sao? Đông Tuyết là muội muội của ngươi, ngươi không nghĩ để nàng quen một số quan to quý nhân sao?
Lời Hứa Phi nói đâm đau Lý Trường Phong. Gã không muốn dể tiểu muội về sau sống trong nguy hiểm tính mạng giống như gã, nhưng Lý Trường Phong càng không muốn để tiểu muội quen biết cái gọi là quan to quý nhân, đây là lý do gã hản đối.
Lý Trường Phong chỉ muốn tiểu muội đơn thuần sống vui vẻ trong vô tận hải, gã không muốn tiểu muội sống thật phức tạ. Lăn lộn trong vô tận hải hơn ngàn năm, Lý Trường Phong hiểu rằng nhiều nữ nhân thấy người sang bắt quàng làm họ đều thành đồ chơi cho đám quý công tử. Đây là lý do Lý Trường Phong phản đối kịch liệt.
Nhưng Lý Trường Phong làm sao mở miệng nói ra lý do cho tiểu muội? Nếu bắt buộc kéo tiểu muội đi, Lý Trường Phong hiểu biết Lý Đông Tuyết, tiểu muội sẽ hận gã suốt đời.
Phải làm sao đây?
Chợt một thanh âm cao cao tại thượng truyền vào tai Lý Trường Phong:
- Như thế nào? Chẳng lẽ Phong Ngọc Thiềm ta muốn mang Đông Tuyết tham gia đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử mà ngươi không vui sao?
một đoàn bốn, năm người xuất hiện. Thân phận của bọn họ không tầm thường, bốn người là tiên phong quan Quảng Lăng thành giống Hứa Phi, người đi đầu là một nam nhân mặt ngọc khoảng ba mươi tuổi, chính là Phong công tử mà Hứa Phi nói.
Phong công tử là một vị quý công tử, từ trong bụng mẹ đã thành tựu Hành Giả, khi sinh ra là tiên thiên Hành Giả. Tiên thiên chi khí thiên nhiên tinh thuần trên người Phong công tử rất là rõ ràng, mọi người tại đây cảm nhận rõ rệt.
Phong Ngọc Thiềm xuất hiện, Hứa Phi lập tức đi lên đón. Đám người Lý Trường Phong không dám chậm trễ, tôn kính gọi tiếng Phong công tử.
Nói đến thì Lý Trường Phong không xa lạ gì Phong Ngọc Thiềm, cộng thêm lần này đã gặp mặt ba lần. Nếu muốn lăn lộn quanh Quảng Lăng thành thì không thể bỏ qua Phong Ngọc Thiềm, cái tên Phong Ngọc Thiềm rất nổi tiếng trong Quảng Lăng thành. Gia tộc của Phong Ngọc Thiềm là danh môn vọng tộc cổ xưa trong Quảng Lăng thành, sau lưng có nhiều thế lực chống đỡ.
Phong Ngọc Thiềm rất có thủ đoạn, lung lạc nhiều người. Một phần ba tiên phong quan trong Quảng Lăng thành do một tay Phong Ngọc Thiềm bồi dưỡng, Hứa Phi tuy không được gã đưa lên cao nhưng hiện tại đã là người của gã.
Nói cách khác, Hứa Phi có nhà của mình, sống tốt trong Quảng Lăng thành thời gian ngắn ngủi thế này toàn dựa vào Phong Ngọc Thiềm nâng đỡ. Đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử lần này Phong Ngọc Thiềm chẳng những mang Hứa Phi còn định đưa Lý Đông Tuyết đi, đủ thấy gã xem trọng Hứa Phi cỡ nào.
- Phong công tử, nhóm Lý Trường Phong chưa thấy qua quen mặt, xin Phong công tử đừng chấp nhặt với hắn làm gì.
Hứa Phi nói Lý Trường Phong như thế, Lý Trường Phong không lộ vẻ tức giận gì. Chẳng những thế, khi Lý Đông Tuyết tỏ vẻ bực tức vì câu này, định bênh đại ca thì bị Lý Trường Phong ngăn lại.
Trong lòng Lý Trường Phong biết rõ thân phận như Phong Ngọc Thiềm là gã không trêu vào được, dù không muốn nhưng gã phải công nhận nếu Phong Ngọc Thiềm muốn tiêu diệt gã thì chỉ cần nói một câu, không ai dám nói gì gã.
Phong Ngọc Thiềm ngồi xuống:
- Chưa thấy qua quen mặt cũng không sao, quan trọng là biết tự lượng sức mình.
Phong Ngọc Thiềm lạnh nhạt nói:
- Đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử đại biểu ý nghĩa như thế nào, đám người như các ngươi không hiểu được.
Từ khi hỗn độn sơ khai vô tận hải đã tồn tại, trên có các thần, dưới có vạn ma, gia tộc truyền thừa xa xưa đếm không xuể. Có một số người không trêu vào được, đừng cãi lại theo lý, càng đừng cậy mạnh sính anh hùng, không thì cuối cùng chịu thiệt là bản thân. Sĩ diện? Ngại quá, bôn ba trong vô tận hải hơn một ngàn năm, cảm xúc lớn nhất của Lý Trường Phong là hậu tihên Hành Giả không có mặt mũi.
Lý Trường Phong như thế, mấy huynh đệ khác cũng biết. Nên khi Phong Ngọc Thiềm răn dạy, bọn họ không dám nói chuyện.
Nhưng Lý Đông Tuyết mới vào vô tận hải khó chịu nói:
- Phong công tử sao có thể nói vậy với đại ca của ta? Hơn nữa...
Đám người Lý Trường Phong vội ngăn Lý Đông Tuyết lại. Hứa Phi tức giận trừng Lý Đông Tuyết ra hiệu nàng đừng lắm miệng.
Hứa Phi cười nịnh với Phong Ngọc Thiềm:
- Phong công tử, Lý Đông Tuyết còn nhỏ, mới vào vô tận hải, xin công tử...
Phong Ngọc Thiềm không giận, ngược lại cười nói:
- Hứa Phi ơi là Hứa Phi, chẳng lẽ ở trong mắt ngươi thì Phong Ngọc Thiềm ta là loại người hẹp hòi vậy sao?
Phong Ngọc Thiềm cười tủm tỉm nhìn Lý Đông Tuyết, nói:
- Huống chi ta rất thích tính cách ngay thẳng của Đông Tuyết.
Lý Trường Phong sợ tiểu muội nói linh tinh đắc tội Phong Ngọc Thiềm, gã rối rít xin lỗi sau đó kéo Lý Đông Tuyết đi.
Tiểu cô nương khó chịu nói:
- Đại ca, đại ca! Làm gì vậy?
- Có biết mới rồi muội gây họa lớn không? Thân phận như Phong Ngọc Thiềm muốn giết chúng ta đơn giản như giẫm chết một con kiến.
Mới rồi Lý Đông Tuyết cãi lại Phong Ngọc Thiềm làm Lý Trường Phong sợ toát mồ hôi lạnh. Lý Đông Tuyết thì không để bụng, còn cười trêu đám người Lý Trường Phong nhát gan sợ rắc rối. Lý Trường Phong cố gắng khuyên nhủ nàng.
Thoáng chốc biểu tình hờ hững trên mặt Lý Đông Tuyết thay đổi thành nghiêm túc, nàng nói:
- Đại ca, ta đã không còn là tiểu cô nương ngày xưa, đại ca không cần nói đạo lý lớn với ta. Ta biết rõ mình đang làm gì, rất rõ ràng chính mình muốn làm cái gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT