- À, nàng dù gì là muội muội ruột của ta, làm đại ca không đích thân đi đón sao được?
Trần Lạc cười xin lỗi, hỏi tiếp:
- Lý huynh nói đảo Trường Lạc là nơi như thế nào?
- Đảo Trường Lạc của chúng ta, nói sao đây, trong vô tận hải xem như thế lực nhỏ bé, chỉ quản lý năm thế giới.
Trần Lạc giật mình kêu lên:
- Quản lý năm thế giới mà là nhỏ bé?
- Trần lão đệ, vũ trụ mênh mông, hoàn vũ vô tận, không gian thế giới đếm hoài không hết. Các đại thế lực quản lý mấy trăm, hàng ngàn thế giới. Trần lão đệ nói xem đảo Trường Lạc chúng ta chỉ quản lý năm thế giới xem như nhiều sao?
Trần Lạc thầm líu lưỡi. Trước kia Trần Lạc cảm thấy thống trị một phương thế giới đã rất oách, không ngờ các địa năng vô tận hải vô biên vô tận hở chút là quản lý mấy trăm, ngàn thế giới, thật là... Rất điên cuồng. Trần Lạc không tưởng tượng ra quản lý ngàn thế giới là khái niệm gì, đó không phải đô thành mà là một ngàn thế giới!
Trần Lạc thở dài, lắc đầu hỏi:
- Những thế lực này làm gì? Tranh giành địa bàn, cướp tài nguyên, lôi kéo nhân tài sao?
Trần Lạc hỏi quá thẳng thắn làm Lý Trường Phong lúng túng:
- Cái này...
Lý Trường Phong cười nói:
- Mặc dù ta không muốn nhưng phải công nhận Trần lão đệ nói đúng. Tu hành không dễ, ở đâu đều như nhau, huống gì nơi này là vô tận hải bao la vô ngần đầy rẫy nguy hiểm. Mọi người tụ tập với nhau thường giao lưu tâm đắc tu hành, ra ngoài rèn luyện thì hỗ tợ, quan tâm lẫn nhau.
- Lý đại ca, ta có một vấn đề muốn hỏi.
- Cứ nói đừng ngại.
- Lý đại ca không thấy mệt sao?
- Mệt? Không biết Trần lão đệ nói mệt là sao?
Trần Lạc nói thẳng mặt:
- Lý đại ca nghĩ xem, lúc ở thế giới khó khăn lắm tu viên mãn vấn đỉnh Hành Giả, không nói đến sinh mệnh vĩnh hằng nhưng ít nhất nếu không ra ngoài ý muốn thì sống mấy ngàn năm không thành vấn đề. Dù muốn tiến bộ tu vi cũng không cần đến vô tận hải đi? Ở lại thế giới cũ không tốt sao?
Đám người Lý Trường Phong một lần nữa nhìn Trần Lạc như ngó quái vật.
Trần Lạc hỏi:
- Sao vậy?
Lý Trường Phong tò mò hỏi:
- Trần lão đệ có thể phá vỡ hư không đến vô tận hải vậy chắc đã tu ra căn nguyên?
Trần Lạc gật đầu.
Lý Trường Phong khó hiểu hỏi:
- Vậy ngươi nên biết linh khí trong thế giới dù đậm mấy cũng không thể thoa mãn tu luyện căn nguyên đi?
- Có chuyện này sao? Vậy cần cái gì để tu luyện căn nguyên?
- Đương nhiên là sinh mệnh chi khí.
Trần Lạc không biết biết vấn đề này. Từ lúc Trần Lạc bắt đầu tu luyện tới nay mở ra giới chi linh hải dựng hóa vạn vật, linh tướng tự động trưởng thành nên hắn ít khi hấp thu linh khí, sau khi tu luyện ra căn nguyên thì càng không cần. Trần Lạc không hấp thu qua cái gì, căn nguyên tự động trưởng thành, chưa từng có ai nói với hắn làm sao tu luyện căn nguyên.
Đám người Lý Trường Phong biểu tình ngây ngốc, muốn cười lại ngại. Giờ thì bọn họ chắc chắn trăm phần trăm thanh niên đẹp trai hơi giống nữ này là tay mơ. Lý Trường Phong còn đỡ, mấy Hành Giả đều cười xòa. Trần Lạc đến từ thế giới chưa giải phỏng nào mà chưa trải đời như thế, thậm chí không biết tu luyện căn nguyên.
- Đi đâu tìm sinh mệnh chi khí?
Trần Lạc phiêu bạt trong vô tận hải hơn một tháng, ở đây đừng nói sinh mệnh chi khí, linh khí gì, tử khí còn không có, trống rỗng chẳng có gì.
Lý Trường Phong không cười nhạo Trần Lạc vô tri, gaiỉ thích tỉ mỉ cho hắn nghe:
- Trần lão đệ, sinh mệnh chi khí khác với linh khí. Trong hoàn vũ đa số thế giới ẩn chứa linh khí, sinh mệnh chi khí là thứ vô cùng hiếm hoi, không sung túc như linh khí. Một chút sinh mệnh chi khí đều phải trải qua ức vạn năm chậm rãi dựng dục ra.
Lý Trường Phong xòe tay đưa một hòn đá bảy sắc to cỡ móng cái, nói:
- Đây là sinh mệnh chi thạch chứa sinh mệnh chi khí.
Trần Lạc nhận lấy xem, cảm ứng, lắc đầu. Trong sinh mệnh chi thạch chỉ chứa chút xíu sinh mệnh chi khí, không được một li, cùng lắm là chút xíu hạt bụi. Phẩm chất thì không cách nào so với sinh mệnh nguyên thủy tinh thuần chứa trong Nhân Thư chi tâm trong linh hải của hắn. Không khoa trương khi nói Trần Lạc nhảy mũi một cái ra sinh mệnh chi khí đậm đặc hơn trong sinh mệnh chi thạch gấp ngàn vạn lần.
Một Hành Giả tốt bụng nhắc nhở:
- Trần lão đệ đừng coi thường một viên sinh mệnh chi thạch, chúng ta tốn nửa tháng, mấy người suýt mất mạng mới lấy được.
Trần Lạc giật mình lẩm bẩm:
- Khoa trương vậy sao?
- Khoa trương? Ha ha ha, tiểu tử, không khoa trương chút nào. Tất cả Hành Giả bôn ba trong vô tận hải vì tranh giành cái thứ nhỏ bé này. Hết cách, mọi người muốn tu luyện căn nguyên thì phải dựa vào sinh mệnh chi khí, thứ này rất hiếm hoi, nhiều người vì tranh giành sinh mệnh chi thạch nhỏ xíu mà mất mạng là chuyện thường ăn cơm bữa. Đây mới chỉ là sinh mệnh chi thạch chứa sinh mệnh chi khí, nếu giành hòn đá chứa sinh mệnh chi tức, tinh hoa sinh mệnh thì hai đại thế lực sẽ sống mái với nhau.
Trần Lạc vốn tưởng rằng tu viên mãn vấn đỉnh Hành Giả, phá vỡ hư không sẽ tự do thoải mái trong vô tận hải. Không ngờ Hành Giả sống khổ vậy, khó khăn còn hơn tu hành trong thế giới cũ. Trần Lạc thấy hoang mang, hắn không biết ý nghĩa tu hành là đâu. Chẳng lẽ cứ vất vả tu luyện mãi, khi nào mới đến cuối? Trần Lạc ngẫm nghĩ, chợt cảm thấy Lãnh Cốc từ bỏ đi vô tận hải, ở lại thế giới Vân Đoan là quyết định chính xác.
Lý Trường Phong nói một câu khiến Trần Lạc lo lắng.
- Trần lão đệ mới rồi hỏi ta có mệt không? Nếu nói không mệt không chán thì là xạo. Nhưng hết cách, mọi người đều như nhau, ai đều sống vậy. Có lẽ Trần lão đệ cảm thấy lúc trước ở lại thế giới cũ hưởng thụ thân phận, địa vị mình vất vả cực khổ đánh ra là đúng. Nhưng thời gian dài, Trần lão đệ sẽ thấy chán ngay.
- Ta nói thật, nhiều năm qua ta gặp khá nhiều Hành Giả. Ban đầu bọn họ đến vô tận hải thì không thích ứng, nhiều người chọn trở lại tiếp tục hưởng thụ thân phận tôn quý trong thế giới cũ. Nhưng từng ngày qua đi, bọn họ càng lúc càng hoang mang, càng bàng hoàng.
- Bọn họ cảm thấy ở lại thế giới cũ là lãng phí thời gian, đời không đáng giá, sống rất nhạt nhẽo. Nhưng cuộc sống vô tận hải khó khăn khiến bọn họ sợ hãi. Nhiều Hành Giả vì thế mà phát điên.
- Thời gian quý giá với người bình thường nhưng tu hành giả như chúng ta thì thời gian là kẻ thù lớn nhất.
Lý Trường Phong nói xong càng khiến Trần Lạc lo cho Lãnh Cốc hơn. Trần Lạc ngẫm nghĩ thấy Lý Trường Phong nói có lý. Tu hành giả tu ra căn nguyên đều là long phượng trong cõi người, có ai cam nguyện bình phàm? Có ai không muốn bò lên cảnh giới cao hơn? Ai không muốn cuộc sống nhiều sắc màu hơn?
Lý Trường Phong nói một câu rất đúng, thời gian là tiền bạc với người bình thường, nhưng với Hành Giả trường sinh bất lão lại là kẻ thù lớn nhất.
Tại sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT