Lưu Sa vùng vẫy, điên cuồng giãy dụa, nhưng gã chỉ có thể đá đạp, gã không cách nào gỡ bỏ cánh tay vô cùng bình thường của Trần Lạc. Lưu Sa không sợ, gã không sợ chút nào. Vì Lưu Sa biết nơi này là Trung Ương học phủ, biết các trưởng lão Trung Ương nội các nhìn chằm chằm tình huống. Lưu Sa biết rõ trưởng lão nội các sẽ không trơ mắt nhìn Trần Lạc giương oai tại đây.
Quả nhiên thấy Trần Lạc hờ hững, ba thái thượng trưởng lão Văn Thiên Thu vọt tới, người tỏa ánh sáng, lực lượng kỳ lạ bộc phát như quang minh, như thiên thần giáng trần.
Văn Thiên Thu vung phất trần chỉ vào Trần Lạc, uy nghiêm hét to:
- Trần Lạc, hiện tại ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất hãy thả Lưu Sa ra, nếu không nội các chúng ta tuyệt đối không tha cho ngươi!
Lưu Sa cố nén đau nhức, mặt vặn vẹo cười gằn:
- Trần... Trần Lạc! Nếu ngươi biết điều thì hãy thả ta ra, nếu không Trung Ương học phủ chúng ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!
Trần Lạc cười phá lên:
- Ha ha ha!
Trần Lạc trừng Lưu Sa, trầm giọng quát to:
- Vậy cho lão tử mở mắt đi!
Người quen Trần Lạc đều biết hắn tự xưng là lão tử nghĩa là rất tức giận, không ai dự đoán được hậu quả. Trần Lạc liếc xéo, chín Trung Ương nhân kiệt bao vây hắn hoàn toàn không biết ra sao, người cứng ngắc như pho tượng.
- Đám người rác rưởi cút hết cho lão tử!
Rầm!
Chín Trung Ương nhân kiệt bị tiếng rống của Trần Lạc quát miệng mũi chảy máu, bay ngược ra xa.
Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản biết hỏng chuyện, muốn cố gắng khuyên nhu nhưng bị Lãnh Cốc ngăn cản. Lãnh Cốc thường cười giỡn nhưng lúc trước vô cùng nghiêm túc, trán toát mồ hôi lạnh. Lãnh Cốc biết Trần Lạc thật sự tức giận, Lạc gia trong cơn giận sẽ vô cùng đáng sợ. Lãnh Cốc xô đẩy Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản, Hách Thiên Nhai nhanh chóng lùi ra sau.
Lưu Sa đã phát hiện sát khí khủng bố từ người Trần Lạc, gã kinh hoàng hét lên:
- Trần Lạc, ngươi muốn làm gì? Ngươi dám?
- Trong thiên địa này chỉ có lão tử muốn hay không, chưa từng có chuyện dám hoặc không!
Không có lực lượng nào toát ra ngoài, Trần Lạc giơ tay chụp xuống đầu Lưu Sa.
Bùm!
Lưu Sa bị chụp quỳ xuống đấ,t hai chân bị chấn máu thịt bầy nhầy. Lưu Sa hét chói tai như heo bị thọc tiết.
Trần Lạc nhấn đầu Lưu Sa xuống đất:
- Oắt con, hôm nay lão tử dạy ngươi cách làm người!
Ba thái thượng trưởng lão Văn Thiên Thu cực kỳ tức giận:
- Trần Lạc, thằng nhãi ngông cuồng này!
Bọn họ vung phất trần, vận dụng lực lượng nhân linh mênh mông bao phủ Trần Lạc.
Chín Trung Ương nhân kiệt bị Trần Lạc chấn văng ra quê quá hóa giận, thấy ba thái thượng trưởng lão Văn Thiên Thu công kích Trần Lạc thì chín người cũng hét to sử dụng lực lượng lao lên. Bạch Kiếm lấy ra Lưu Ly kiếm mà gã kiêu ngạo nhất, đang định tấn công thì Bạch Phiêu Phiêu vọt tới che trước mặt gã.
Bạch Phiêu Phiêu sốt ruột hét lên:
- Bạch Kiếm, đến bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ngươi không phải đối thủ của Trần Lạc, đi mau!
Bạch Kiếm là người xem trọng mặt mũi hơn mạng sống, làm sao gã có thể chạy trốn?
Bạch Kiếm cắn răng hét to:
- Bạch Kiếm ta không phải người tham sống sợ chết! Hừ, dù Trần Lạc có mạnh mấy cũng không lớn bằng học phủ chúng ta. Cút đi, đừng cản đường!
Chín Trung Ương nhân kiệt biết Trần Lạc siêu mạnh, bọn họ lấy hết bảo bối dưới đáy hòm ra. Chợt...
Vù vù vù vù vù!
Hai bóng người lao ra, một trắng một đen.
Áo trắng nho nhã, áo đen lạnh lùng.
Là Ngạo Phong, Tần Phấn.
- Ngạo Phong, Tần Phấn, các ngươi chỉ có hai con chó bên cạnh Trần Lạc, dám ngăn cản Trung Ương nhân kiệt chúng ta?
Mới rồi Trần Lạc không nhúc nhích đã hất văng mười Trung Ương nhân kiệt làm bọn họ vô cùng nhục nhã. Thấy Tần Phấn, Ngạo Phong đứng ra cản đường, mười người cực kỳ tức giận. Đường Kỳ xung phong lao lên trước, gã cầm thanh bán nguyệt đao chém Ngạo Phong.
- Ngạo Phong, con chó vô danh kia, cút ngay!
Đường Kỳ không thèm để Ngạo Phong vào mắt, gã huơ bán nguyệt loan đao, tập trung toàn bộ lực lượng nhân linh chém ngang một nhát. Nhát đao này chứa lực lượng bao la, như trời như trăng như dãy sao rực rỡ, như trong thiên địa chỉ có nhát đao này.
Ngạo Phong mặc áo đen, đứng yên tại chỗ, tóc dài tung bay. Quanh thân Ngạo Phong bao phủ vầng sáng đen kỳ lạ, gã giơ tay chộp. Vang một chuỗi thanh âm giòn vang, Đường Kỳ dốc sức hơ nhát đao giây lát đã bị Ngạo Phong đánh tan.
Cảnh tượng này trường kiếm sợ hãi.
Không ai ngờ Ngạo Phong bình thường điệu thấp đến vô hình trong mắt thế nhân lại giấy thực lực kinh thế hãi tục như vậy. Trong mắt mọi người cái tên Ngạo Phong rất bình thường, không bắt mắt chút nào. Trong Táng Cổ Phong hiện thế hay nhân quả mở ra, Ngạo Phong không có thành tựu gì kinh người. Nhiều người cho rằng yếu như Ngạo Phong không là huynh đệ kết nghĩa của Trần Lạc thì không ai biết sự tồn tại của gã.
Chỉ số ít người có mặt tại đây biết Tần Phấn, Ngạo Phong luôn là sự tồn tại khủng bố, bí ẩn không kém gì Trần Lạc. Nhiều năm nay hai người không có thành tựu kinh khủng gì không phải vì bọn họ vô dụng, càng không vì bị Trần Lạc che mờ, chẳng qua Ngạo Phong và Tần Phấn làm việc điệu thấp.
Tiếc rằng Đường Kỳ không biết. Mới rồi mười Trung Ương nhân kiệt dốc sức thi triển uy nhiếp không thể lay động Ngạo Phong, Đường Kỳ tưởng là nhờ có Trần Lạc. Khi thấy Ngạo Phong tay không đánh tan nhát đao Đường Kỳ mới biết Ngạo Phong đáng sợ đến mức nào.
Biết thì biết.
Nhưng đã muộn.
Bởi vì khi Ngạo Phong ra tay thì không ngừng lại, sau khi hóa giải một diêu Đường Kỳ dốc hết sức xong Ngạo Phong xòe năm ngón bấu mặt Đường Kỳ. Ngạo Phong duỗi dài cánh tay phải, năm ngón khép lại, bàn tay như đao. Ngạo Phong không có thi triển bất cứ thần thông gì, chỉ đơn thuần dùng lực lượng. Ánh sáng đen bao bọc bàn tay đao chém vào cổ Đường Kỳ.
Răng rắc!
Lông tóc Đường Kỳ dựng đứng, quần áo rách toạc. Lại một nhát đao, Đường Kỳ miệng mũi trào máu. Nhát đao thứ ba, da Đường Kỳ rách từng mảng. Đường Kỳ té dưới đất, đã hôn mê.
Ba đao.
Hơn nữa còn là bàn tay làm đao, không có bất cứ thần thông, chỉ đơn thuần dùng sức mạnh. Ba đao chém xuống, Đường Kỳ một trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt đã là nửa chết nửa sống.
Trời ơi!
Mọi người không dám tin vào mắt của mình. Bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan chưa từng xem thường Ngạo Phong khi thấy cảnh này cũng lộ vẻ giật kmình.
Chỉ có thế sao?
Không!
Ngạo Phong máu lạnh vô tình không đơn giản là mặt ngoài. Ngạo Phong khinh thường sử dụng thần thông, gã nghiêng hướng sức mạnh bản thân hơn. Ngạo Phong ra tay mau, chuẩn, độc. Không ra tay thì thôi, khi đã công kích sẽ trúng chỗ hiểm. Chỉ mấy giây ngắn ngủi lại một Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt Ngạo Phong đánh ba đấm người đầy máu, té chết giấc.
Ngạo Phong như thế.
Bên Tần Phấn làm mọi người mở rộng tầm mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT