Không người nào dám tin tưởng cảnh này, càng không ai tin nổi thần tượng bọn họ tôn sùng bị Lạc Anh bóp cổ đè xuống đất không thể nhúc nhích. Đừng nói đám học viên, Đường Kỳ à Bạch Kiếm cũng lộ biểu tình giật mình, bọn họ không ngờ lực lượng phượng hoàng của Lạc Anh mạnh như vậy.
Đường Kỳ, Bạch Kiếm không kịp nghĩ nhiều, xông lên cứu viện. Nhưng hai người vừa nhúc nhích thì Đường Kỳ bị Táng Hoa, Ngự Nương, Cổ Du Nhiên ngăn lại.
Đường Kỳ không nhúc nhích, không phải không muốn mà là không dám. Đường Kỳ cảm nhận được Ngự Nương, Táng Hoa, Cổ Du Nhiên đột nhiên phát ra lực lượng bí ẩn mà khủng bố.
Bạch Kiếm định đi cứu Lưu Sa nhưng cũng bị Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, Hoàng Tuyền chặn lại.
Hoàng Tuyền đẹp trai vô song đứng trước mặt Bạch Kiếm, người tỏa ra hắc ám kỳ dị.
Hoàng Tuyền lạnh nhạt nói:
- Nhúc nhích một cái là giết ngươi.
Bạch Kiếm không nhúc nhích, cũng không dám. Bạch Kiếm không chỉ cảm nhận lực lượng Tu La hắc ám từ người Hoàng Tuyền, cũng cảm nhận được lực lượng quang minh thiên sứ trên người Tiết Thường Uyển, lực lượng bí ẩn bao la vô biên trên người Hạ Mạt.
Lửa đốt bầu trời đêm, tà phượng lượn khung trời.
Bên dưới tà phượng, Lạc Anh mặc váy ngắn đỏ rực nửa khom người, một đầu gối đè bụng Lưu Sa, một tay bóp cổ gã. Lạc Anh huơ tay không ngừng đánh vào đầu Lưu Sa.
Lưu Sa hét rầm trời, lực lượng nhân linh mênh mông tuôn ra khỏi người gã. Bất đắc dĩ đều vô dụng, mặc cho lực lượng nhân linh của Lưu Sa cường đại cỡ nào vẫn bị lực lượng tà phượng của Lạc Anh ức chế chặt chẽ.
Lạc Anh cứ đấm từng quyền từng quyền, đầu Lưu Sa bị đập móp, không thấy rõ đâu là mặt. Cảnh tượng rất máu me, các học viên bất nhẫn không dám nhìn. Đường Kỳ và Bạch Kiếm biểu tình cực kỳ khó xem. Các nữ thần Táng Hoa, Ngự Nương, Cổ Du Nhiên nhìn nhau, lòng thầm lo âu. Bọn họ phát hiện sau khi tà phượng xuất thế thì Lạc Anh trở nên khát máu.
Không lẽ Anh Tử lại bị điên?
Táng Hoa không dám nghĩ nhiều, nàng lao ra ngoài.
Táng Hoa can ngăn Lạc Anh:
- Tiết Thường Uyển, đủ rồi!
Nhưng Lạc Anh như không nghe thấy, tiếp tục đập Lưu Sa. Cuối cùng Ngự Nương, Cổ Du Nhiên, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Hạ Mạt chạy tới cưỡng ép kéo Lạc Anh ra.
Đường Kỳ, Bạch Kiếm đến xem vết thương của Lưu Sa, hai người hút ngụm khí lạnh. Lưu Sa bị thương cực kỳ thê thảm, nguyên cái đầu nát bấy, khó tin hơn là gã vững vàng đứng dậy, bùng nổ lực lượng nhân linh không hề yếu đi. Lưu Sa gầm rống đòi giết Lạc Anh, điều này làm người ta kinh thán Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt cường đại. Bạch Kiếm, Đường Kỳ ngăn Lưu Sa lại, cùng chữa trị cho gã.
***
Ban đêm.
Trong một tửu quán.
Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong ngồi uống rượu.Trần Lạc và Lãnh Cốc chia tay nhau, hắn trở về tửu lâu thấy Ngạo Phong, Tần Phấn chưa đi ngủ, ba người nhậu tiếp. Tuy nhiên trong lòng Trần Lạc luôn hiện ra những lời đã nói.
Nếu người bí ẩn chủ đạo Nhân Thư tái tạo thật sự là Nữ Đế tộc nhân Bàn Cổ, Tuyết Thiên Tầm là hóa thân của Nữ Đế, vậy nàng muốn làm gì trong phương thế giới này phải suy ngẫm thật kỹ mới làm.
Nói thật là Trần Lạc không quan tâm người bí ẩn chủ đạo Nhân Thư tái tạo có đúng là Nữ Đế hay không. Trần Lạc không biết Nữ Đế là ai, cũng không muốn biết. Trần Lạc không rõ Tuyết Thiên Tầm có phải là Nữ Đế không, hắn cũng không để ý.
Nếu những suy đoán này là sự thật, dù lúc trước Tuyết Thiên Tầm có một đêm tình với hắn, có âm mưu, mục đích gì thì Trần Lạc không quan tâm. Điều khiến Trần Lạc vấn vương là sư phụ Vân Du Tử sắp đặt đêm này giữa hắn và Tuyết Thiên Tầm.
Nếu người chỉ là ngẫu nhiên còn đỡ, nếu không phải ngẫu nhiên mà là cố ý sắp đặt thì sự việc trở nên phức tạp. Trần Lạc không bao giờ nghi ngờ sư phụ của mình, nhưng suy đoán một khi nảy sinh, dù không muốn cũng sẽ không kiềm được suy nghĩ.
Trần Lạc lắc đầu xua tan suy nghĩ lung tung. Trần Lạc vốn định kể chuyện này cho Ngạo Phong, Tần Phấn nghe, cùng nhau bàn bạc. Nhưng Trần Lạc ngẫm lại thấy không ổn. Tuyết Thiên Tầm, Tần Phấn có tình thân huyết thống.
Ba người đang cụng ly.
Tần Phấn bỗng mở miệng nói:
- Hình như bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Ngạo Phong lên tiếng:
- Ta cũng cảm giác được.
- Hai người thật là...
Bình thường hễ là tu hành giả luôn luôn sẽ thả ra linh thức bao trùm bốn phía, vừa có thể tu luyện linh thức vừa hiểu biết tình hình xung quanh, hễ có gió thổi cỏ lay thì đã chuẩn bị trước. Mới rồi Ngạo Phong, Tần Phấn phát hiện bên ngoài ồn ào.
Trần Lạc không biết, không hề phát hiện ra. Không phải linh thức của Trần Lạc không mạnh, trái lại linh thức của hắn bao la mênh mông, miễn hắn muốn thì bất cứ chuyện gì trên đời cũng bày ra trước mắt hắn.
Nhưng bình thường nếu không gặp tình huống gì đặc biệt Trần Lạc ít khi sử dụng linh thức, bởi một khi thả ra linh thức cần tập trung tinh thần, thần kin chăng thẳng. Đối với Trần Lạc luôn tiêu dao tự do thì chuyện này là sự hành hạ, rảnh quá mới luôn luôn khuếch tán linh thức bao phủ bốn phía.
Trần Lạc liếc hai người, tiếp tục rót rượu:
- Thế giới lớn như vậy, mỗi ngày xảy ra nhiều chuyện, hai người có thấy mệt không?
- Mặc dù Trung Ương học phủ tự thành một giới, ta không thể dùng linh thức điều tra nhưng chắc chắn lực lượng vừa rồi phát ra từ học phủ, hơn nữa...
Ngạo Phong ngừng một lúc, nhìn Trần Lạc:
- Mới rồi lực lượng kia cực mạnh, là lực lượng phượng hoàng của Lạc Anh.
Nghe tên Lạc Anh, biểu tình Trần Lạc trở nên nghiêm túc hỏi:
- Chẳng lẽ Lạc Anh đánh nhau với người trong Trung Ương học phủ?
- Có lẽ vậy.
- Đánh thì đánh, thực lực của Lạc Anh không có mấy người làm gì được nàng. Huống chi có Táng Hoa, Ngự Nương ở đó, dù đánh nhau thì chỉ có Lạc Anh đánh người ta.
Nói thật là Trần Lạc hơi sợ gặp Lạc Anh, nên hắn không muốn quan tâm chuyện này. Trần Lạc cứ nghĩ hắn có thể hờ hững, nhưng không được, hắn cảm giác lòng mình thấp thỏm, lo âu, lo Lạc Anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trần Lạc khẽ thở dài:
- Thì ra lão tử không phải người vô tình, không thể lòng dạ sắt đá, kết quả vẫn bị tình trảm trói buộc. Ài, đi, di nhìn xem.
Trung Ương học phủ, Long Xà quảng trường.
Đường Kỳ, Bạch Kiếm chữa trị cho Lưu Sa đang trong cơn tức giận. Đám nữ nhân Táng Hoa, Ngự Nương bao quanh Lạc Anh, quan sát xem nàng có điên không.
Bạch Phiêu Phiêu há mồm muốn nói lại thôi, cuối cùng hỏi:
- Lạc Anh, ngươi có sao không?
Thoạt trông Lạc Anh rất bình tĩnh và bình thường, nàng nhún vai thản nhiên nói:
- Ta bị gì được?
Lạc Anh biết mọi người đang lo lắng, cười tà:
- Các tỷ muội đừng nhin ta chằm chằm như vậy, ta sẽ xấu hổ.
- Anh Tử, ngươi khẳng định mình...
Lạc Anh cáu kỉnh nói:
- Ta lập lại một lần nữa, ta không biết mình có bị điên không, nhưng ta khẳng định nói cho các người biết, ý thức của ta vô cùng rõ ràng, tư duy bình thường, ta không nổi khùng, không điên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT