Bạch Kiếm lạnh lùng quát:

- Lưu Sa, ngươi có ý gì?

Lưu Sa cười nhạt:

- Ta có ý gì?

- Có lẽ khi khuyên Trần Lạc thì ngươi không lộ ra bí mật của học phủ, nhưng lúc khuyên người khác thì sao? Ngươi dám nói không lộ ra bí mật của học phủ không? Tin tưởng không cần ta nói mọi người cũng biết ta đang nói đến ai.

- Ngươi và Bạch Phiêu Phiêu có quan hệ huyết thống, Bạch Phiêu Phiêu và đám nữ nhân Ngự Nương chơi thân. Nhóm nữ nhân Ngự Nương có mưu tính gì với Nhân Thư thì mọi người đều biết. Ta biết ngươi không chỉ một lần khuyên bảo Bạch Phiêu Phiêu.

- Giờ ngay trước mặt Phi Dương, ngươi dám nói lúc khuyên Bạch Phiêu Phiêu không hề lộ ra bí mật của học phủ sao?

- Bạch Phiêu Phiêu là đường tỷ của Bạch Kiếm, ta thừa nhận không chỉ một lần khuyên bảo tỷ ấy, nhưng...!

Bạch Kiếm đổi giọng, gã nhìn Lưu Sa chằm chằm:

- Lúc ta khuyên Bạch Phiêu Phiêu không hề lộ ra bí mật của học phủ, không một chữ nào. Huống chi bản thân Bạch Phiêu Phiêu không tham gia chuyện Nhân Thư, ta có khuyên chỉ là khuyên nàng rời xa đám nữ nhân Ngự Nương. Phi Dương biết chuyện này. Ta nói cho ngươi biết, Phi Dương còn đề nghị ta là nếu điều kiện cho phép có thể lộ bí mật học phủ vối Bạch Phiêu Phiêu, nhưng ta chưa hề làm vậy.

Lưu Sa khẽ kêu:

- Vậy sao?

Lưu Sa nhìn hướng Vân Phi Dương đầy thắc mắc.

Vân Phi Dương đứng trên cao, mắt khép hờ, môi treo nụ cười bí ẩn.

Vân Phi Dương nhắm mắt, mở miệng nói:

- Lưu Sa, ngươi gây rối đủ chưa?

Lưu Sa đi theo Vân Phi Dương đã lâu, gã nghe ra vui giận trong thanh âm của Vân Phi Dương.

Lưu Sa ấp úng:

- Ta...

Trước cổng Trung Ương học phủ, Thập Nhị Nhân Kiệt đứng trong không trung. Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản, đám đại nhân vật học phủ đứng cách không xa. Những người khác không có gì, chỉ có Đồ Lão Tà là tỏ ra bực tức, đi tới đi lui, miệng lầm bầm chửi rủa.

Đồ Lão Tà hùng hổ rủa:

- Văn Thiên Thu, con rùa rút đầu đó càng lúc càng mặt dày không biết xấu hổ, ỷ vào sau lưng có các lão tổ chống lưng suốt ngày sai tới sai lui chúng ta. Bà nội nó, hôm nay càng ghê tởm, bắt chúng ta đứng đây chờ, càng nghĩ càng thấy tức!

Đồ Lão Tà liếc Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản, hỏi:

- Này, hai người nói một câu đi, chẳng lẽ cứ để Văn Thiên Thu cưỡi trên đầu trên cổ chúng ta vậy sao?

Hách Thiên Nhai thở dài, Ngụy đại tổng quản bất đắc dĩ lắc đầu. Đồ Lão Tà nhắc Văn Thiên Thu là viện trưởng nội viện Trung Ương học phủ, kinh nghiệm hay bối phận, thân phận đềi không bằng Hách Thiên Nhai. Nhựng tè khi nhân quả mở ra, Văn Thiên Thu tiến thẳng vào Trung Ương nội các, trở thành thái thượng trưởng lão.

Trong Trung Ương học phủ, thái thượng trưởng lão địa vị cao hơn phủ chủ. Trong lòng đám người Hách Thiên Nhai không muốn chút nào nhưng dù sao các lão tổ chính miệng thăng chức Văn Thiên Thu làm thái thượng trưởng lão, hiện tại lời Văn Thiên Thu nói tức là lời của Trung Ương nội các. Trung Ương nội các là trung tâm quyền lực của Trung Ương học phủ.

Ngụy đại tổng quản an ủi:

- Lão Tà, ráng nhịn đi.

- Nhịn? Ta đã nhịn bảy, tám năm, khi nào mới chấm dứt đây? Chịu hết nổi rồi, cùng lắm lão tử bỏ!

- Lão Tà.

Hách Thiên Nhai mở miệng nói:

- Ta hiểu tâm tình của ngươi, ta biết chúng ta có thể ra đi. Nhưng ngươi có nghĩ đến không? Nếu chúng ta đi thì nội các sẽ tìm người khác quản lý học phủ, đến lúc không chừng càng rối loạn lên. Vì học phủ, vài các đệ tử trong học phủ, vì thế giới này, chúng ta hãy ráng nhịn. Hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra.

Bề ngoài Đồ Lão Tà điên khùng nhưng trong lòng sáng như gương. Đồ Lão Tà nóng tính, thẳng thắn, không chịu nổi uất ức. Đồ Lão Tà nhẫn nhịn đến bây giờ toàn vì lý do Hách Thiên Nhai đã nói, lão luyến tiếc Trung Ương học phủ, bất nhẫn nhìn học phủ biến thành như bây giờ. Trong lòng Đồ Lão Tà luôn mong chờ kỳ tích xảy ra.

Nhưng kỳ tích đâu?

Sẽ có kỳ tích sao?

Không biết.

Hách Thiên Nhai không biết, Ngụy đại tổng quản không biết, Đồ Lão Tà càng không biết. Điều duy nhất ba người có thể làm là chờ, đợi kỳ tích không ai biết có xảy ra không.

Mỗi lần nhắc đến vấn đề sẽ làm Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà sống đã mấy trăm nsăm thấy rất buồn rầu. Ngụy đại tổng quản thật sự không muốn nhắc lại vấn đề này, nhìn Đồ Lão Tà ủ rũ, trong lòng Ngụy đại tổng quản chỉ biết thở dài.

Ngụy đại tổng quản đổi đề tài:

- Phủ chủ nói xem đám nhóc vấn đỉnh vương tọa thần thoại hôm nay thật sự sẽ đến sao?

- Hôm nay Nhân Thư sẽ hoàn thành tái tạo, ta in trên thế giới này hễ ai có hứng thú với Nhân Thư đều sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.

- Nội các có ý gì? Biết rõ đám người này sẽ đến chẳng những không cố ngăn cản còn kêu chúng ta ra cửa nghênh tiếp.

- Ta suy nghĩ vấn đề này đã lâu, đến nay vẫn không hiểu nổi.

Hách Thiên Nhai mệt mỏi lắc đầu, nói:

- Thật tình không hiểu nội các rốt cuộc muốn làm cái gì.

Trung Ương học phủ biển người đông đúc, các đệ tử tụ tập lại. Bọn họ thảo luạn tin vỉa hè nghe được. Nghe nói hôm nay các vấn đỉnh vương tọa thần thoại sẽ đến, không ai biết tin này có thật không. Trong khi mọi người tranh luận thì trên bầu trời đột nhiên biến dị, sấm điện chớp giật, tiếng rồng ngâm vang lên.

Thoáng chốc mây đen tụ lại, sấm chớp đì đùng, trên bầu trời xuất hiện chín con hoàng kim thánh long. Cửu Long xuất hiện, xoay quanh bay lượn giữa hư không. Rồng trong Các Thế Kỷ đương cho là đứng đầu chúng linh, tượng trưng cho vương giả, hoàng kim thánh long càng là vương giả trong vương giả. Khi chín con hoàng kim thánh long xuất hiện, mây sét ầm ầm, thiên thế mênh mông.

Các học viên Trung Ương học phủ ngước đầu, xoe tròn mắt nhìn cảnh tượng bao la hùng vĩ khiến người tán thán.

- Cửu Long... Chẳng lẽ... Là...

- Chẳng lẽ là Gia Cát Thiên Biên vấn đỉnh Thiên Tử Đế Vương đã đến?

Thấy chín con hoàng kim thánh long, trong đầu mọi người nhớ đến một câu. Đó là cửu long khiếu chiên, chúng sinh thần phục. Trên thế giới này cùng với uy thế trời, có chín thánh long thủ hộ, người đó chỉ có Gia Cát Thiên Biên, vấn đỉnh Thiên Tử Đế Vương tọa.

Trong không trung xuất hiện một luồng sáng vàng như cột thông thiên nối trời và đất. Chín con hoàng kim thánh long xoay tròn quanh cột sáng vàng. Mọi người thấy ba người từ trên trời giáng xuống, đi đầu là thanh niên đầu đội kim quan, mặc long bào, đẹp trai vô cùng. Thanh niên khoanh tay đứng, vẻ mặt thờ ơ, bễ nghễ thiên hạ, thèm theo thiên uy giáng xuống, thật như Thiên Tử Đế Vương, khiến người không chịu nổi muốn dập đầu vái lạy.

- Gia Cát Thiên Biên, hắn chính là Thiên Tử Đế Vương Gia Cát Thiên Biên!

Các học viện đứng trước cổng đa số là người trẻ tuổi mười bảy, tám tuổi. Sau khi nhân quả mở ra, Gia Cát Thiên Biên biến mất bảy, tám năm. Đối với các thanh thiếu niên thì Gia Cát Thiên Biên là nhân vật phong vân thế hệ trước.

Có lẽ nhiều người chưa từng gặp Gia Cát Thiên Biên, nhưng có nghe nói câu chuyện cửu long khiếu chiên, chúng sinh vái lạy. Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết cửu long thủ hộ, thiên uy bao phủ, người mặc long bào từ trên trời giáng xuống đương nhiên là Gia Cát Thiên Biên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play