Bạch Phiêu Phiêu bước tới, biểu tình trầm trọng. Khi Bạch Phiêu Phiêu thấy Lãnh Cốc, thanh niên đẹp trai ngồi cạnh gã thì nàng thác loạn thần kinh, như nhìn thấy quỷ thần. Biểu tình của Bạch Phiêu Phiêu tràn ngập kinh hoàng. Lúc đến Bạch Phiêu Phiêu thầm cầu nguyện tuyệt đối đừng là Trần Lạc, nhưng sợ cái gì liền đến cái đó, vì nàng thấy rõ thanh niên mặt trắng bên cạnh Lãnh Cốc đúng là Trần Lạc.
Trời ạ!
Bạch Phiêu Phiêu muốn điên. Sau khi nhân quả mở ra Trần Lạc biến mất bảy, tám năm, vừa lộ mặt tại sao đã đụng phải đường đệ? Đụng độ thì thôi, đường đệ của nàng kéo người đến kiếm chuyện với Trần Lạc. Bạch Thiếu Đông chán sống rồi sao? Trần Lạc là người mà Vân Đoan, thậm chó ông trời cũng né ra xa, Bạch Thiếu Đông chủ động dán vào, thật là...
Bạch Phiêu Phiêu sắc mặt âm trầm lườm Bạch Thiếu Đông, ánh mắt đó hận không thể đánh gã bầm dập.
Bạch Phiêu Phiêu rít qau kẽ răng:
- Bạch Thiếu Đông, nếu ngươi không muốn chết thì ngoan ngoãn xin lỗi đi!
Bạch Phiêu Phiêu rất cưng chiều đường đệ của mình, Bạch Thiếu Đông biết rõ điều này hơn ai hết. Bạch Thiếu Đông nghĩ không ra Bạch Kiếm kêu gã xin lỗi thì thôi, Bạch Thiếu Đông bỗng nhiên khách sáo với Lãnh Cốc thì thôi, vì sao đường tỷ luôn yêu thương gã cũng bắt gã xin lỗi?
- Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?
Bạch Thiếu Đông không nghĩ ra, gã không phục, mắt trợn trừng, biểu tình giận dữ.
Bạch Thiếu Đông nghiến răng quát:
- Chỉ là một Lãnh Cốc hết thời, tại sao Bạch Thiếu Đông ta phải xin lỗi?
Bạch Kiếm nạt:
- Thiếu Đông, qua đây xin lỗi!
- Ta không xin lỗi!
Bạch Thiếu Đông cười khẩy nói:
- Đường ca, người bên ngoài luôn đồn rằng Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt vì kiêng dè Trần Lạc nên không dám đụng vào Lãnh Cốc, huynh đệ kết nghĩa của hắn. Ta cứ nghĩ đó là tin đồn, nhưng giờ thì... Hừ!
Bạch Thiếu Đông là người thông minh, vì lấy lại mặt mũi gã không tiếc dùng phép khích tướng.
Bạch Kiếm nghe câu này không cảm giác cái gì, nhưng Lưu Sa thì không tốt tính như vậy. Trong lòng Lưu Sa luô nhạy cảm vấn đề này, nếu không đã chẳng làm trái lệnh Vân Phi Dương một mình đi Chúc Long sơn khiêu chiến Lãnh Cốc. Giờ bị Bạch Thiếu Đông kích động, cộng thêm người trong đại sảnh bàn tán, Lưu Sa thấy mất mặt.
Ngự Nương lên tiếng:
- Lưu Sa, ta khuyên ngươi trước khi ra tay hãy suy nghĩ thật kỹ.
Lưu Sa vốn kiêng dè một nam một nữ ngồi cạnh Lãnh Cốc,bị Ngự Nương nhắc nhở trong lòng gã càngp hập phồng. Đương nhiên kiêng dè thì kiêng dè, mặt ngoài Lưu Sa vẫn ung dung bình tĩnh.
Lưu Sa nhìn Ngự Nương, mỉm cười hỏi:
- A? Ngự Nương quen hai người này?
Quen?
Đâu chỉ quen, Ngự Nương biết rõ một người là Trần Lạc, người kia càng đáng sợ hơn, là hóa thân của vận mệnh, Nữ Vu. Ngự Nương không ngờ Trần Lạc biến mất bảy, tám năm đột nhiên xuất hiện trong Trung Ương học phủ, càng không ngờ hắn ở chung với Nữ Vu.
Bạch Thiếu Đông thấy Lưu Sa chưa chịu ra tay thì nóng nảy định đổ thêm dầu vào lửa.
- Tiểu tử thối, đừng bướng nữa, giờ đi qua xin lỗi ngay, nghe không!?
- Tại sao? Đường tỷ, rốt cuộc là tại sao? Chỉ là Lãnh Cốc chứ có gì mà đường tỷ làm dữ vậy? Hừ, đừng nói là Lãnh Cốc nho nhỏ, dù có là Trần Lạc thì sao?
Tuổi trẻ khinh cuồng, Bạch Thiếu Đông bồng bột cứng cổ, mặc cho Bạch Phiêu Phiêu khuyên nhủ thế nào gã kiên quyết không xin lỗi. Chẳng những vậy, Bạch Thiếu Đông la lớn khiêu khích. Bạch Phiêu Phiêu hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, nàng quá mất mặt.
Bạch Phiêu Phiêu không chịu nổi nữa, nàng ném Bạch Thiếu Đông xuống đất quát to:
- Khốn kiếp! Ngươi muốn biết tại sao chứ gì? Ta cho ngươi biết, nghe kỹ đây! Không có nếu, hôm nay Lạc gia đến rồi, hắn ngồi ngay bên cạnh Lãnh Cốc, ngươi làm sao thì làm!
Ồn ào!
Bạch Phiêu Phiêu tức giận gầm lớn, thoáng chốc Hồng lâu rộng lớn tĩnh lặng. Mọi người trợn tròn mắt ngây ra như phỗng. Bạch Phiêu Phiêu nói gì? Nàng nói Lạc gia đến? Ngồi ngay bên cạnh Lãnh Cốc? Mọi người giương mắt nhìn thanh niên mặt trắng áo lam ngồi bên cạnh Lãnh Cốc.
Mọi người vốn không có ấn tượng với thanh niên mặt trắng nhỏ này, cùng lắm chỉ hơi đẹp trai, trong Trung Ương học phủ nhiều không kể xiết, mọi người sớm nhìn quen mắt. Giờ nghe Bạch Phiêu Phiêu nói, bọn họ nhớ lại những tin đồn về Lạc gia.
Ác ma khoác áo thiên sứ.
Tên mặt trắng nhỏ kiêu ngạo nhất thế giới.
Trên thế giới lưu truyền nhiều thần thoại truyền kỳ về Lạc gia mặt trắng nhỏ, lại ngó thanh niên đẹp trai ngồi cạnh Lãnh Cốc, giống y như Lạc gia trong tin đồn.
Trời!
Là Lạc gia!
Là đại danh đỉnh đỉnh Lạc gia!
Trong phút chốc Hồng lâu sôi trào. Mặc dù Trần Lạc nổi danh từ hai mươi năm trước, đối với thiếu nữ, thiếu niên mười bảy, tám tuổi thì Lạc gia là nhân vật truyền kỳ thế hệ trước. Hiện tại bọn họ tô nsùng Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, nhưng cũng có nghe chuyện truyền kỳ của Lạc gia. Bọn họ không tôn sùng Lạc gia, vì cái tên Lạc gia đã như vị thần.
Ngươi sẽ sùng bái thần sao?
Đáp án là không.
Không hề.
Thần không phải để tôn sùng mà là kính sợ, tín ngưỡng.
Không chút nghi ngờ, Lạc gia là thần trong lòng nhiều người.
Lưu Sa nghe tên Lạc gia thì biểu tình giật mình, khó tin nhìn Trần Lạc. Vẻ mặt Lưu Sa hoảng hốt, kiêng dè, không phục. Lưu Sa là Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, gã vô cùng tự tin, không sợ trời và đất, cũng không sợ cái tiếng Lạc gia. Đúng vậy, không sợ, ít nhất trước kia Lưu Sa nghĩ vậy. Nhưng hôm nay, chính thức đối mặt Trần Lạc, không hiểu sao Lưu Sa cực kỳ e ngại.
Bạch Phiêu Phiêu vốn không định nói ra tên của Trần Lạc, vì nàng biết sự tồn tại của hắn quá đặc biệt. Lộ tin một chút thì không khao rương khi nói sẽ gây rối loạn thế giới. Nhưng Bạch Phiêu Phiêu bị đường đệ Bạch Thiếu Đông chọc tức nóng đầu, buộc miệng thốt ra. Đương nhiên người Bạch Phiêu Phiêu muốn nhắc nhở không chỉ Bạch Thiếu Đông, còn có Bạch Kiếm.
Bạch Thiếu Đông đụng chạm Lạc gia thì không sao, nhưng nếu Bạch Kiếm chọc vào Lạc gia thì rất tệ. May mắn Bạch Kiếm là người thông minh, lúc trước chưa biết thân phận Lạc gia đã không rục rịch gì, giờ biết thì gã càng sẽ không lỗ mãng. Bạch Thiếu Đông đã sợ hãi mềm nhũn dưới đất, không đứng thẳng nổi.
Có lẽ Bạch Thiếu Đông tuổi trẻ khinh cuồng, không sợ gì, kiêu căng ngang ngược, trong mắt không người. Bạch Thiếu Đông có thể khinh thường Lãnh Nhị gia hết thời như Lãnh Cốc, nhưng gã tuyệt đối không dám khinh thường Lạc gia.
Người có tên, cây có bóng.
Lạc gia là ai? Nhìn khắp thiên hạ không ai không biết.
Bạch Thiếu Đông cũng biết.
Vì biết nên Bạch Thiếu Đông mới sợ. Lưu Sa được tiếng là Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt còn e ngại Lạc gia, càng đừng nói tới Bạch Thiếu Đông.
Thấy Bạch Thiếu Đông mềm nhũn dưới đất, sợ hãi mặt trắng bệch, Lãnh Cốc buồn cười, nảy ý trêu người.
Lãnh Cốc khẽ thở dài:
- Thiếu niên, mới rồi ngươi còn cứng cổ, oai phong lắm mà sao bây giờ đã bò xuống rồi? Không lên mặt nữa đi? Còn nhớ lúc trong Long Xà quảng trường ngươi nói gì với ta không? Ta nói đại ca của ta là Lạc gia, ngươi tỏ vẻ khinh thường, bảo gì mà ngày xưa Lạc gia từ Trung Ương học phủ một đường đánh tới thiên hạ vấn đỉnh phong vân, thành tựu truyền kỳ một thế hệ, Bạch Thiếu Đông ngươi cũng làm được. Giờ Lạc gia ở ngay đây, hay ngươi đi lĩnh giáo xem?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT