- Nếu giữa ngươi và ta phải có một người xin lỗi thì người đó là ta.
Trần Lạc nói:
- Nàng và ta gặp nhau có lẽ là vận mệnh sắp đặt, nhưng hai ta không có nhân quả đổi lấy duyên phận, cho dù vận mệnh miễn cưỡng sắp đặt cũng không làm nên chuyện gì.
Tiết Thường Uyển không còn là Tiết Thường Uyển trước kia, Trần Lạc cũng không phải hắn của ngày xưa. Sau khi luyện hóa Trái Tim Nhân Quả, Trần Lạc hiểu rõ về nhân quả nhiều hơn những người khác nhiều.
Trần Lạc thấy Tiết Thường Uyển không nói thêm, hắn hỏi:
- Ta luôn khó hiểu, thần tộc thiên sứ phái nàng xuống gặp gỡ ta, nảy sinh ràng buộc tình cảm, nhưng lý do là gì? Muốn quan hệ cửa sau? Hay muốn lợi dụng cảm tình ràng buộc đối phó ta?
- Cả hai đều có. Tồn tại của ngươi quá đặc biệt, chúng ta chỉ có thể làm như vậy.
- Làm thế nào?
Tiết Thường Uyển lạnh lùng nói:
- Dùng cảm tình ràng buộc kiềm chế ngươi.
- Kiềm chế ta cái gì?
- Ngươi biết kiềm chế cái gì!
Đương nhiên Trần Lạc biết. Nói theo cách của Hư Vọng chi linh thì Trần Lạc là người thừa kế Hư Vọng chi thư đời này, tương lai sẽ hủy thiên diệt địa, hắn biết thần tộc thiên sứ dùng tình cảm ràng buộc kiềm chế hắn cái gì.
Thần tộc thiên sứ là thế, thần tộc phượng hoàng của Lạc Anh, thần tộc Tu La của Hoàng Tuyền, thần tộc tinh linh của Mạc Khinh Sầu. Ngoài ra trời biết còn bao nhiêu quân cờ sớm chôn quanh Trần Lạc, điều này khiến hắn cảm thán thật nhiều người tài ba.
Người thừa kế Hư Vọng chi thư đời trước không biết dùng cách gì để lại một Trái Tim Nhân Quả cho Trần Lạc, những thần tộc cũng không rảnh rỗi, sử dụng nhân quả, vận mệnh, thiên duyên xếp vào nhiều nữ nhân bên cạnh hắn. Trời cũng bạn rộn, các loại thiên mệnh giáng xuống. Vận mệnh càng bận, trời biết vận mệnh sắm vai gì sau màn.
Trần Lạc hỏi:
- Nàng cảm thấy cảm tình thật sự kiềm chế được ta sao?
Tiết Thường Uyển lắc đầu, nàng không biết.
Tiết Thường Uyển hỏi ngược lại:
- Ta cũng muốn hỏi ngươi vấn đề này.
Trần Lạc lắc đầu, không phải câu trả lời mà là bản thân hắn cũng không biết. Trần Lạc thử giả thiết, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, tình cảm không thể tưởng tượng được, chỉ khi đến lúc đó mới biết tình cảm sâu trong lòng mình như thế nào.
- Sau này nàng có tính toán gì không?
- Tính toán? Ta không có tính toán gì.
Tiết Thường Uyển trả lời:
- Ý nghĩa tồn tại của ta là trói buộc tình cảm của ngươi, ta có thể tính toán gì?
- Đừng bi quan vậy, huống chi nàng là một con người, không phải rối gỗ, tại sao không sống vì bản thân mình?
Tiết Thường Uyển hỏi ngược lại:
- Ngươi đang sống vì mình sao?
Trần Lạc nghẹn lời, hắn thầm hỏi trong lòng hắn có sống vì mình? Không, không phải. Từ nhỏ ước mơ của Trần Lạc là sống vô tư, nhưng sau khi dung hợp Hư Vọng chi thư, hắn buộc phải tranh giành Thiên Địa Nhân tam thư, đây xem như sống cho mình sao?
- Không ai có thể sống vì bản thân, ngươi, ta, tất cả mọi người đều như vậy.
Tiết Thường Uyển, Trần Lạc trò chuyện trong sơn mạch hoang vu ở Kim Thủy vực, không biết vì đề tài quá nặng nề hay do lâu không gặp nên hai người không nói nhiều, đa số thời gian yên lặng bên nhau. Có lẽ Tiết Thường Uyển đau khổ chờ năm, sáu năm mòn mỏi trong Tiểu Kim Câu học viện chỉ vì gặp mặt Trần Lạc, ngoài ra không có mong mỏi gì khác. Bởi vì sáng sớm hôm sau, mặt trời mới mọc Tiết Thường Uyển đã đi, Trần Lạc không biết nàng đi đâu. Trần Lạc không hỏi, Tiết Thường Uyển cũng không nói.
Sau khi Tiết Thường Uyển đi, Trần Lạc đứng lặng một lúc, suy nghĩ lung tung. Trần Lạc biết về mặt cảm tình hắn không tiêu sái nổi, nhưng cũng không phải kẻ nói một đằng làm một nẻo. Nói thật Trần Lạc không quan tâm hắn và Tiết Thường Uyển gặp nhau có phải do vận mệnh sắp đặt không. Trần Lạc không cần biết Tiết Thường Uyển vì sứ mệnh thần tộc thiên sứ mới đến gặp hắn hay gì.
Trần Lạc không rõ ràng hắn quan tâm nhất là cái gì. Con người Trần Lạc đối xử chuyện tình cảm luôn không từ chối, không hứa hẹn, cũng không chủ động, càng không miễn cưỡng, tất cả thuận theo tự nhiên. Nên Tiết Thường Uyển xuất hiện không ảnh hưởng gì với Trần Lạc.
Giữa trưa, Trần Lạc rời khỏi Kim Thủy vực chuẩn bị đi Trung Ương học phủ thăm Đồ lão già, Vương Khắc lão sư. Trên đường đi Trần Lạc lấy ra linh thức, thuạn tiện tìm hiểu sau khi nhân quả mở ra phương thế giới này có gì thay đổi. Trần Lạc nghe được nhiều chuyện, mọi người bàn tán nhiều nhất là Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt.
Trần Lạc bây giờ không còn là Trần Lạc ngày xưa thương thức tu hành nghèo nàn nữa, hắn dính dáng đến nhân quả, vận mệnh, Vân Đoan, thế giới, thậm chí là thiên địa. Mặc dù Trần Lạc chưa từng gặp Thập Nhị Nhân Kiệt nhưng nghe những sự tích bọn họ làm mấy năm nay, hắn đoán Thập Nhị Nhân Kiệt chắc chắn là Trung Ương học phủ nhờ vào Nhân Linh chi thư cường đại bồi dưỡng ra, cũng như Vân Đoan nhờ căn nguyên thế giới bồi dưỡng ra Thập Nhị Đại Nhật thế tử, Nhị Thập Tứ Hạo Nguyệt Tước Tử. Thập Nhị Đại Nhật thế tử Vân Đoan là kết quả của căn nguyên thế giới, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt là kết quả của Nhân Thư.
Căn nguyên thế giới rất cường đại, nhưng so sánh thì Nhân Thư càng mạnh hơn.
Lực lượng Thập Nhị Đại Nhật thế tử Vân Đoan đến từ căn nguyên thế giới, lực lượng Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt có lẽ là từ Nhân Thư. Nhân Linh chi thư chúa tể pháp tắc nhân linh, gọi nó là nhân loại chi nguyên cũng không quá đáng. Nhờ Nhân Thư bồi dưỡng ra thiên kiêu, nghĩ bằng ngón chân cũng biết sẽ cường đại thế nào.
Điều duy nhất khiến Trần Lạc bất ngờ là Bạch Kiếm cũng nằm trong Thập Nhị Nhân Kiệt. Nói đến thì Trần Lạc và Bạch Kiếm quan hệ bình thường, cùng lắm là bằng hữu. Nhưng Trần Lạc nhớ rõ ngày xưa hai người thi đậu vào Trung Ương học phủ, sau khi vào trường thì Trần Lạc mất liên lạc với Bạch Kiếm. Hai người không thân nên khi ấy Trần Lạc không cố ý hỏi thăm, bây giờ nghĩ lại lúc Bạch Kiếm mới vào học đã bị Trung Ương học phủ nhắm trúng. Bạch Kiếm biến mất mấy năm nay đều đang nhận Nhân Linh chi thư bí mật bồi dưỡng.
Từ đó thấy được ngay từ trước kia Trung Ương học phủ đã bắt tay vào chuẩn bị cho việc Nhân Thư sắp ra đời. Trần Lạc hoàn toàn tin rằng Trung Ương học phủ bá chiếm Nhân Linh chi thư, một thứ có thể gọi là nhân loại chi nguyên tuyệt đối không chỉ bồi dưỡng ra Thập Nhị Nhân Kiệt. Có lẽ Trung Ương học phủ còn giấu rất nhiều tồn tại khủng bố mà cường đại khác.
Lần này tranh giành Nhân Thư có Thiên Tử nhận thiên mệnh, Nhân Vương nhận chân mệnh, Vân Đoan chúa tể căn nguyên thế giới, Trung Ương học phủ ngọa hổ tàng long. Trời biết trên thế giới còn ẩn giấu cao thủ nào, không ai biết khi ấy tình huống sẽ ra sao.
Thật ra Trần Lạc không để bụng chuyện tranh cướp Nhân Thư. Mặc dù Nhân Thư rất quan trọng với Trần Lạc, liên quan đến tương lai của hắn, nhưng chỉ có thế. Trần Lạc cho rằng cố gắng hết sức là được, cướp được thì cướp, còn nếu không cướp được? Chẳng làm gì, không cướp được thì thôi, biết làm sao được? Nên sống thì vẫn sống, chẳng qua đổi cách khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT