- Cửu Tước Tử là số ít vài người ký kết khế ước với căn nguyên thế giới, tại sao các lão tổ tông trơ mắt nhìn Cửu Tước Tử bị Trần Lạc giết?
Lý Lăng Thiên lẩm bẩm:
- Một người có thể tu luyện thành công lực lượng Bát Bộ Thiên Long bị Các Thế Kỷ xếp vào cấm kỵ, các lão tổ Vân Đoan không khoanh tay đứng nhìn chứ biết làm sao? Một người mà ông trời không tiếc phá hỏng pháp tắc cũng muốn giáng cửu cửu vô tận thiên lôi thí xuống thế nhưng không làm gì được hắn, lão tổ Vân Đoan còn biết làm sao? Còn cần thăm dò không? Có cần thiết nữa không?
Trên bầu trời Tiểu Phật Linh giới thủng lỗ chỗ như tổ ong, mặt đất gồ ghề tan hoang. Lực lượng Bát Bộ Thiên Long bao phủ, Tiểu Phật Linh giới khủng bố như cửu u như địa ngục. Thanh niên áo lam đứng lặng. Trời giáng ma thương thiên giáo vẫn đang thẩm phán hắn, nhưng chỉ thẩm phán chứ không thể lay động được Trần Lạc. Đừng nói cơ thể, một sợi tóc hay góc áo của hắn cũng không nhúc nhích.
Trần Lạc ngước đầu nhìn trời, nhưng hắn không nhìn ma thương thẩm phán mà nhìn Vân Đoan trên bầu trời.
Trần Lạc mở miệng nói:
- Người bên trên nghe kỹ cho ta. Mười năm trước lúc ở Táng Cổ Phong các ngươi đã thăm dò ta một lần, mười năm sau lại chơi trò này. Trần Lạc ta tự hỏi chưa từng đắc tội ai, không bao giờ trêu chọc ai. Đám tạp chủng các ngươi hết này đến lần khác chọc vào ta.
- Tốt thôi, bắt đầu từ hôm nay trở đi muốn thăm dò bao nhêu tùy thích, đến bao nhịêu ta giết bấy nhiêu!
- Giết không đủ lão tử lên Vân Đoan giết tiếp. Chán sống, muốn ăn đập, ngứa da, tìm chết, đê tiện, bà nội nó nhào vô hết đi!
- Nhưng mích lòng trước được lòng sau, ra tay thì phải nghĩ đến hậu quả có chịu được không. Tổ cha nó đừng đến lúc đó kêu phụ gọi mẫu xin người tới cứu!
- Nếu lão tử muốn giết ngươi thì không ai cứu được, ông trời cũng thế!
Tuyên bố xong Trần Lạc hét lớn, hắn kéo cửu cửu vô tận thiên lôi thí lên, Tiểu Phật Linh giới vốn đã hoang tàn bị hắn kéo cửu cửu vô tận thiên lôi thí lung lay kêu đì đùng giòn vang, Tiểu Phật Linh giới tan vỡ như quả cầu pha lê vỡ thành mấy mảnh.
Cảnh tượng quá điên cuồng, rất kích động.
Đây là thẩm phán mà ông trời dùng để thẩm phán cửu lu lão ma, thế nhưng bị Trần Lạc kéo xoay vòng vòng như cây roi da.
Trần Lạc ngửa đầu hú dài:
- Phá cho ta!
Bát Bộ Thiên Long gầm rống.
Vang tiếng nổ điếc tai, Tiểu Phật Linh giới tán loạn hòa vào đại thế giới. Trần Lạc ôm ma thương thẩm phán đột nhiên quất mạnh.
Bốp
cửu cửu vô tận thiên lôi thí bị Trần Lạc ném vào khung trời.
Trong phút chốc trên bầu trời lôi vân dày đặc, tia chớp đì đùng, phong lôi vũ điện hỗn loạn.
- Lão tử tặng cửu cửu vô tận thiên lôi thí cho Vân Đoan các ngươi làm quà gặp mặt. Còn dám đến chọc lão tử thì lần sau lão tử tự mình ra tay, cho Vân Đoan các ngươi kiến thức tận thế thẩm phán của Trần Lạc ta!!!
Mọi người còn chìm trong Tiểu Phật Linh giới bị tan vỡ, chính ắmt thấy Trần Lạc dùng lực lượng Bát Bộ Thiên Long khủng bố cầm trời giáng cửu cửu vô tận thiên lôi thí nhẹ nhàng ném lên Vân Đoan. Kêu người ta làm sao tin tưởng? Làm sao chấp nhận nổi hình ảnh không kiêng nể gì, mất trí phát cuồng, điên cuồng thế này?
Chết rồi, chết hết sạch.
Người Vân Đoan giáng trần, là Vân Đoan Tài Quyết Giả hay Hạo Nguyệt Tước Tử, Đại Nhật thế tử, Vân Đoan đại sử, Thẩm Phán Giả thì sao? Bị Trần Lạc một bàn tay đập nát. Cửu Tước Tử, một trong bá chủ Vân Đoan thì sao, bị Trần Lạc diệt sạch. Nguyên Tiểu Phật Linh giới bị Trần Lạc hủy, trời giáng cửu cửu vô tận thiên lôi thí bị hắn ném vào Vân Đoan.
Người này rốt cuộc khủng bố đến trình độ gì? Không ai biết, không ai hiểu nổi, không ai dám 68, bởi vì Trần Lạc tồn tại thật sự rất bí ẩn, rất kỳ dị, rất khủng bố, rất biến thái.
Từ khi nào lực lượng Bát Bộ Thiên Long dần biến mất. Mọi người không biết qua bao lâu, vì từ giây phút Trần Lạc hành động đám người đã quên thời gian trôi. Trần Lạc vẫn đứng giữa hư không, nét mặt thiếu chút ngông cuồng, thiếu chút bá đạo, thiếu chút cuồng bạo, thêm chút mệt mỏi, thêm chút bất đắc dĩ.
Trần Lạc lên tiếng:
- Tần Phấn, Lãnh Cốc, hai người hãy chăm sóc tốt cho Ngạo Phong, ta tạm rời đi một chút.
Dường như hắn từ biệt hai huynh đệ kết nghĩa.
Tần Phấn gật đầu, không nói gì, gã biết Trần Lạc đi làm gì nên không hỏi. Tần Phấn biết nếu Trần Lạc muốn đi tức là hắn có lý do bắt buộc phải đi.
Lãnh Cốc không hiểu chuyện như Tần Phấn, gã mở miệng hỏi:
- Lạc gia... người lại định đi đâu?
Trần Lạc gõ trán, ngước nhìn trời:
- Ông trời sẽ không bỏ qua cho ta, ít nhất là tạm thời. Chút nữa còn giáng thẩm phán, ta cần đi giải quyết một lúc.
Ông trời thẩm phán là loại thần thánh, trang nghiêm biết bao, nhưng nói ra khỏi miệng Trần Lạc thì không giống thương sinh chúng linh kính sợ thẩm phán, càng như chuyện rắc rối lặt vặt. Giọng diệu Trần Lạc như thể Vương Nhị mặt rỗ làng bên đến kiếm chuyện.
Lãnh Cốc không biết nên nói cái gì:
- Cái này...
Cuối cùng Lãnh Cốc chỉ có thể gật đầu:
- Vậy ngươi đi đi... Cẩn thận một chút. Lúc trở về nhớ đến tìm chúng ta ngay.
Trần Lạc liếc các nữ nhân từng có thiên duyên, yêu hận tình thù với hắn đang đứng phía xa. Ánh mắt dịu dàng nhìn Táng Hoa, Ngự Nương Mạn Đà La, Tri Thu, Hạ Mạt, Tiết Thường Uyển. Các nữ nhân ánh mắt giao nhau với Trần Lạc, ai nấy biểu tình phức tạp. Đặc biệt là Tiết Thường Uyển, nàng nhìn Trần Lạc, môi hé mở muốn nói gì, ngập ngừng, cuối cùng không thốt thành lời.
- Lần này ta lại không chết, có phải khiến các nàng rất thất vọng không?
Lúc nói câu này Trần Lạc cười tủm tỉm, giống như tình nhân cũ đùa giỡn, nhưng các nữ nhân nghe vào tai thì ứa gan như thể cái tên này vui sướng khi người gặp họa.
Táng Hoa trừng Trần Lạc, ai oán nói:
- Ngươi đừng đắc ý!
Trần Lạc nhún vai:
- Hết cách.
Trần Lạc cười nói:
- Tu vi của gia cao, thực lực mạnh, lực lượng lớn, oai như vậy đấy, tùy hứng như vậy đấy, ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc nói xong tự cười phá lên, sau đó vẫy tay nói:
- Được rồi, không đùa nữa. Các mỹ nữ hãy tự chăm sóc mình cho tốt, sau này đường còn dài. Đừng trông chờ ông trời diệt ta, ngày đó sẽ không đến, trời cũng chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh. Ta đề nghị một con đường, các người hãy trông chờ vào ta đi, chờ có ngày ta diệt trời còn đáng tin hơn, ha ha ha, ha ha ha ha ha ha!
...
Trên Vân Đoan, Ma Nhĩ cung.
Giờ này khắc này trong cung điện tụ tập rất nhiều người, bọn họ đều là quyền quý nặng ký trong Vân Đoan. Bọn họ đứng hai hàng, không ai nói một câu, dường như đang chờ điều gì. Trên đài cao cung điện có một thanh niên ngồi ngay ngắn, khoảng ba mươi tuổi, tuy không quá đẹp trai nhưng khi ngồi thì biểu lộ uy nghiêm cực kỳ cường đại. Uy nghiêm bao phủ cung điện, khiến người ngộp thở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT