- Ách...
Túy Miêu bò tới trên lưng ngựa, mang theo một thân tửu khí nghe xong dùng sức gật đầu, trong miệng hàm hàm hồ hồ:
- Đúng... Thực ti tiện... Tiện nhân...
Bàn Tử thì một bộ tịch mịch như tuyết, cảm giác cả thế giới có mình ta thanh tỉnh, lần nữa cả ba người đều khen hắn:
- Tiện nhân.
Nguyên bản tiến vào đại môn sẽ có người tới dẫn ngựa đi, phía sau cần phải đi bộ, nhưng mà giờ phút này Trình Cung bọn hắn phóng ngựa mà đi, lại không người dám cản trở. Chỉ là người đến ở bên trong, rất nhiều tự nhận là thanh cao, đều rất là khinh thường, khinh bỉ nhìn xem, hơn nữa khi đám người Trình Cung bỏ đi rất xa mới thấp giọng nghị luận, tự nhiên lời này không phải lời nói dễ nghe gì. Nhưng mà ở trước mặt Trình Cung, lại không mấy người dám nói cái khác.
Trình Cung giết chết Trương Càn, Âu Dương Ngọc Long, những chuyện này đối với người Vân Ca Thành còn không có đi qua bao lâu, thực tế vài ngày trước hắn trở về nén vô số lỗ tai người trên Kim Loan Đại Điện, làm những đại thần sợ tới mức té *** té đái còn làm cho ký ức người ta mới mẻ. Lúc này, không ai dám đi ra thử sức, những lởi nói khó nghe kia đều là chờ Trình Cung đi xa rồi mới dám nói.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenfull.vnMỗi ngày người ở Vân Ca Thành nói bậy sau lưng hắn khá nhiều loại, chỉ cần không phải ở trước mặt hắn kêu gào, Trình Cung sẽ chẳng muốn đi để ý tới. Có ai là không bị người nói sau lưng, cho dù thành tựu vô thượng thần thông, đạt tới Đạo trong truyền thuyết, có người nói xấu mình, dù cảm giác được thì như thế nào.
Trong sân thi đấu Cầm vô cùng đặc biệt, trung gian là dựng một cái bàn, cuối cùng nhất đạt được trước hai mươi tên lên đài biểu diễn. Ở chung quanh nơi này cách mấy trăm mét thì có một sân thi đấu, tổng cộng có hai mươi sân thi đấu, trong từng sân sẽ sinh ra một người có thể tiến vào trước hai mươi tên. Bên trong từng sân thi đấu đều có ban giám khảo đức cao vọng trọng, hơn nữa không chỉ một người, cũng chỉ có thế lực Chu gia mới có thể làm được như thế.
Những trận đấu tài tử này cả đám đều có chuyên gia bối Cầm, càng phải dâng hương, đánh đàn, Cầm giống như tánh mạng của bọn hắn, mỗi một động tác đều ưu nhã vô cùng, tiếng đàn cũng không chênh lệch. Có khảy đàn đương đại, nhưng càng nhiều người sẽ tìm một ít cổ khúc, nghe nói có thể đi vào trước hai mươi ngườ, từng cái đều có thể đạt tới cảnh giới đánh đàn có thể làm cho người khác vui buồn.
- Đại thiếu là ở sân thi đấu thứ mười sáu, phải đạt đệ nhất ở đó, mới có thể lên đài.
Sắc Quỷ không cần đi xem, người đứng ở nơi đó cũng đã có người tới gần báo cáo.
- Cho tới bây giờ chưa thấy qua đại thiếu ngươi đánh đàn, nói thật, ta thật là có chút sợ sợ. Đúng rồi đại thiếu, đàn của ngươi đâu?
Bàn Tử nghĩ đến giai đoạn trước đầu nhập bốn ngàn vạn lượng bạch ngân, cộng thêm hậu kỳ bỏ thêm trăm triệu bạch ngân đầu nhập tâm cũng hơi lo.
- Không có, không có chuyện gì mang đàn bên người làm gì, cái đồ chơi kia không có thể ăn không thể uống.
Trình Cung rất dứt khoát lắc đầu.
- Ah...
Bàn Tử bụm lấy trái tim:
- Đại thiếu ngươi cũng đừng làm ta sợ, sau khi ta vận chuyện hệ thống buôn bán, cơ hồ chúng ta bỏ toàn bộ vốn lưu động vào đó.
Trình Cung không để ý tới Bàn Tử, hắn là Đổ Thần, đừng nói mình sẽ không thua, cho dù thật sự thua, nếu như hắn thua cũng thua không nổi, còn gọi Đổ Thần cái rắm. Trình Cung nhìn chung quanh, cách mấy trăm mét có vô số người vây tại đó, nghe tài tử bên trong khảy đàn, có chút tài tử ôm lấy đàn rơi lệ đầy mặt, nhưng một sân thi đấu hơn mười người, cũng chỉ có một người có thể chiến thắng. Chẳng lẽ mình đi theo chân bọn họ so, vậy cũng quá lãng phí thời gian.
Trong nội tâm nghĩ vậy, Trình Cung thấy trên đài đặt ba cây Cầm, đây là phần thưởng giành cho ba người đầu, nếu như có thể khiêu chiến chiến thắng còn đạt được ban thưởng khác, kể cả Thiên Bảo Ngọc ở bên trong.
- Giá.
Trình Cung thúc ngựa, trực tiếp phóng tới cái đài kia.
- Đứng lại, ngươi muốn làm gì, dừng lại...
Người phụ trách trật tự bên cạnh lôi đài hoảng sợ, nhìn bọn hắn cưỡi ngựa tiến đến, không nghĩ tới lại xông tới đây, nhưng mà hắn cản trở đã chậm, Trình Cung trực tiếp vọt tới phía trước, nhẹ nhàng nhảy lên đài, cây đàn ban thưởng cho người thứ nhất đã nằm trong tay hắn.
Hắn phóng ngựa xông lên cái bàn, tuy khiến cho bộ phận rối loạn, nhưng dù sao ở địa phương khác đấu rất khẩn trương, không có quá nhiều người chú ý tới hắn. Mới vừa lên đài, chứng kiến vài chỗ trên đài đều điêu khắc lấy một ít chữ.
Gảy đàn làm cho người khác hòa theo tâm tình mình là tầng thứ tối cao. Gãy đàn không phải chỉ là đánh cho vui, càng là dung nạp thiên địa, giáo hóa dân chúng. Thiên địa khí tượng ẩn ở trong đó, mọi người cúng bái nó, giao phó nó về đạo đức tín ngưỡng, với tư cách " Sửa phát âm ".
Mà ngay cả tăng nhân Phật giáo cũng ưa thích từ trong đàn lĩnh ngộ trí tuệ. Từ xưa đến nay, bọn hắn thường thường mượn đàn tu dưỡng thể xác và tinh thần, thể ngộ đại đạo.
Cầm cùng kiếm, đã trở thành thứ văn nhân không thể thiếu. Cầm kỳ thư họa, là điển hình của tài tử giai nhân.
Cầm không có tùy ý thổ lộ, chỉ ở trong hàm súc toát ra khí độ bình thản siêu thoát. Cầm cùng thơ ca không thể phân; coi trọng hàm súc, hư thật tương sinh, coi trọng ý ở ngoài lời, từ đó sáng tạo ra, tạo ra một loại ý cảnh linh hoạt kỳ ảo.
Cầm, là một loại nhạc khí toàn thân đều tràn đầy văn hóa. Vẻn vẹn theo hình của đàn mà nói, có thể nói toàn thân là vận.
Cầm lấy cây đàn này, trong đầu Trình Cung hiện ra cảnh một người một Cầm, ngăn cản ngàn vạn đại quân U Minh địa ngục. Nghĩ đến thời điểm hắn cầu mình luyện đan dược, giảng thuật về đủ loại Cầm, nghĩ đến vẻ khiếp sợ của hắn thời điểm mình luyện Cầm, nghĩ đến lúc trước mình cũng bởi vì mượn nhờ Cầm mà cảm ngộ.
Bình thường đàn dài ước chừng ba thước sáu thốn năm ly, biểu tượng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày ( cũng đại biểu cho chu thiên ba trăm sáu mươi lăm độ ). Bình thường rộng chừng sáu thốn, dày hai thốn. Cầm là theo thân hình Phượng mà chế thành, toàn thân tương ứng cùng thân Phượng.
"Đầu Cầm" thượng bộ xưng là Ặc. Dưới đầu khảm dây cung, xưng là " Nhạc Sơn ", còn xưng là " Lâm nhạc ", là bộ phận cao nhất của Cầm. Cầm có hai âm rãnh, ở giữa lớn hơn xưng là " Long trì ", ở vào phần đuôi nhỏ hơn xưng là " Phượng chiểu ". Cái này gọi là lên núi hạ trạch, lại có Long có Phượng, biểu tượng thiên địa vạn vật.
Bên cạnh Nhạc Sơn có một đầu gỗ, xưng là " Thừa lộ ". Bên trên có bảy " Dây cung nhãn ", để xuyên qua hệ dây đàn. Phía dưới có bảy dây cung " Cầm chẩn ".
Từ eo xuống dưới xưng là " Cầm vĩ ". Cầm vĩ có khắc " Long ngân " để khung dây cung. Hai bên Long ngân xưng là " Quan giác ", hoặc là " Tiêu vĩ ".
Bụng cầm lại có hai ám rãnh, một là " Lưỡi huyệt ", một là " Âm thanh trì ". Phần đuôi bình thường cũng có một ám rãnh, xưng là " Vận chiểu ". Cùng long trì, Phượng chiểu tương đối, thường thường có tất cả một cái " Nạp âm ". Long trì nạp âm dựa vào đầu hơi nghiêng có " Trụ trời ", dựa vào vĩ hơi nghiêng có " Địa trụ ".
Cầm trước dày sau hẹp, biểu tượng tôn ti trật tự. Quan, thương, giác, khí, vũ năm dây cung biểu tượng quân, thần, dân, nô, bộc, năm loại đẳng cấp xã hội. Về sau tăng hai dây là văn, võ, biểu tượng quân thần chi hợp. Mười hai huy phân biệt biểu tượng mười hai tháng, mà chi huy lớn nhất trung tâm đại biểu quân, biểu tượng tháng nhuận. Đàn cổ có âm bội, theo như âm cùng tán âm có ba loại âm sắc, phân biệt biểu tượng thiên, địa, nhân hòa hợp.
- Đang...
Trong nội tâm nghĩ đến chuyện năm đó, Trình Cung nhẹ nhàng kích thích dây đàn, chỉ một tiếng đàn, đã làm người muốn ngăn chặn cùng đám đông huyên náo im bặt.
- Tâm tàng tuế nguyệt khúc kinh người, hắc bạch phân minh kiếm tri âm. Tình cảm mãnh liệt gặp lại ngày, toàn thân thiêu đốt hiến thanh xuân.
Người cầu đan dược Trình Cung nhiều vô số kể, thiếu nhân tình của hắn càng nhiều, có thể trở thành bằng hữu chính thức lại không có mấy người. Tuy lúc trước Trình Cung chỉ là muốn thông qua các biện pháp tìm kiếm đột phá, cảm ngộ, nhưng mà vĩnh viễn khó có thể quên tình cảm mãnh liệt kia, một cầm khúc diệt sát trăm vạn đại quân.
Sau đó tiếng đàn vang lên lần nữa, Trình Cung kích thích dây đàn bảy lần, thanh âm lại quanh quẩn cả không gian, trường thi đánh đàn lặng ngắt như tờ. Tất cả người khảy đàn đều ngừng lại, mà tất cả giám khảo đều đứng dậy, không hiểu sao lại cảm giác thanh âm này rất thanh thúy, thanh thoát như thế, làm cho lòng người khoan khoái dễ chịu.
Bọn hắn có người hiểu được một ít, nhưng càng nhiều nữa đều là thế hệ học đòi văn vẻ, nhưng giờ phút này dù là chút ít học đòi văn vẻ cũng cảm giác được thanh âm này tự nhiên như thế. Như từ viễn cổ xa xôi, tinh không mênh mông, như tiên nhân đàn tấu trong truyền thuyết.
So sánh cùng thanh âm này, trước kia nghe chút ít U Lan, Lưu Thủy, Tửu Cuồng, Phượng Cầu Hoàng, Bích Giản Lưu Tuyền, U Hồn Cổ Mộng đều trở nên ngây thơ như vậy, cảm giác những cái kia như hài tử vui đùa. Mà thanh âm thất âm này, mới thật sự là phát ra từ nội tâm, là chân lý tiếng đàn chân chính.
Cũng không biết nên dùng cái gì để hình dung, chỉ có một loại cảm giác, thoải mái, thoải mái!!
- Nghe thanh âm thật thoải mái, trước kia tu luyện xảy ra chút vấn đề, ngực một mực phiền muộn, khó thở, bây giờ lại cảm giác khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều.
- Móa nó, buổi sáng bà nương trong nhà bởi vì sự tình nạp tiểu thiếp náo cùng ta, làm cho ta nhẫn nhịn một bụng khí, vừa rồi cũng không tĩnh tâm nghe đàn nổi, bây giờ lại cảm giác thông suốt rất nhiều.
- Tiếng đàn này sao đặc biệt như vậy, làm cho người ta cảm giác quên mất phiền não, trong đầu lập tức thanh minh rất nhiều.
Người học đòi văn vẻ chiếm đa số, nhịn không được sợ hãi thán phục cải biến trên người mình, bọn hắn không hiểu nên hình dung thanh âm này như thế nào, chỉ có thể nói ra thân thể của mình được thanh anh này cải biến.
Bọn hắn không hiểu, nhưng dù sao hiện trường có người hiểu, những người nổi bật tới tham gia đánh đàn kia tựa hồ cảm nhận được cái gì, mình cũng đình chỉ khảy đàn nhắm mắt cảm thụ. Mà những giám khảo kia thì có một ít người đã chấn kinh đứng lên, không dám tin, vô cùng giật mình nhìn về phía Trình Cung.
Vậy mà, vậy mà thật sự có người có thể làm được, tuy trước kia ở trong cổ phổ, thượng cổ ghi lại, nhưng giờ phút này mới biết được vậy mà thật sự có người có thể làm được.
Hơn nữa hắn còn không phải khảy một bản, hai khúc, dần dần đạt tới, chỉ là đơn giản kích thích dây đàn vài cái, ách... có thể như thế sao, quá không thể tưởng được.