"Chỉ một điều kiện này, ngươi cũng không thể đáp ứng được sao?" Nguyệt Thiền nói, thân thể phát sáng, tuy tu vi bị phong bế thế nhưng làn da của nàng lúc nào cũng lấp lánh ánh sáng.

"Điều kiện này rất khó thành công, ta nghĩ muốn thực hiện được thì chí ít cũng phải tới vài năm sau." Thạch Hạo chẳng hề bị lung lay.

Giờ phút này, nàng nhíu mày, nội tâm vô cùng thấp thỏm, sự việc đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát của nàng, trước giờ chưa hề xảy ra.

Xưa kia, chỉ cần nàng đi ra ngoài thì mọi người đều vờn quanh, bất kể đi tới nơi nào thì tuyệt đối là trung tâm ở nơi đó, tất cả mọi người đều phải dùng lễ mà kính.

Nay đối mặt với cửa ải khó như vầy khiến lòng nàng bất an, muốn tránh né, trong lòng vô cùng căng thẳng, nàng không ngừng suy nghĩ biện pháp.

"Vợ đẹp, thả lỏng đi nào." Thạch Hạo chọc cười, như là một loại an ủi, chẳng biết từ lúc nào nó đã cầm lấy bàn bay mềm mại ấy rồi dẫn nàng tới bên bàn đá, sau đó bản thân rót rượu đặt vào lòng bàn tay xinh đẹp này, chính mính cũng nâng chén, nói: "Chúng ta còn chưa uống chén rượu giao bôi."

"Sao?!" Nguyệt Thiền thất kinh, vừa nãy nàng không ngừng suy nghĩ, không để ý suýt chút nữa đã uống ly rượu mà Thạch Hạo đặt vào tay, giờ nàng cứ như gặp phải đại địch cẩn thận đề phòng.

Thạch Hạo nở nụ cười, nói: "Ngày thường ngươi chẳng hề như vậy, mờ ảo như tiên, thông minh xinh đẹp, giờ sao lại sốt sắng như thế hả, chỉ là sinh mấy đứa nhỏ chắc chắn dễ dàng hơn việc ngươi khổ tu để lột xác ra hai thần thai chủ thứ kia nhiều."

"Ngươi nói là, vợ chồng phải đồng tâm cộng khổ, giờ ngay cả nguyện vọng thứ nhất mà ta đưa ra cũng chẳng đồng ý, vậy thì sao khiến ta thành tâm được chứ?" Nguyệt Thiền nói.

Trong khi nói chuyện, mi tâm của Nguyệt Thiền phát sáng, một luồng khí tức thần thánh tràn ra, tựa như có một vị thần nào đó đang thức tỉnh, làm cho cả thân thể của nàng trở nên trong suốt và tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Thạch Hạo giật mình, ngưng thần đề phòng, sau đó cẩn thận quan sát, Nguyệt Thiền đang thử nghiệm xông ra khỏi phong ấn của nguyên thần, thế nhưng đó đều phí công mà thôi.

Biển ý thức của nàng đang phát sáng, thế nhưng cô gái thánh khiết như thần kia cũng không cách nào động đậy được, chỉ có một ít ánh sáng thần thánh tuôn ra làm cho thân thể càng thêm quyến rũ mà thôi.

"Nói là vợ chồng đồng tâm thế nhưng ngươi lại muốn khôi phục sức chiến đấu, là muốn ra tay với ta sao?" Thạch Hạo cười nói.

Nguyệt Thiền cột lấy mái tóc, hào quang trên da thịt rút lui, nội tâm nàng lại thở dài, thật sự chẳng có một biện pháp nào hay sao? Nếu như có thể khôi phục lại thần thông, nàng nhất định sẽ phá vỡ phong ấn kia.

"Được rồi, ta không cầu những thứ khác, chỉ mong ngươi có thể bắt được Ma nữ." Nguyệt Thiền nói.

Thạch Hạo ngạc nghiên, sao lại chấp nhận lùi bước vầy? Đừng tưởng nó cười nói vui vẻ thế nhưng vẫn không ngừng đề phòng vị tiên tử của Bổ Thiên giáo này.

"Keng!"

Hai chiếc ly dạ quang chạm vào nhau phát ra tiếng kêu lanh lảnh, sau đó hai người cùng nhau uống.

Không lâu sau, dưới sự kiện trì của Thạch Hạo, Nguyệt Thiền cau màu, cả người nổi cả da gà, lần nữa uống thêm chén rượu ngon.

"Sao ta lại cảm thấy, uống xong ly này vậy mà lại khó hơn cả việc dột phá thành thần thế ta?" Thạch Hạo nói, lần đầu tiên nghi ngờ bản thân mình có phải là con hung thú Thái cổ hay không.

Nó rõ ràng cảm nhận được, khi nó uống chén rượu này với Nguyệt Thiền thì từng sợi lông trên người lại dựng thẳng lên, cứ như đang đối mặt với đại ma đầu vậy.

"Nên nhớ, ta thần võ ngút trời, anh hùng cái thế, hôm nay lại là ngày thành hôn, thật sự là hoang mang và buồn phiền mà." Thạch Hạo giả vờ thở dài than khổ.

"Ngươi tự sướng ghê vậy, da mặt lại dày như thế nữa, có thể bỏ hôn lễ này." Nguyệt Thiền biết đêm nay khó mà thoát khỏi được nên dần dần buông xuôi, chẳng hề kiêng kỵ gì nữa.

Thạch Hạo bỗng nở nụ cười nói: "Cừu địch trở thành vợ, quan hệ sau này của chúng ta sẽ ra sao đây? Sẽ là tranh đấu hay là tương trợ lúc hoạn nạn?"

Nguyệt Thiền bĩu môi, làn da lấp lánh như ngọc thạch, khinh bỉ xoay người lại.

Thạch Hạo yên lặng, sau đó cười nói: "Chắc quan hệ vừa nãy không phải, không bằng chúng ta đổi qua quan hệ khác, trở thành mẹ của mấy đứa nhỏ vậy."

"Ngươi..." Nguyệt Thiền vẫn giữ tư thế xoay người kia, mái tóc phấp phới, thân thể uyển chuyển, đưa lưng về phía nó, nói; "Ngươi thả ta đi, chúng ta sẽ trở thành bằng hữu của nhau, không là địch thủ gì nữa."

"Không sao, địch thủ trở thành vợ, tranh đấu cả đời nhưng rồi từ từ chinh phục, ta cảm thấy cuộc khiêu chiến này đầy vẻ thành công." Thạch Hạo nói, lúc nói những câu này thì tinh khí thần tràn trền, thần quang trong mắt ánh lên.

Nguyệt Thiền hừ một tiếng, tở vẻ khinh thường.

Thạch Hạo cười ha ha nói: "Không nói nữa, giờ chẳng còn sớm chúng ta nên đi nghỉ thôi."

Nói là ngủ, tự nhiên cũng sẽ là một cuộc tranh chấp có quy mô như 'chiến đấu' nhỏ, ánh trăng mông lung, hai người đấu đá với nhau, rất lâu sau mới cùng nhau lên giường.

Thạch Hạo ôm lấy thân thể của nàng chẳng hề nâng niu tí nào, Nguyệt Thiền tiên tử thì chẳng hề coi nó ra gì, trong phòng tân hôn này nàng vô cùng trang nghiêm và thần thánh, chẳng để ý gì cả.

"Nè, sao ngươi nghiêm túc như thế hả, đây mà là đêm động phòng hoa chúc à, sao ta lại cảm thấy cứ như là đang trên chiến trường vậy?" Thạch Hạo hỏi, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng.

"Đừng đụng vào ta!" Nguyệt Thiền xoay người.

Thạch Hạo chợt phát hiện, nàng đang âm thầm tụng chân kinh giúp bản thân phân tâm, rơi vào trong thế giới của kinh văn, cho nên mới trang nghiêm và thần thần thánh như vậy.

Nó yên lặng không nói gì, đêm động phòng này đúng là chẳng ra gì.

"Nguyệt Thiền, ngươi với Ma nữ đấu đá không thôi, chúng ta hay là nói chuyện này đi, sao lại phải trấn áp nàng." Khi nghe thấy những lời này, quả nhiên Nguyệt Thiền không còn tụng kinh văn gì nữa, tinh thần phục hồi lại.

"Á...." Nàng kêu lên đầy sợ hãi, bởi vì hơn nửa bộ quần áo bị cởi ra, da thịt trắng như tuyết lộ ra ngoài không ít, hiện tại chẳng còn thần thánh gì nữa khiến nàng khó kiềm chế được.

Đặc biệt, khi ngón tay kia lướt nhẹ trên lưng của nàng thì lập tức vẻ lúng túng hiện ra, nàng chưa bao giờ trải qua tình cảnh này.

"Ngươi nói thử, chúng ta như thế nào?" Bàn tay của Thạch Hạo vuốt vẻ cánh tay của Nguyệt Thiền, rồi hỏi như thế.

Nguyệt Thiền xấu hổ, tên quỷ này chẳng hề tử tế gì, giờ mà còn nhạo báng mình sao? Hàm răng cắn chặt chợt há miệng cắn mạnh tới Thạch Hạo.

"Nè, nè, nè, ngươi cắn không được đâu, coi chừng làm hại mình đấy." Thạch Hạo nói, cứ để mặc cho nàng cắn lên bả vai mình.

Hàm răng dùng sức cắn lên bả vai của nó, thế nhưng đối với Thạch Hạo mà nói, nó chẳng thấy chút cảm giác gì, bởi vì thân thể nó vô song.

Hơn nữa, nó cũng không thể không thu lại thần lực, nếu không sợ sẽ làm tổn thương tiên tử bên người mình.

"Đau chết ta mất, nhẹ chút." Thạch Hạo nói.

"Ngươi..." Nguyệt Thiền tức điên, sao cảm thấy tên này chẳng có chút đạo đức gì cả vậy, giọng nói đó như đang đùa bỡn mình vậy.

Mà lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng rẽ mai tóc đen nhánh rồi tiến vào cái cổ trắng như tuyết của Nguyệt Thiền, khiến nàng thất kinh, cứ như giật điện.

Trong giây phút ấy, lông tơ trên người của Nguyệt Thiền đều dựng lên, cả người nổi da gà, thân thể căng thẳng.

"Nè, tiên tử, biểu hiện gì vậy hả, ta mới hơi chạm mà ngươi đã phản ứng như vậy rồi, sao cứ như sâu bọ rớt lên bộ ngực thế?" Thạch Hạo không vừa lòng.

Bốp một tiếng, Thạch Hạo vỗ mạnh một cái lên bờ mông đầy nẩy nở kia.

"Ngươi dám!" Nguyệt Thiền tiên tử hoảng sợ nhích qua sang bên, lúc nãy tập trung tụng kinh văn thì áo quần bị cởi ra hơi nửa, vị trí bị đánh đúng ngay chỗ không có áo quấn, cảm giác lành lạnh hiện ra.

Nàng vô cùng căng thẳng, nói: "Chúng ta hay là bàn về cách để bắt lấy Ma nữ đi."

Nhưng mà, đôi bàn tay nhẹ nhàng trêu chọc mái tóc của nàng, còn khuôn mặt từ từ nhích tới gần nàng hơn.

"Ngươi..." Sau một khắc, đôi môi đỏ tươi đẹp của Nguyệt Thiền bị khóa chặt, lời nói không thể phát ra.

Mà Thạch Hạo lại cảm thấy vô cùng ngọt, mui thơm tiến vào trong miệng, nó ôm chặt lấy nàng, đây là loại trải nghiệm vô cùng khác lạ.

Nguyệt Thiền dùng sức đẩy mạnh, mắt to trợn tròn, chuyện... lúc nãy, khiến nàng cảm thấu tức giận và xấu hổ, tim đập thình thịch không thôi.

Thạch Hạo nằm ở kế bên cảm nhận dư vị, sau đó quay đầu nhìn nàng, cánh tay vuốt ve thân thể óng ánh của nàng.

"Hả, không đúng!" Thạch Hạo đột nhiên bật dậy làm cho Nguyệt Thiền cũng thất kinh, nàng nhanh chóng mặc lại quần áo, tốc độ nhanh không gì sánh nổi.

Thần giác của Thạch Hạo vô cùng nhạy cảm, nó cảm thấy nơi phương xa có một gợn sóng khó mà nhận ra được, nó vô cùng cảnh giác, sao lại như thế?

"Kế điệu hổ ly sơn sao?" Thạch Hạo lẩm bẩm, cũng không có ngồi dậy một mình mà ôm lấy Nguyệt Thiền sau đó nhảy qua cửa sổ truy tới luồng gợn sóng ấy.

Rất nhanh, nó nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên một tòa cung điện hùng vĩ, đang ngắm trăng uống rượu.

Thạch Hạo ngạc nhiên, căng thẳng đều tan biến, thay vào đó là vẻ vô cùng xấu hổ, sao lại là.. mẹ?!

"Mẹ..." Nó không rõ.

Tần Di Ninh rất bình tĩnh, nói: "Mẹ sợ con chịu thiệt, cô gái càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm, đặc biệt là là thánh nữ nữa."

Thạch Hạo ngớ người, rất nhanh tỉnh ngộ, xác thật Tần Di Ninh không yên tâm, sợ có thủ đoạn gì đó nên đêm khuya xuất thành thủ ở phía xa, sợ nó xảy ra vấn đề gì đó.

Thạch Hạo dở khóc dở cười, hơn nữa còn phát hiện mẹ mình có chút ngượng ngùng thế nhưng đang cố che giấu, làm bộ bình tĩnh.

Ngay cả Nguyệt Thiền cũng giận dữ và xấu hổ, mặt lúc đỏ lúc trắng, cắn răng nghiến lợi nói: "Thánh nữ ác độc, bà hơi quá đáng rồi đó!"

"Khí trời tốt nên ta thường ngắm sao, thôi trở về ngủ đi." Tần Di Ninh nhẹ nhàng nói.

Trên thật tế, bầu trời chẳng biết lúc nào xuất hiện mấy đen, ngay cả ánh trăng cũng bị che đi, làm gì có ngôi sao nào.

"Đáng ghét!" Nguyệt Thiền tức giận.

Quần áo của nàng xốc xếch, thậm chí có một vài chỗ lộ ra làn da trắng mịn, người đàn bà kia rõ ràng cố ý mà, hiển hiên, cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu vẫn còn trình diễn diễn nữa.

"Nè, đấy là mẹ của ta, lời nói nên chú ý." Thạch Hạo cảnh báo.

Cảnh báo được giải trừ, Thạch Hạo ngẩng đầu nhìn trời, nhìn về đám mấy đen kia, sau đó lại nhìn về phía chân trời, cũng không phát hiện thứ gì khác lạ, nở nụ cười nói: "Vì tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta nên quý trọng cảnh đẹp ngày tốt này thì hơn."

"Ngươi..." Sắc mặt của Nguyệt Thiền trở nên đỏ chót.

Thạch Hạo ôm lấy nàng nhẹ nhàng cất bước trong màn đêm, rất nhanh môi đỏ của tiên tử Bổ Thiên giáo lại bị khóa lấy, bọn họ đã trở lại phòng tân hôn.

"Tiểu Thạch, ta nói cho ngươi biết một bí mật." Nguyệt Thiền vất vả lắm mới đẩy Thạch Hạo ra rồi nói như thế, há miệng thở dốc không thôi, bộ ngực cao vút chập trùng.

"Bí mật gì?" Thạch Hạo đương nhiên sẽ không tin, bàn tay đưa nhanh tới bộ ngực kiêu hãnh ấy, cảm giác vẻ mềm mại và lấp lánh nơi đó.

"Chủ thân sẽ tới!" Nguyệt Thiền nói.

"Hả?" Thạch Hạo thật sự bất ngờ.

"Ngươi có muốn bắt nàng ta hay không?" Nguyệt Thiền hỏi.

Thạch Hạo lắc đầu, nói; "Ngươi nói linh tinh gì thế?" nó không tin những lời này.

"Ta không nói chơi!" Nguyệt Thiền nghiêm túc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play