Thủ phủ Hỏa quốc vô cùng to lớn, diện tích bao la, tồn thế lâu đời, từ thời thượng cổ cho tới hiện tại đã trải qua bao năm tháng thử thách nhưng vẫn đứng đó không ngã.

"Thật đáng tiếc mà, chúng ta tới lâu như vậy mà ngay cả bóng dáng của một tên cường giả Nhân tộc xuất sắc nào, cái gọi là đại chiến song Thạch là thật ư, nếu không sao chẳng thấy một ai mạnh mẽ gần bằng bọn họ chứ."

Có một vài người hoài nghi, bọn họ đều đến từ vực ngoại, đến tòa thành này cũng đã được một thời gian nhưng vẫn không thấy cường giả trẻ tuổi kinh diễm nào.

"Cũng không thể nói thế được, công chúa của Hỏa quốc không đơn giản đâu, hình như máu Chu Tước trong người đã được thức tỉnh, ta cũng từng gặp qua nàng mấy lần, lần sau đều mạnh hơn lần trước, nàng không phải là người đơn giản."

Trên đường, những người này trò truyền trong chốc lát rồi rời đi ngay.

Người đến người đi, người qua người lại, tòa thành cổ to lớn này vô cùng phồn hoa, nhân khẩu cũng không biết bao nhiêu vạn, người người chen đẩy xô lấn nhau trên đường lớn.

Đương nhiên, khiến người khác kinh ngạc nhất chính là, sinh linh của tộc nào cũng có, cũng có một vài tộc không biết tên gọi, chưa bao giờ nhìn thấy.

Thạch Hạo nhìn thấy vài chủng tộc có tướng mạo quái dị, chưa từng nghe tới nhưng những người đi trên đường cũng không dám chỉ trỏ hay bàn luận, hiển nhiên, những sinh linh này rất mạnh, bách tính ở lâu nơi đây đều biết họa từ miệng mà ra.

Hai bên đường cửa hàng san sát, rất nhiều cửa hiệu buôn bán lâu đời, không thiếu những cửa hàng bán đan dược, bán vũ khí, có rất nhiều tu sĩ ra vào, chuyện làm ăn rất tốt.

Thạch Hạo thả lỏng, đi loanh quanh nơi đây, nó sống ở thôn cả năm trời, có thể nói rất yên tĩnh, thậm chí có chút quạnh quẽ, giờ lại tới thế giới hồng trần này thì cảm thấy khá là thoải mái.

"Chán ngán với hồng trần náo động, tiến vào thế ngoại đào nguyên thì cũng là một loại hưởng thụ, cũng có thể ở nơi yên tĩnh rất lâu rồi lại tới thủ phủ phồn hoa thế này, đây cũng là một loại cảm ngộ khác."

Thạch Hạo lẩm bẩm, trong lòng vô cùng xúc động, trong lúc nhất thời ngẩn người, nó liên tưởng tới việc tu hành, tu sĩ bế quan cùng với kỳ nhân tiêu dao trong hồng trần, hai người hai lựa chọn thế nhưng cũng như nhau cả.

"Cái cây này thật lớn!" Thạch Hạo giật mình, sau khi đi tới phía Đông của tòa thành cổ này thì nó nhìn thấy một cây cổ thụ chọc trời, thật sự rất to lớn.

Cái cây này toàn thân đỏ rực, ánh đỏ bốc lên, bất kể là cành cây hay là lá cây đều có màu đỏ, tán cây như là chiếc ô lớn che trời, đứng sừng sững trong tòa thành có vẻ rất đặc biệt.

Đây là cây gì? Đường kính thân cây cũng phải hơn mấy chục mét, những vỏ cây bong tróc có vẻ vô cùng lâu năm, thân cây to lớn này chiến lấy một khu vực rất lớn.

Cây này còn cao hơn cả núi, nếu như là thành trì bình thường thì không thể chứa nổi nó, cũng may là Hoàng Đô Hỏa quốc rất lớn nên cũng không có ảnh hưởng gì tới cây này.

"Đây chính là Hỏa Thần thụ, chính là một trong những Tế Linh Hỏa quốc năm xưa." Có người đang bàn luận, hiển nhiên cũng không chỉ có mỗi Thạch Hạo kinh ngạc mà mọi người khi vừa mới tới tòa thành này đều tỏ vẻ như thế.

Nơi đây hiển nhiên trở thành một địa danh thắng cảnh, phàm là những ai tới Hỏa quốc thì cũng muốn tới đây nhìn qua, nếu không thì rất tiếc nuối.

"Cái cây này tồn tại từ thượng cổ, sinh trưởng cho tới hiện tại thế nhưng thần hỏa đã tắt, thần thức khô cạn, cũng không còn đại thần thông gì nữa." Có người nói.

Đây từng là thần thụ Tế Linh ư? Sau khi Thạch Hạo nghe thấy thế thì con mắt sáng rực, đây cũng quá kinh người mà, nó nhìn thật kỹ câu này.

Cây này quả thật rất cao lớn, lâu năm đến mức chẳng còn hình thù gì nữa, theo lý mà nói phát triển tới mức này, năm tháng qua đi, thần hỏa có tắt đi nữa thì cũng có thể thành tinh, không thể là một cây bình thường được.

Nhưng giờ nhìn lại, cây này không có những gợn sóng thần thánh, không còn cái khí thế ấy nữa.

Những người đang bàn luận kia không phải đang nói bậy, cây này từng thành Thần, sau đó thần hỏa tắt đi rồi hóa thành một cái cây bình thường.

Thạch Hạo vô cùng hứng thú nên dò hỏi những người bên cạnh nên đã hiểu rõ tường tình.

"Thời thượng cổ, các Thánh tranh bá, thần nhân đại chiến, đó là đoạn năm tháng huy hoàng và cũng vô cùng hỗn loạn, người mạnh xuất hiện lớp lớp, thiên kiêu đầy rẫy, mấy Cổ quốc lớn chính là phát triển từ đây..."

Cái cây này cùng với Chu Tước đều đi ra từ tổ địa Hỏa quốc, thực lực chúng nó tương đương nhau, đều là thần linh đã đắc đạo, vô cùng cường hãn, vượt qua chúng sinh.

Lúc Hỏa tộc khai quốc, cây này cùng với Thánh Hoàng Hỏa tộc chinh chiến tứ phương, lập được công lao vô cùng lớn, đáng tiếc, thời kỳ quần hùng tranh bá thì gặp nạn, thần hỏa bị phá hủy nên không còn là Thần nữa, Chu Tước và Thánh Hoàng đều là bạn cũ của cây này nên đã đưa cây này trồng ở thủ phủ Hỏa tộc, dùng đạp pháp để giúp nó sống sót.

"Tuy rằng vẫn còn sống thế nhưng ý chí, thần hỏa đều đã tiêu tan, trở thành một cái cây bình thường."

"Mặc dù có thể sống lâu như thế, bởi vì năm đó từng dùng tới Bất Lão Tuyền, thế nhưng cũng không cách nào có thể nhen nhóm Thần Hỏa nữa, thậm chí không thể sinh ra đạo hạnh."

Rất nhiều người bàn luận, khá là thông cảm, một thần linh chứng kiến huy hoàng của thượng cổ nhưng giờ lại có kết cục như thế.

"Haizz, những việc mà các ngươi vừa nói cũng chỉ là nghe đồn mà thôi, cũng không phải là toàn bộ, còn có một tin đồn nữa nhưng cũng không có bao nhiêu người tin cả." Một ông lão đi tới, mở miệng nói.

"Còn có tin gì nữa vậy?" Có người lộ vẻ nghi ngờ.

"Nghe đồn, thần hỏa của cái cây này cũng không phải đã dập tắt hoàn toàn, mà là đang niết bàn." Ông lão nói.

"Sao?!" Rất nhiều người nghe thấy thế thì ngây người, nếu như đang niết bàn thì sẽ khủng bố tới bao nhiêu, quả thật không thể tưởng tượng được.

Nên biết, cái cây này sống từ thượng cổ cho tới giờ, nếu là thật, thế gian này còn ai là đối thủ của cây này? Tối thiểu, nếu Thánh nhân thượng cổ không xuất hiện thì đương đại tuyệt không ai là đối thủ của nó.

"Các ngươi cho rằng một vài đại giáo vực ngoại tới Hỏa quốc, tìm tới hoàng tộc để làm cái gì? Nghe nói cũng là vì tin đồn này."

"Không thể!" Rất nhiều người không tin.

"Chỉ là đời sau của các công thần khai quốc ở thủ phủ Hỏa quốc này cũng đã nghe về những tin dồn này thế nhưng cũng không có bao nhiêu người chú ý tới mà thôi." Ông lão chắp tay sau lưng, lắc đầu rồi rời đi.

"Quả thật là có tin đồn như thế, trước đây cùng từng nghe một ông lão nói về chuyện này." Bên cạnh có người nói.

Tục truyền, không chỉ có tế linh tắm rửa thần hảo mà còn có cả Hỏa Hoàng, còn có một ít thần lực được nhập vào nơi đây để tẩm bổ cho cái cây này.

"Đi thôi, tới Thiên Khuyết uống chén trà, ăn thứ gì đó." Có người nói, bắt chuyện với mấy người bậ của mình.

Trên trời cao, quả thật có nhiều tòa cung điện đang lơ lững, tất cả đều to lớn, cách xa mặt đất, tất cả đều vây quanh cổ thụ này.

"Ta hơi hơi tin, lời nói của ông lão kia cũng không quá bất hợp lý, bởi vì mỗi lần lên những tòa cung điện này thì ta luôn cảm thấy ngộ đạo ở đây mới có lợi."

Nghe những lời nghị luận này thì trong lòng Thạch Hạo hơi động, ngước nhìn những tòa cung điện to lớn kia, sắc mặt khác thường, nó muốn lên đó xem thử một chút.

Nhưng mà, muốn tiến lên trên đó thì làm nó sợ hết hồn, cái giá đề ra quá cao, chỉ là muốn uống chén trà mà cũng đủ để cho những người bình thường phải phá sản.

Phàm nhân cơ bản không thể tới được, không cách nào bay lên trời, đây chính là quỳnh lầu điện ngọc chân chính, xây dựng trên không trung, có pháp trận rườm rà bảo vệ khiến cho những tòa cung điện này không thể rơi xuống được.

Cung điện tỏa ra ánh sáng óng ánh, xung quanh lượn lờ mây mù, một tòa lại một tòa cứ như là thần đình hùng vĩ vậy.

Thạch Hạo đạp lên trên bậc thanh ngọc thạch tiến vào trong một tòa cung điện rộng rãi nhất, trả một cái giá rất đắt tiến vào bên trong để kiến thức thử sự bất phàm ở chỗ nào.

Những người có thể ra vào đều là tu sĩ, hơn nữa thân phận cũng không tầm thường, nếu không cũng chẳng thể trả giá đắt đủ khiến cho người tu hành bình thường phải chùn bước.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, nơi đây nghiễm nhiên trở thành nơi tụ tập của tu sĩ Hoàng Đô Hỏa quốc, sau khi tới khu lầu quỳnh điện ngọc này thì Thạch Hạo thấy càng nhiều sinh linh ngoại vực hơn nữa.

Rất nhiên, nó liền cảm thấy tốn tiền cũng chẳng oan, coi như cũng đáng giá, bởi vì nghe được những lời bàn luận của bọn họ, nên nó cũng đạt được một vài tin tức quan trọng.

"Hiện tại, hầu như chẳng thấy một vị Tôn giả nào, ăn xong bữa này thì lại lo cho bữa mai, tình thế hơi nguy cấp, tất cả đều đang ẩn nấp cả."

Tin tức như thế khiến cho Thạch Hạo chau mày, xem như cũng là tin tức tốt, không có những tên cấp bậc như thế xuất hiện thì cho dù nó lộ ra chân thân cũng chẳng sợ gì.

"Chuyện thật không phải là đùa đâu, đây chính là tin tức bị rò rỉ từ đại giáo vực ngoại đấy, xem ra tu vi càng cao thì ảnh hưởng càng lớn trong lần đại kiếp nạn này, ngươi ta chắc sẽ vô sự đó."

"Hả, thật à, ngay cả Tôn giả của đại giáo vực ngoại cũng nghĩ trăm phương nghìn kế để rút đi, nhưng con cháu tuổi trẻ của bọn họ lại lưu lại, ngày loạn còn không xa nữa rồi."

Thạch Hạo chọn một nơi bên cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy cây cổ thụ to lớn kia, nó thử tu luyện ở nơi này, quả nhiên phát hiện sẽ dễ hơn một chút.

Thạch Hạo rời đi, rồi mỗi ngày đều lên quỳnh lầu điện ngọc này để tu hành, ngộ đạo trong hồng trần nào động, đây là một trải nghiệm khác xưa.

Đối với việc này, Đại Hồng Điểu oán thầm, mỗi ngày đều buồn ngủ, chẳng tình nguyện bầy bạn trên vai của nó.

"Ồ, không đúng, thật là khủng khiếp!" Mấy ngày sau, nó phát hiện nếu như lấy ra Chu Tước chân vũ chiếm được ở Thánh Hoàng cung của Hỏa tộc thì có thể ngộ ra một loại cổ ý đại đạo khó hiểu.

Nếu không có cọng chân vũ này thì cho dù nó tập trung cao độ để cảm úng thì cũng không có thu hoạch gì, chỉ có thể cầm cọng bảo vũ đỏ đậm trong tay thì nó mới phảng phất nghe được tiếng tim đập.

Cây cổ thụ này không bình thường, đã thành tựu đại đạo, có một loại sức sống vô cùng lớn, chỉ có điều người ngoài khó mà phát giác được.

Vào lúc này, có mấy tốp sinh linh vực ngoại tiến vào tòa quỳnh lâu này, bọn họ đang bàn luận về nó nhưng Thạch Hạo chẳng thèm để ý tới.

Nó vội vàng lấy ra Trùng Đồng mà thần nhân thượng cổ lưu lại để nhìn về cây cổ thụ kia, kết quả lại khiến nó thất vọng, không nhìn được gì cả.

Cuối cùng, khi nó cầm Chu Tước chân vũ trong tay thì mới có chuyển biến.

Thạch Hạo giật mình, nó nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ bên trong thân cây, chỉ dùng mỗi Trùng Đồng thì không có kết quả, cần phải dùng thêm thánh vật của Chu Tước nhất tộc thì mới có thể phát hiện.

"Một cặp cánh Chu Tước được dùng làm cửa ra vào!" Thạch Hạo kinh ngạc trong lòng, là lông cánh của Chu Tước đang cắm rể bên trong, lưu chuyển ánh sáng nhu hòa.

Ngoài ra, ở phía sau cửa ra vào bằng lông cánh Chu Tước đó còn có một cái quan tài màu vàng đang chặn lấy một cửa động.

Thạch Hạo dùng hết khả năng, con mắt đau đớn, gần như muốn chảy máu, rốt cuộc cũng thấy được bên trong cái quan tài này có một chàng trai không hề nhúc nhích.

Lúc này nó run lên, trái tim đập thình thịch vô cùng đau đớn.

Chàng trai này không như bình thường, khí tượng kinh người hơn nửa còn rất giống với một tượng đá đã sứt mẽ ở trong Thánh Hoàng cung của tổ địa, Hỏa Linh Nhi từng nói với nó, đó chính là Thánh Hoàng Hỏa tộc của thượng cổ!

Quan tài màu vàng đó che lấy một cái động, bên trong có thứ gì? Trong lòng Thạch Hạo run lên, không nghĩ rằng lại phát hiện một bí mật kinh thiên như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play