Chiến trường Thiên Không xuất hiện những gợn sóng kịch liệt, hai thiếu niên đối chiến với nhau cứ như là ưng kích trời cao, như vượn nhổ núi lớn, nhanh và mạnh mẽ khiến người ta chấn động.
"Bùm!"
Thần quang bắn ra như trời xanh nổ tung!
Hai người giao phong kịch liệt, bọn họ đều nắm chặt thời cơ chiến đấu, chớp mắt đụng nhau, ra tay mạnh mẽ, khiến cho tâm thần người xem rung chuyển.
"Vù!"
Lòng bàn tay của Thạch Nghị lấp lánh ánh tím, sương mù lờ mờ như có một đám mây tím xuất hiện, làm cho cả chiến trường Thiên Không trở nên mơ hồ.
Hắn hành động nhanh như điện xẹt, mạnh mẽ như rồng, hai chân cách mặt đất cả thước nhanh chóng tiến tới, cánh tay phải chấn động, cả người được bao phủ vởi ánh tím, khí tức đáng sợ.
Thạch Hạo hét lên một tiếng, cũng dùng tốc độ cực nhanh vọt tới, ánh đỏ che kín thân thể, cánh tay lấp lánh, ký hiệu cổ điển trong lòng bàn tay phát sáng mạnh mẽ lấy cứng chọi cứng với đối phương, không chút tránh né.
Trong nháy mắt, mọi người tựa như nghe được tiếng rồng ngâm phượng hót vang vọng cả chín tầng trời, hai người chém giết kịch liệt với nhau, không ngừng va chạm không ngừng bùng nổ ra ánh sáng vô lượng.
Ở xung quanh bọn họ, trong hư không có từng ký hiệu cổ xưa lấp lánh in dấu trong thiên địa, cộng hưởng cùng bọn, đó là sự thể hiện của đại đạo.
Hai người quyết đấu đến kinh thiên động địa, lúc này chỉ là mới bắt đầu mà thôi nhưng cũng đủ thể hiện ra những đại thần thông đáng sợ rồi, gió mạnh cuồn cuộn, khí lành mãnh liệt.
Mọi người hoa cả mắt, vô cùng khiếp sợ, âm thầm suy đoán, đương đại có mấy người ở cảnh giới này có thể đỡ lấy một đòn của bọn họ, hiện tại không cần nhiều lời đây quả thật là hai thiếu niên Chí Tôn !
Con mắt của Thạch Nghị lạnh nhạt, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, đất rung núi chuyển, toàn bộ chiến trường đều rung lên, có thể nhìn thấy được phù văn vô tận từ dưới chân của hắn đang nhanh chóng tràn ra bên ngoài.
"Phù!"
Mọi người hít vào hơi lạnh, không cần nói chiến trường bình thường, cho dù là một ngọn núi kỳ dị ở thái cổ cũng phải đổ nát, thế nhưng chiến trường Thiên Không cũng chẳng có chuyện gì, chỉ có phù văn lấp lóe mà thôi.
"Sức mạnh của hắn thật mạnh, những tia điện kia có thể dẫm nát chiến trường này, chỉ là bị phù văn ngăn cản thôi."
Đúng lúc này, Thạch Hạo bay lên không, bởi vì nó cảm nhận được một nguồn sức mạnh từ mặt đất truyền tới, giống như là một cây búa lớn nện xuống.
Thạch Hạo tóc đen rối tung, con mắt càng lạnh hơn, trực tiếp vọt lên trời cao, cả người cứ như là một tia chớp vồ giết Thạch Hạo, tất cả đều là sát chiêu.
"Ầm!"
Va chạm lần này, cánh tay của hai người không ngừng run rẩy, chỉ trong nháy mắt mà giao kích tới trăm lần ngàn lần, vô cùng kịch liệt, gần như mọi người không theo kịp tốc độ của bọn họ.
Cuối cùng, bạo lôi kinh thế, hào quang màu tím cùng ánh đỏ đồng thời tỏa ra, nơi đây cứ như là hai hành tinh bị nổ tung, sóng lớn chập trùng, hai người bay ngược ra sau.
Sau đòn đánh này không phải tĩnh lặng như trước mà là mới bắt đầu, giao phong thật sự mở màn.
Thạch Nghị chân đạp hư không, mỗi lần đặt chân xuống đều phát ra tiếng vang nặng nề chẳng như đạp ở hư không gì cả mà là đang đạp trên chiếc trống thần, chấn cho hồn phách người khác gần như tan nát.
"Bộ pháp thật là đáng sợ, đây là thần thông gì đây?" Có người nghi vấn.
Thạch Nghị ép về trước, mỗi bước hạ xuống sức mạnh sẽ tăng lên một đoạn dài, đến cuối cùng, bước thứ tư bước ra làm cho hư không chấn động run rẩy.
Ngay cả Thạch Hạo cũng phải biến sắc, loại bảo thuật này rất đáng sợ, sức mạnh tăng lên vô hạn, dường như mỗi bước bước ra thì có thể khiến cho thiên địa nổ vang.
Nó không thể đứng yên chịu đựng chợt vung tay đánh về trước, một vệt ánh sáng màu đỏ bay ra từ lòng bàn tay chém thẳng về phía Thạch Nghị, kèm theo đó là tiếng chim hót vang lên.
Thạch Nghị gầm nhẹ, cánh tay của hắn phát ra ánh sáng tím, như là một con khủng long viễn cổ thức tỉnh, dùng bàn tay đỡ lấy, ầm một tiếng va chạm với ánh đỏ kia, bùng nổ ra một chùm ánh sáng chói mắt.
Cũng trong lúc đó, hắn bước ra bước thứ năm, trong thiên địa bùng nổ ra một luồng sát âm, như là trăn ngàn người cùng gầm thét, khiến cho tim mật người khác đều run lên.
Rõ ràng chỉ là bước chân mà thôi nhưng lại xảy ra chuyện kỳ dị như thế, làm cho mọi người kinh ngạc và sợ hãi.
"Ầm!"
Bước thứ sáu hạ xuống, cả vùng hư không phát ra những tiếng nổ đùng đùng, đồng thời khói tím tràn ngập nhấn chìm tất cả.
"Đây là Kỳ Lân bộ!" Có người kêu to, rốt cuộc cũng nhận ra loại thần thông này.
Mà lúc này Thạch Hạo chịu phải một áp lực vô cùng lớn, giống như đang đối mặt với hơn vạn ngọn núi khổng lồ ép xuống không kịp thở, cảm nhận được một loại uy thế mênh mông mạnh mẽ, vô biên vô tận.
"Giết!"
Kèm theo tiếng hét của Thạch Nghị, hắn bước ra bước thứ bảy, sát khí ngập trời, cứ như là ba ngàn ma tôn cùng hét, âm thanh động cả thiên địa.
Thế gian vạn vật như muốn bị tiêu diệt, toàn bộ như muốn bị đạp nát, kinh người đến đáng sợ!
Hàng loạt phù văn nơi chiến trường Thiên Không vọt lên hình thành nên một màn ánh sáng lớn bao phủ nơi đó lại, nếu không cả đám tu sĩ ở bên ngoài sẽ nổ tung.
Đây chính là Kỳ Lân bộ, không thể nào suy đoán ra được uy thế của nó, quả thật có thể phá hủy thiên địa, phá diệt tất cả kẻ thù.
Thạch Hạo cảm thấy nơi ngực khó chịu, bị một luồng sức mạnh to lớn đè ép, nó không ngừng kết ấn, thân thể lảo đảo lùi về sau, cuối cùng khóe miệng tràn ra một vệt máu.
"Cái gì, mạnh mẽ như Thạch Hạo cũng bị thương?" Xa xa, mọi người khiếp sợ.
Tất cả mọi người như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, đặc biệt là những sinh linh thuần huyết kia, quen biết Thạch Hạo nên biết nó đáng sợ tới mức nào, vậy mà lại bị thương dưới bộ pháp này.
"Đây là Hung thuật Thái cổ, là pháp môn Kỳ Lân chân chính, cũng không phải là do di chủng truyền xuống mà là thần thông của Kỳ Lân thuần huyết!" Có người kinh ngạc nói.
Nói chính xác ra là, Thạch Nghị đạt được pháp môn Kỳ Lân, hiện tại thể hiện ra một ít uy năng đã chấn động thiên địa, khiến tu sĩ tứ phương run sợ.
Pháp môn Kỳ Lân, đó là bảo thuật nghịch thiên cỡ nào, vậy mà lại bị người nắm giữ, không phải đã thất truyền từ lâu rồi sao?!
Rất nhanh, mọi người nghĩ tới việc Thạch Nghị chính là Trùng Đồng giả, đôi mắt có thể nhìn xuyên hư vô, nhìn thấu tất cả bản nguyên, hơn nửa là hắn nhờ cặp mắt này nên đã nhìn thấy vận may mà Kỳ Lân lưu lại.
"Không dúng, hẳn là pháp môn Kỳ Lân không đầy đủ, cũng không có hoàn mỹ." Xa xa, một vị Tôn giả mở miệng, trong khi chớp mắt tinh quang bắn ra bốn phía.
Khóe miệng Thạch Hạo chảy máu thế nhưng vẫn không có rút lui, ngược lại hét lớn, trong miệng phun ra một luồng ánh sáng đỏ đậm hóa thành một con chim thần bay thẳng về trước.
Nó không hề mất tinh thần, không buồn không vui, đánh mạnh về phía Thạch Nghị, bản thân tựa như hóa thành một ngọn lửa thần màu đỏ.
"Ầm Ầm!"
Chim thần mà Thạch Hạo phun ra từ trong miệng nhanh chóng quấn lấy bộ pháp của Thạch Nghị, mang theo vô tận lửa thần khiến cho Kỳ Lân bộ của hắn cứng lại khó mà phát huy ra toàn bộ uy thế.
Đồng thời, bản thân Thạch Hạo vô cùng mạnh mẽ, cứ như một con Chu Tước vụt ngang trời, không gì không xuyên thủng.
"Đây chính là bảo thuật Chu Tước!" Rất nhiều người kêu to, kinh ngạc tới mức cằm suýt chút nữa rơi xuống đất, vừa mới xuất hiện pháp môn Kỳ Lân giờ lại hiện ra bảo thuật Chu Tước, chuyện này đúng là kinh người.
Toàn thân Thạch Hạo đỏ chót, khí tức khủng bố, thân thể như là ngọc đỏ tỏa ra bảo quang óng ánh, thế nhưng lại có một một loại ác liệt, một uy thế lôi đình, ánh lửa còn kèm theo cả tia điện, vô cùng đáng sợ.
"Ầm!"
Động tác của nó rất nhanh, đấm đá lung tung, bàn tay như cánh chim khấy động thiên phong, quả thật như phải đánh nát cả bầu trời kia!
Lần này, Thạch Nghị bay sang ngang, hắn đã bị cặp cánh màu đỏ kia bổ trúng cứ như là diều đứt dây, súyt chút nữa ngã nhào ra ngoài chiến trường Thiên Không.
Hắn dùng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, sau đó con mắt khôi phục là vẻ lạnh lùng, lần nữa bay lên không giết thằng hướng Thạch Hạo.
"Bốn kích Chu Tước được hắn triển khai đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, hậu sinh khả úy mà. Thể chất của hắn mạnh mẽ cỡ nào?!" Phương xa, bên trên một chiếc xe kéo, lửa thần chập chờn, Hỏa Hoàng ngồi xếp bằng ở bên trong.
Ông chưa từng tu luyện bốn kích này thế nhưng trong sách cổ có ghi, thân thể không sánh ngang với Chu Tước thì không thể tu hành, nếu không bản thân sẽ tự hủy diệt. Điều này làm cho Hỏa Hoàng chấn động.
Hỏa Linh Nhi cúi xuống, nói nhỏ: "Phụ hoàng, hắn có thể thắng không vậy ạ?"
"Khó nói." Hỏa Hoàng lắc đầu.
"Gào..."
Một tiếng rít trầm trầm, sau lưng Thạch Nghị xuất hiện một con Kỳ Lân màu tím, thần võ và uy nghiêm, cứ như là một thiên thần phục sinh đứng sừng sững nơi đó, bễ nghễ tất cả kẻ địch trên thế gian này.
Đến giờ phút này thì không còn gì có thể ẩn giấu nữa, pháp môn Kỳ Lân chuẩn bị hiện ra trên đời này.
Cũng trong lúc đó, Thạch Hạo cũng chẳng kiêng dè gì nữa, hai tay giương ra, một đôi cánh màu đỏ vỗ mạnh, nó kêu lên một tiếng nhỏ, sau lưng một con Chu Tước màu đỏ xuất hiện.
Đỏ xinh đẹp, đỏ lấp lánh, con Chu Tước kia rất sống động, to lớn vô biên, bao phủ cả phía chân trời.
"Pháp tướng thiên địa!" Mọi người ngơ ngác tới thất thần.
Hai người chiến đấu ở cảnh giới này mà có thể vận chuyển ra đại thần thông kinh thế như vậy!
Thạch Nghị hợp nhất với Kỳ Lân, cao bằng núi lớn, lúc thì là hình người lúc thì là Kỳ Lân tím. Mà Thạch Hạo cũng kết hợp với Chu Tước, lúc là nam nhi mạnh mẽ lúc lại dùng thân Chu Tước giương cánh kích trời cao.
"Ầm!"
Một con Kỳ Lân tím cao bằng núi lớn, mang theo tử khí đông lai, mênh mông cuồn cuộn, thần dũng cực kỳ, vồ giết về con chim thần đỏ đậm kia.
Thạch Hạo kết hợp với Chu Tước, vận dụng bốn kích Thái cổ, toàn thân đỏ rực, duỗi người ra phảng phất như có một nguồn sức mạnh vô cùng vô tận, thần thể lượn lờ phù văn đón đánh về phía trước.
Đây là một hồi va chạm kinh thiên, Kỳ Lân gào thét, Chu Tước hí dài, chiến trường Thiên Không kịch liệt rung động, dường như muốn sụp đổ.
Mọi người ngơ ngác, chiến trường này được xây dựng bởi những vật liệu đặc thù, toàn bộ đều là màu vàng, phù văn thần bí nằm dày đặc, có thể bảo vệ tất cả.
Dù vậy, bên trên tảng đá kia xuất hiện những vết rạn nứt, kinh người đến cực điểm!
"Chuyện này... Dù là trong võ đài chiến cấp Thần, cảnh tượng như thế này cũng rất hiếm thấy!" Tích Hoa bà bà biến sắc, nhìn về cô gái vô cùng điềm tĩnh bên người kia.
Nguyệt Thiền tiên tử mắt ngọc mày ngài, mái tóc tung bay, toàn thân áo trắng hơn cả tuyết, nàng không nói tiếng nào, vô cùng bình tĩnh, điều này làm cho Tích Hoa bà bà không thể yên lòng.
"Ầm!"
Một tiếng va chạm kịch liệt vang lên, rào chắn của chiến trường Thiên Không bị va chạm nát bấy tới mười mấy cái, Vực Sứ sắc mặt liền thay đổi rồi tự mình tu bổ, nhanh chóng sửa chữa những lỗ hổng kia.
"Giết!"
Giữa bầu trời, Kỳ Lân màu tím và Chu Tước đỏ đậm lần nữa hóa về thân người, một cái thì khí tím cuồn cuộn, một cái thì đỏ đậm như thủy triều bắt đầu giao kích nhanh như chớp.
"Thật kịch liệt, thật khủng khiếp, không hổ là địa quyết chiến của hai thiếu niên Chí Tôn, diệu thuật này vừa ra quả là chấn động cả thế gian."
Mọi người to nhỏ, tranh đấu giữa hai người quá kịch liệt, hôn thiên ám địa nhật nguyệt ảm đảm, tứ phương quỷ khóc thần gào, quả thật như là đang tới cửu u địa phủ vậy.
"Các ngươi đoán xem, cứ tiếp tục chiến như thế thì ai thắng ai thua?"
"Ta cảm giác được Thạch Hạo mạnh mẽ hơn một chút, tựa hồ phần thắng sẽ cao hơn, các ngươi xem kìa, con Chu Tước kia quả thật có thể kích cửu thiên, chém rớt cửu u!"
Trận chiến này khiến mọi người hoa cả mắt, hãi hùng khiếp vía.
"Ầm!"
Thạch Hạo ung dung không vội, triển khai bốn kích Chu Tước thái cổ, cương mãnh và thô bạo, vận chuyển thể thuật tới cực hạn, đăng phong tạo cực!
"Phốc" một tiếng, Thạch Nghị lại phun ra một ngụm máu tươi, dưới công kích đầy bá đạo của đối phương, nhận lấy một đòn này khiến cho pháp tướng Kỳ Lân tím không ngừng run lên.
"Chẳng lẽ lại phân thắng bại rồi sao, Thạch Hạo muốn thắn rồi ư?" Có người kinh ngạc thốt lên.
"Chưa chắc, Thạch Nghị là ai, hắn chính là Trùng Đồng giả, hiện tại chỉ mới thể hiện ra thể thuật mà thôi, thần thông mạnh mẽ nhất còn chưa vận dụng, trận chiến này hắn tất thắng!"
"Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không tán thành, Thạch Nghị có chín phần cơ hộ đại thắng, sự thật đầy phủ phàm sẽ được công bố."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT