Tiểu Mỹ cũng không muốn phí bao nhiêu tế bào não để suy nghĩ về vấn đề này. Nàng lại nói:

- Chỉ có điều Dạ Tình tỷ, hình như hiện tại tên lường gạt cũng không giống với trước kia.

- Ừ, có thể hắn đã trở về Độc Cô gia.

Dạ Tình gật đầu. Nàng cũng đã nhìn ra được, ban đầu lòng tin của Vu Nhai có chút không đủ. Nhưng không biết vì sao, đột nhiên biến thành như vậy. Ngoại trừ việc trở về Độc Cô gia, nàng không có lời giải thích nào khác.

- Dạ Tình tỷ, tên lường gạt sắp thắng rồi.

- Cẩn thận đề phòng. Muội sử dụng tấm lá chắn ngăn cản công kích của tên cao thủ Hoàng Binh Sư kia. Ta ngăn cản người khác. Nhất định phải để cho Vu Nhai thuận lợi bắt được Lý Đông Phách.

Trong mắt Dạ Tình lóe lên tinh quang.

Nếu không phải Vu Nhai xuất hiện đúng lúc, ngày hôm nay Dạ Tình và Tiểu Mỹ hẳn phải chết. Đúng vậy, các nàng tuyệt đối sẽ không để cho Lý Đông Phách tùy ý sỉ nhục mình. Đối với Lý Đông Phách, có lẽ không thể giết, nhưng nhất định không thể để cho hắn sống tốt.

- Được, Dạ Tình tỷ!

Tiểu Mỹ gật đầu, lấy ra tấm lá chắn Huyền Binh.

- Tiểu tử, ngươi dám.

- Tiểu Mỹ, ra tay.

Quả nhiên, ngay khi Dạ Tình chuẩn bị xong, Vu Nhai đã đi tới chiêu thứ chín, Lý Đông Phách hoàn toàn không còn sức đánh trả nữa. Hắn thật sự không hiểu nổi.

Dựa vào cái gì tiểu tử này biết nhiều chiêu thức người lùn như vậy? Dựa vào cái gì tiểu tử này sử dụng búa còn thành thạo hơn cả mình? Dựa vào bản thân tiểu binh như hắn lại có thể có lực lượng như vậy? Dựa vào cái gì búa hắn cầm không phải là Huyền Binh bản mạng nhưng có thể phát huy ra tất cả huyền khí?

Có thể khả năng chiến đấu của Lý Đông Phách không kém hơn Vu Nhai, nhưng ngay từ đầu đã bị khí thế của Vu Nhai đè ép. Dưới tình trạng cấp bậc không chênh lệch là mấy, thất bại đã trở thành kết cục được định trước.

Ầm ầm ầm...

Tiểu Mỹ lấy ra tấm lá chắn, rất nhanh lền đỡ lấy một đòn của cao thủ Hoàng Binh Sư này.

Tám tháng, tiểu mơ hồ biến thái này cũng trở nên biến thái. Nàng tiến bộ có thể không khủng khiếp như Vu Nhai, nhưng đã là Linh Binh Sư thất đoạn. Dạ Tình cũng là Linh Binh Sư bát đoạn. Nếu không phải bị mắc bẫy của Lý Đông Phách, cơ hội chạy thoát của các nàng là rất lớn.

Vu Nhai không quan tâm tới những chuyện khác. Sau khi đập bay búa của Lý Đông Phách, lại một búa rơi xuống trên đầu Lý Đông Phách, nhưng khi còn cách đầu khoảng mười cm lại dừng lại...

- Hừ, tiểu binh, ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Ngày hôm nay chúng ta nhận thua. Ngươi thu hồi búa của ngươi đi!

Lý Đông Phách hiển nhiên sợ toát mồ hôi lạnh. Nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại. Hắn là dòng chính của Lý gia, xem như là trọng điểm bồi dưỡng. Cho dù kẻ đứng phía trước chính là dòng chính của Độc Cô gia cũng phải suy nghĩ một chút sau khi giết hắn sẽ có hậu quả gì không. Tiểu tử này hắn dám giết mình sao?

Cuộc chiến sinh tử?

Nực cười. Người khác có thể chết, Lý Đông Phách hắn không thể chết được!

Vu Nhai mỉm cười, quay lại nhìn Dạ Tình nói:

- Chiến hữu Dạ Tình. Chúng ta đổi chỗ!

- Được!

Dạ Tình có phần sững sờ, không chút do dự đáp lại. Nàng cực căm hận Lý Đông Phách. Rất nhanh, hai người đã đổi vị trí. Vu Nhai đối phó với các cao thủ xung quanh. Dạ Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Đông Phách.

- Các ngươi có thể thu tay lại. Nếu các ngươi thắng, hãy rời đi. Đừng lãng phí cơ hội rời khỏi đây.

Tên cao thủ Hoàng Binh Sư kia thấy Vu Nhai không giết Lý Đông Phách, cũng thở hắt ra một hơi. Nếu như Vu Nhai thật sự động thủ, Vu Nhai cũng khó thoát khỏi cái chết. hắn làm hộ vệ cũng phải chết theo.

- Rời khỏi đây sao? Nực cười. Tại sao chúng ta phải rời đi, mà không giết sạch các ngươi. Tại sao chúng ta phải rời khỏi đây? Không giết hắn không phải bởi vì ta không dám giết, mà muốn để chiến hữu Dạ Tình tới giết hắn!

Vu Nhai lạnh lùng trả lời.

- Sao? Các ngươi chung một nhóm, ai giết cũng giống nhau, đều là phải chết, đều sẽ bị liên luỵ!

Hiển nhiên cao thủ Hoàng Binh Sư đã hiểu lầm, cho rằng Vu Nhai không dám giết. Để Dạ Tình giết, hắn có thể chạy tội.

- Nếu như các ngươi đều chết hết. Nếu như ta xóa sạch vết tích, ai biết là chúng ta giết.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Ngay cả Dạ Tình cũng vậy. Trong lòng nàng cũng có chút bận tâm về Lý Đông Phách. Nàng thầm nghĩ sẽ phế bỏ thứ trong quần của Lý Đông Phách mà thôi, sau đó sẽ tìm cơ hội ám sát. Nàng một mình không sợ chết, cũng không nhất định sẽ chết. Nàng có thể trốn chết đến tiểu vương nước hoặc Bách tộc loạn địa. Nhưng còn có Tiểu Mỹ.

Nhưng hiện tại Vu Nhai nói vậy là có ý gì? Hắn có thể giết tất cả mọi người ở đây diệt khẩu sao?

- Công chúa Nguyệt Lâm Sa, tới giao dịch thế nào?

- Giao dịch gì?

Đúng lúc này, ánh mắt Vu Nhai đột nhiên rơi vào trên một thân cây. Tất cả mọi người sửng sốt, quay đầu lại. Chậm rãi, trên cây kia xuất hiện một thân ảnh tuyệt mỹ. Nàng mặc trang phục võ sĩ, nhưng trên người lại truyền đến chấn động ma pháp.

- Đây là y phục của ta...

Dạ Tình không nói tiếp. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Chỉ có điều y phục của mình mặc ở trên người một nữ nhân xa lạ không thua gì mình, chung quy vẫn khiến nàng cảm thấy có chút không thoải mái.

- Ta đưa phần địa đồ ma pháp kia cho nàng, nàng giúp ta giải quyết hết những người này, tiêu diệt không còn một tên, thuận tiện tạo ra hiện trường do công chúa ma pháp nàng giết người. Nàng thấy thế nào?

Vu Nhai thâm trầm nói.

- Được, ta đáp ứng ngươi.

Nguyệt Lâm Sa hoàn toàn không còn là bộ dạng của một nữ tử trong Cốc Phản Nghịch nữa. Toàn thân nàng hoàn toàn chính là khí tức cao cao tại thượng, lạnh lùng, cao ngạo...

Nguyệt Lâm Sa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người đang ở đó. Nếu như có khả năng, nàng muốn tiêu diệt tất cả mọi người ở đây, đưa Vu Nhai về làm nam nô. Đặc biệt sau khi nhìn thấy Dạ Tình và Tiểu Mỹ, tâm tư này càng thêm mãnh liệt.

Đương nhiên, nàng cũng biết điều này là không có khả năng. Nàng chỉ có thể bị động tiếp nhận lời đề nghị của Vu Nhai. Có thể tiêu diệt một vị dòng chính của Chùy Lĩnh cũng không tồi. Nàng đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục biểu hiện ra tâm tình ở trong cốc. Thậm chí đối với chuyện mặc trang phục của Dạ Tình cũng là đương nhiên. Nàng là công chúa, là người cao cao tại thượng, đã sớm quen chôn sâu tâm tình của mình. Vu Nhai chỉ là một bất ngờ mà thôi.

- Ma pháp sư, ngươi dám hợp tác cùng ma pháp sư, ngươi không sợ bị diệt tộc sao?

Cao thủ Hoàng Binh Sư khiếp sợ nói, trong lòng không ngừng suy nghĩ tìm cách. Hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra được, ma pháp sư trước mắt có thực lực không thua gì hắn.

- Chỉ cần giết các ngươi, không phải không có ai biết sao?

Vu Nhai nhún vai. Trên đại lục Thần Huyền, vinh quan của Huyền Binh Giả, hắn căn bản không coi ra gì. Hợp tác cùng ma pháp sư thì thế nào? Chung quy vẫn tốt hơn so với bị Chùy Lĩnh Lý gia xếp vào danh sách bị truy sát. Có thể lợi dụng mà không lợi dụng mới là kẻ ngu ngốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play