Thời gian như nước chảy. Một tháng sau, Vu Nhai cuối cùng đã đánh ra tinh sắt vương tam giai. Tuy rằng còn có chút thiếu sót, nhưng miễn cưỡng vượt qua bài kiểm tra. Chỉ cần sau này hắn bổ sung một vài chi tiết, rất nhanh có thể loại bỏ hết những chỗ thiếu sót này.
Vu Nhai đi đến tấm bia đá thứ tư, lấy được phiến đá thứ ba. Không có gì bất ngờ xảy ra. Vẫn là rèn sắt. Chỉ có điều lần này là tổng hợp các loại nguyên liệu, chế tạo các loại Huyền Binh. Ý tứ rõ ràng là để hắn nhận biết những nguyên liệu này, đồng thời làm quen với một vài thủ pháp chế tạo Huyền Binh.
Trời ạ, các nguyên liệu chỉ thoáng hiện ra trước mắt, thật sự làm cho người ta không kịp nhìn. Vu Nhai chỉ có thể không ngừng ghi nhớ công dụng và thuộc tính của mỗi một loại nguyên liệu.
Vu Nhai biết, khẳng định còn có thể có thử thách đối với trí nhớ của hắn. Đến lúc đó nếu không nhớ được, không hẳn sẽ bị trừng phạt, nhưng lãng phí thời gian là điều có thể khẳng định. Tướng khí Ý vững hơn kim vẫn đang tiến bộ. Bầu không khí nặng nề khiến hắn không ngừng đi tới.
Nguyệt Lâm Sa tiến vào địa bàn tinh sắt vương, tiếp tục chuyện nàng vốn làm.
Chuyện đêm hôm đó quả thực đã ảnh hưởng tới hai người, nhưng không có rõ ràng như vậy. Hai người vẫn giống như trước đây, ban ngày cùng ăn, ban đêm lại đánh lén nhau. Trong lúc đó tự nhiên sẽ phát sinh một vài chuyện tiếp xúc thân thể, chỉ có điều không quá nghiêm trọng.
Mỗi khi tiếp xúc. Nguyệt Lâm Sa sẽ nghĩ tới chuyện đêm hôm đó, tâm tình phức tạp, có chút khác thường.
Tâm tình Vu Nhai cũng có chút phức tạp. Y phục trong chiếc nhẫn không gian càng ngày càng ít. Công chúa ma pháp cũng thật là. Sao không mang theo thêm mấy bộ quần áo chứ? Thật không biết sau khi rời khỏi đây, Dạ Tình có sở thích thu thập trang phục nữ có thể tìm mình liều mạng hay không.
Lại hai tháng nữa trôi qua. Hai người đã ở trong Cốc Phản Nghịch tròn nửa năm. Ở đây bốn mùa đều như mùa xuân. Xung quanh có vô số cây hoa không tên trái với quy luật tự nhiên vẫn luôn nở rộ, vẫn tỏa ra mùi thơm.
Vu Nhai thông qua cửa thứ ba, đi tới cửa thứ tư. Nếu như không nhớ nhầm, đây cũng là cửa ải cuối cùng. Vẫn là phiến đá. Không ngoài dự đoán. Kế tiếp là yêu cầu về kỹ thuật.
Rèn, mỗi một chi tiết đều vô cùng quan trọng. Bất kể là khi xuống búa, lựa chọn nguyên liệu, lựa chọn lửa hay yêu cầu về kỹ thuật, đều có thể ảnh hưởng đến đẳng cấp của thành phẩm sau này, đồng thời, cũng ảnh hưởng khả năng tiến bộ sau này.
Cửa thứ tư chính là mang tất cả thành phẩm ở cửa thứ ba trở lại lò, rèn lại. Mỗi thứ đều cần nâng cao kỹ thuật lên một cấp. A, nếu như trước đó đã đạt yêu cầu, tất nhiên có thể không cần ném vào lò.
Lại tốn thời gian một tháng rưỡi, Vu Nhai hoàn thành cửa thứ tư. Tròn bảy tháng rưỡi, Vu Nhai đã bị cải tạo thành thợ rèn tam giai đỉnh phong, cũng chính là thợ rèn có thể rèn ra Huyền Binh tam giai đỉnh phong. Mỗi món cũng sẽ là tam giai cực phẩm.
Hắn biết mình khẳng định có thể rèn ra tứ giai, chỉ có điều, hắn còn chưa có kiến thức về phương diện này!
- Bảy tháng rưỡi, chỉ là thợ rèn tam giai đỉnh phong. Thật sự...
- Tiểu tử đừng không biết thỏa mãn như vậy. Thật ra ngươi đã là thợ rèn tứ giai. Chỉ có điều ta xem thường nên gọi ngươi như vậy mà thôi. Ở bên ngoài, ai có được tốc độ như vậy?
Không biết từ lúc nào Khắc Liệt Luân Tư từ bên trong động đi ra, tức giận nói:
- Đương nhiên, những gì ngươi học được đều chỉ là cơ sở, cơ sở mà thôi. Đừng tưởng rằng thợ rèn tam giai đỉnh phong là đã xong. Đừng quên chuyện ngươi đáp ứng ta!
- Đương nhiên ta sẽ không quên. Như vậy hiện tại ngươi có thể tiến vào Huyền Binh Điển của ta, có thể đi ra ngoài rồi chứ?
- Đương nhiên... Không được!
- Ngươi không phải nói...
- Ta đã nói qua, chỉ cần có thông qua thử thách có thể đi ra ngoài. Nhưng ngươi còn chưa thông qua tất cả!
Khắc Liệt Luân Tư nói, không đợi Vu Nhai nói cái gì, đã lại nói tiếp:
- Lấy tất cả ma tinh hỏa hệ ngươi đã lấy lúc trước ra, sau đó cầm phương pháp ma pháp trận này, bố trí ở tấm bia đá thứ nhất, cũng chính là huyền tinh biển sâu kia. Ta muốn ngươi chế tạo ra một huyền tinh biển sâu!
Vu Nhai sớm không còn là người bảy nửa tháng trước đối với kỹ thuật rèn, đối khoáng thạch hoàn toàn không biết gì cả nữa. Mắt hắn trợn trừng.
- Huyền tinh biển sâu, ta nói này đại gia người lùn, ngươi không phải đã điên rồi chứ? Theo ta...
- Không sai, ngươi, người khác không biết rèn ra huyền tinh biển sâu như thế nào, cho rằng người có thực lực cường đại mới có khả năng chế tạo ra. Ta, hiện tại cho rằng ngươi có thể thành công. Nó cũng không khó như lời đồn đại. Chỉ cần có phương pháp thoả đáng là được. Hắc, muốn đi ra ngoài, luyện nó cho tốt. Một khối lớn như vậy, ngươi sau khi tinh luyện, có thể dung nhập vào các trang bị có nguyên liệu không tệ, nhưng kỹ thuật rèn lại thuộc dạng rác rưởi của ngươi trước đó, còn có thể đánh ra vũ khí huyền tinh biển sâu tinh khiết. Có thể dung nhập vào trong thanh kiếm kỳ lạ màu đen này của ngươi. Đương nhiên, chủ yếu nhất là, ngoại trừ búa phản nghịch ra ngươi có thể có một cái búa khác.
Khắc Liệt Luân Tư nói:
- Được rồi. Đi thôi, chờ chế tạo xong sau rồi trở về tìm ta!
- Chí ít ngươi phải nói cho ta biết phương pháp chế tạo chứ?
- Chờ ngươi sử dụng ma tinh hỏa hệ bố trí xong ma pháp trận, ngươi sẽ biết. Đi đi, chúc ngươi gặp nhiều may mắn!
- Vậy cần bao nhiêu thời gian?
Vu Nhai nóng ruột. Hắn ở chỗ này đã quá lâu rồi.
- Hắc, thuận lợi thì nửa tháng là đủ. Đương nhiên, cũng có thể chỉ một ngày đêm, nếu như ngươi chết.
Trong giọng điệu Khắc Liệt Luân Tư mang theo sát ý nồng đậm. Không biết có phải hắn đang quay Vu Nhai hay không.
Vu Nhai ngẩn người một lát, hít một hơi thật sâu rồi xoay người rời đi. Hắn biết Khắc Liệt Luân Tư không có khả năng đùa giỡn trong chuyện này. Thâm Hồ Tinh hẳn là có thể rèn được.
- Tất cả những người lùn đã tàn sát hậu nhân của ta, cho dù các ngươi đã chết, ta cũng phải khiến các ngươi trở thành nô bộc của ta trọn đời. Các ngươi không phải muốn nhận được búa phản nghịch của ta sao? Hắc hắc, ha ha ha!
Sau khi Vu Nhai rời đi, tại huyệt động trong hồ nóng chảy truyền đến tiếng cười điên cuồng của Khắc Liệt Luân Tư. Chỉ tiếc là Vu Nhai đã không nghe thấy. Lúc này hắn gặp Nguyệt Lâm Sa đang chờ ở bên ngoài.
- Ra ngoài sao? Chúng ta có thể đi ra ngoài sao?
- Còn có cửa ải cuối cùng!
Vu Nhai nhún vai một cái nói.
- Cái gì? Còn một cửa ải cuối cùng nữa? Là cái gì? Ngươi sao lại trở về?
Nguyệt Lâm Sa tỏ ra rất lo lắng.
Hơn bảy tháng. Công chúa ma pháp mất tích hơn bảy tháng. Chuyện này có thể lớn, cũng có thể nhỏ. Đối với phụ hoàng, có lẽ nàng không có vấn đề gì. Hoàng thất không có thân tình. Nhưng nàng tạo dựng lên thế lực, muốn cùng các vương tử tranh thế lực một hồi, có thể sẽ xong đời.
- Chế luyện huyền tinh biển sâu!
Vu Nhai ngây người nói.
- Cái gì?
- Cần lặp lại sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT