- Nhưng ta biết, nếu như tiền bối lại tiếp tục chờ đợi như thế, mà không phải chủ động đi tìm, tiền bối sẽ vĩnh viễn không đợi được người thừa kế huyết mạch của mình. Có thể bọn họ còn có người sống, nhưng đã quên lão tổ tông là tiền bối rồi. Cho dù đợi được thì đã sao? Hắn nhận được truyền thừa của tiền bối, sau đó báo thù, giết hết hậu nhân của những người lùn đã giết hết cả nhà tiền bối năm đó sao? Không nói đến những hậu nhân này có đúng là vô tội hay không, tiền bối là một người lùn, thật sự nguyện ý thấy hậu nhân của mình cùng tộc người lùn rơi vào tình trạng không chết không dừng sao? Tiền bối thật sự nguyện ý thấy người lùn bị diệt tộc sao? Qan oan tương báo tới khi nào với dừng lại?

Vu Nhai đột nhiên cảm giác hắn đang thay đổi vô cùng vĩ đại. Mụ nội nó, nếu như hắn gặp phải chuyện như người lùn phản nghịch, hắc, vậy hắn nhất định sẽ phải báo thù không tiếc bất cứ giá nào. Có thể linh hồn của hắn không thuộc về thế giới này. Thế giới này lại vô cùng coi trọng vinh quang của chủng tộc. Người lùn phản nghịch tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy cả một tộc người lùn bị diệt sạch.

Ngẩn người một lát, biểu tình trên khuôn mặt mờ ảo của Khắc Liệt Luân Tư không ngừng vặn vẹo biến đổi. Không biết thời gian trôi qua bao lâu hắn mới thở hắt ra một hơi. Tuy nhiên hắn đã không còn khí.

- Huyền ma lịch năm 2582. Hóa ra đã qua lâu như vậy sao? Ha hả, huyết mạch, lẽ nào ta thật sự không có huyết mạch lưu lại hậu thế sao? Ha ha ha, vì sao, vì sao? Vị thần của người lùn, Khắc Liệt Luân Tư ta không phản bội tộc người lùn. Vì sao lại muốn đối xử với ta như vậy? Oan oan tương báo khi nào mới dứt sao? Hừ, không, nhất định phải báo, nhất định phải báo!

Khắc Liệt Luân Tư lại có chút cảm giác điên cuồng, nhưng không còn bạo ngược giống như lúc trước, mà mang theo sự bi thương nồng đậm. Hắn cứ ngồi như vậy ở trên chiếc búa lớn không ngừng thì thào tự nói với mình. Lúc thì điên cuồng, lúc lại cảm thán số phận, thuận tiện mắng chửi thần người lùn vô tội.

Vu Nhai cũng thở hắt ra một hơi, thu Huyền Binh Điển vào.

Hắn bắt đầu xử lý những vết trầy trên da. Hắn biết mình tạm thời an toàn. Cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Hắn xử lý vết thương còn vì một nguyên nhân khác... Lát nữa Thôn Thiên Kiếm sẽ dẫn hắn chạy trốn. Hắn không nên để mất máu quá nhiều thì tốt hơn.

- Tiểu tử nhân loại, ngươi có lý do gì để sống sót?

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, giọng nói khan khan của Khắc Liệt Luân Tư lại truyền đến, lộ vẻ rất mệt mỏi, nói:

- Đừng nói ngươi đã nói lý do này. Ta tuy rằng cảm thấy rất hứng thú đối với Huyền Binh của ngươi, đối với Thất Tinh Thần Kích cũng vậy, nhưng dù sao ta hiện tại chỉ là một Binh Linh cái gì cũng không làm được mà thôi.

- Tiền bối có thể làm được. Chỉ cần trở thành Huyền Binh bản mệnh nhập thể của ta!

Vu Nhai ngẩng đầu nói.

- Trở thành một thành viên trong quyển sách kia sao. Thực sự là Huyền Binh Điển vô cùng huyền bí. Vẫn là câu nói kia, tại sao ta phải đáp ứng ngươi? Tại sao ta phải nô dịch cho ngươi. Ta tuy rằng đã hết hy vọng nhưng không muốn đi tìm một nhân loại làm chủ nhân.

- Thứ nhất, tiền bối không biết có khả năng chờ đợi được người thừa kế huyết mạch của mình hay không. Ta có thể đáp ứng tìm giúp tiền bối. Thậm chí đợi tới sau khi ta chết, ta sẽ truyền lại cây búa của tiền bối cho hắn. Tối đa là mấy trăm năm mà thôi. Nhưng tiền bối ở nơi này chờ thêm nghìn năm, cũng không chắc có thể đợi được truyền nhân huyết mạch của mình đúng không?

Vu Nhai đã sớm xử lý xong vết thương. Quả nhiên, sắc mặt Khắc Liệt Luân Tư thoáng đổi. Hắn không nói gì, mà chờ Vu Nhai nói tiếp:

- Thứ hai, không phải tiền bối nói vẫn muốn báo thù sao? Ta có thể giúp tiền bối!

- Lý do không tệ. Không biết còn gì nữa hay không?

- Đương nhiên, thứ ba, chính là búa phản nghịch của tiền khẳng định còn có chỗ thiếu hụt. Nếu không tiền bối đã không lấy mình làm Binh Linh. Có lẽ ta có thể giúp tiền bối đột phá. Tuy rằng ta không hiểu bất kỳ kỹ thuật rèn nào, nhưng ta có thể thu phục các loại Thần Binh. Tiền bối có thể từ trong các Thần Binh lĩnh ngộ ra. Nói ví dụ như, chỗ ta còn có một thanh Thần Binh!

Vu Nhai nói ra lý do cuối cùng, sau đó lấy Huyền Binh Điển ra, đặt Thôn Thiên Kiếm ở trước mặt hắn.

Oong một tiếng.

Chỉ vừa liếc mắt, búa phản nghịch phía sau không nhịn được run rẩy. Khắc Liệt Luân Tư cũng run rẩy theo. Đôi mắt giống như viên bi đồng của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Thôn Thiên Kiếm, toàn bộ ảo ảnh đều trở nên vặn vẹo.

Vu Nhai rất muốn mượn cơ hội lần này thu búa phản nghịch vào. Hắn do dự một chút vẫn từ bỏ. Hắn không thích một kẻ có thể phản mình bất kỳ lúc nào. Dù sao Thôn Thiên Kiếm cũng không có ý phát động. Gia hỏa không nghe lời này thật là đáng chết.

- Tiểu tử, ta tin tưởng ngươi không phải do người lùn phái tới. Cho dù là thợ rèn đỉnh phong nhất trước đây cũng không rèn ra được Thần Binh đỉnh cấp như vậy. Đây là tồn tại có thể so sánh với Thần Binh viễn cổ. Có thể quyển sách này của ngươi cũng vậy.

Khắc Liệt Luân Tư khẽ nói:

- Ta thừa nhận lời của ngươi rất dụ hoặc. Ta rất muốn tìm được hậu nhân của ta, cũng rất muốn báo thù người lùn. Có thể còn có một vài người trước đây còn sống... Nhưng, ta không tin ngươi. Lực lượng của ngươi quá yếu ớt, hơn nữa một chút kiến thức về rèn cũng không có.

- Chỉ cần tiền bối dung nhập vào Huyền Binh Điển ta, ta có thể học tập và dung hợp tất cả kiến thức của tiền bối!

Vu Nhai nói.

- A, không nghĩ tới Huyền Binh Điển này còn có loại công năng như vậy. Thần kỳ, quá thần kỳ. Nếu như có người biết về Huyền Binh này của ngươi, ngươi cho dù chết mấy nghìn lần cũng không đủ!

Khắc Liệt Luân Tư mỉm cười:

- Dung hợp. Chiến kỹ của ta ngươi có thể dung hợp, nhưng kỹ thuật rèn của ta ngươi dung hợp thế nào. Mỗi kỹ thuật rèn đều cần trải qua muôn ngàn thử thách, không chỉ là kỹ xảo đơn giản như vậy!

Vu Nhai trầm mặc. Không chỉ riêng về rèn, loại kỹ năng nào mà không cần trải qua muôn ngàn thử thách? Hắn mặc dù dung hợp các loại chiến kỹ, nhưng vẫn cần ở trong quá trình chiến đấu mà tiến bộ. Chỉ là có lão sư siêu cường và con đường tắt siêu cường mà thôi.

- Hắc hắc, mỗi lý do ngươi nói ra đều làm cho ta rất động tâm. Nhưng ta thật sự không muốn tương lai chủ nhân ta ngay cả chút kỹ thuật rèn cũng không có.

Khắc Liệt Luân Tư cười.

- Đến lúc đó ngươi thi triển chiến kỹ và kỹ thuật rèn của ta, cũng chỉ đạt tới tam lưu, vậy uy danh của ta bị ném đi đâu?

- Ý của ngươi là để ta học rèn của ngươi?

Vu Nhai không phải là kẻ ngu ngốc. Khắc Liệt Luân Tư khẳng định trăm phần trăm sẽ theo mình. Hắn thật ra đã đặc biệt động tâm. Chỉ có điều vì sĩ diện người lùn, hơn nữa hắn còn muốn khảo nghiệm mình một chút.

- Không sai, có dám hay không?

- Có gì không dám?

Vu Nhai không có do dự nói. Trước đã nói qua, bất kỳ tướng khí nào đều là tiến thẳng không lùi, đều kiên trì tới cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play