Còn ba người này dùng cách gì tranh giành với đồng môn, cuối cùng chiến thắng giết bốn đệ tử Tàng Long tông phòng vệ xâm nhập đại điện thứ ba nhìn thấy hình ảnh trống trơn quen thuộc thì có biểu tình và nỗi lòng gì đương nhiên Tô Minh không biết, hắn không để ý hành động cướp đoạt của mình tạo thành bóng ma tâm lý ra sao cho ba người.
Giờ hắn đang dùng thần thức quét sạch tất cả chỗ bên trái cầu treo, có thể nói thu hoạch rất phong phú. Nếu không phải bây giờ bên phải cầu treo mấy kiến trúc và động phủ đã bị người Tà Linh tông chém giết kẻ sống sót và cướp đoạt thì chắc chắn hắn cũng sẽ nổi lên hứng thú. Nhưng dù sao có người Tà Linh tông, Tô Minh nổi lên ý nghĩ đi chia chác, chẳng qua ý nghĩ bị mười mấy đệ tử Tàng Long tông bảo vệ ông lão hấp dẫn.
Một đường lao nhanh, Tô Minh thấy rất nhiều thi thể, những này thi thể có nam có nữ, đa số là người Tàng Long tông, có một ít thuộc về Tà Linh tông nhưng thiếu rất nhiều. Hắn cũng thấy người chết linh hồn không tan biến mà bị hút vào bầu trời, hiển nhiên trên trời có vật hấp thu linh hồn.
Tô Minh ngẩng đầu, mắt chợt lóe, thấy trong màn trời vô tận mơ hồ một người ngồi khoanh chân. Trước mặt thân hình có một cái bình nhỏ, chính vật đó hút đi vong hồn nơi này.
Dưới đất những người Tàng Long tông đã chết rất thê thảm. Hoặc là đan điền bị người móc ra lấy đi kim đan, hoặc là thân thể thành bốn năm mảnh, đầu tiên tự bạo chết. Rồi còn đỉnh đầu xuất hiện khe hở, là dấu vết nguyên anh cưỡng ép bay ra. Nguyên anh bay ra chắc bây giờ đã bị người nuốt rồi.
Rồi những nữ tu càng thảm thiết, nếu xinh đẹp thì khó tránh khỏi vận mệnh đỉnh lô. Tô Minh tiến lên trông thấy một đệ tử ngoại tông Tà Linh tông đang nhe răng cười đứng dậy, một cước đá đầu cô gái nằm trên đất, mắt chớp lóe định rời đi thì bên tai vang tiếng thở dài. Đây là thanh âm cuối cùng đời này gã nghe thấy. Tiếng thở dài qua đi, gã trợn to mắt, trán xuất hiện một lỗ máu, ngã gục dưới đất, cùng xác nữ đầu máu thịt nhầy nhụ nằm cùng nhau. Một con mắt xác nữ vì đầu bị bạo rơi một bên nhìn chằm chằm người đàn ông đã chết đến vĩnh viễn.
Tô Minh lộ mặt tiến tới trước.
Không lâu lắm trước mặt hắn, trông thần thức thấy mười mấy đệ tử Tàng Long tông bảo vệ ông lão đi xuống Thiên Thủy Cốc. Dưới ngọn núi kia mọi người lao nhanh, có thể thấy trước nhất có một truyền tống trận đang vận động. Hiển nhiên trận này lúc trước bị che giấu nên người Tà Linh tông không phát hiện, giờ chỉ cần bọn họ bước vào trong truyền tống trận lập tức bị truyền tống rời khỏi đây.
Nhưng giây phút mười mấy người lao nhanh, bao gồm ông lão bị bảo vệ bỗng khựng bước chân, ai nấy vẻ mặt âm trầm, có tuyệt vọng. Tất cả là vì ngoài truyền tống trận, từ trong hư vô đi ra một người. Mặc áo lam, diện mạo trung niên, biểu tình lạnh lùng, mắt toát ra lạnh lẽo, Tà Linh tông thái thượng trưởng lão Thân Đông!
"Cố đạo hữu, có chuyện gì vội vã đi như thế."
"Thân Đông!" Ông lão bị mọi người bảo vệ mặt biến xanh mét nhìn chằm chằm Thân Đông.
"Tà tông của ngươi cuòng vọng như vậy, chủ động xé bỏ ước định Tiên Tà, cho dù việc này các ngươi ẩn giấu cỡ nào rồi sẽ bị các thượng tông tiên tộc ta biết, đến khi đó phát động không phải chiến tranh ở Man tộc mà là tại tiên tộc! Trong tiên tộc Tà tông của ngươi ta không tin có thể đối kháng lực lượng tông môn khác bao vây!" Ông lão họ Cố rít nói.
"Cái này không phải chuyện Thân ta cần quan tâm. Cố đạo hữu, nể tình ngươi và ta biết nhau, giao Hạo Dương Thạch ra đây, ta có thể cho ngươi toàn thây, chỉ nuốt nguyên thần."
"Một khối Hạo Dương Thạch ngưng tụ hồn một vạn tiên tộc mới tế luyện ra, là vật quan trọng để tông tiên tộc chúng ta có thể quay về tiên tộc, cũng là nền móng khai tông lập phái tại đây của mỗi tông môn giáng xuống Man tộc. Loại vật này thân phận lão phu thấp hèn sao mà có được!" Ông lão họ Cố cười nhạt, cứng rắn nói.
"Tàng Long tông của ngươi mỗi dựng lên chi nhánh tông môn sẽ ban cho một khối Hạo Dương Thạch nhỏ. Ngươi không nhận cũng được thôi, giết ngươi thì tất nhiên ta có được." Thân Đông nói rồi tiến lên một bước.
Khoảnh khắc gã nhấc chân, sau lưng ông lão họ Cố, những kẻ bảo vệ đang định thi pháp. Nhưng lúc này, Thân Đông đạp chân xuống, người *ong* một tiếng biến thành hơn hai mươi phân thân. Những phân thân mỗi cái giống y như đúc, lao nhanh tựa tia chớp xuyên qua xung quanh ông lão họ Cố.
Không có tiếng hét thảm, không có tiếng nổ vang, chỉ có tiếng vù vù khi kết thúc thì dần biến mất. Những phân thân của Thân Đông tán đi, chỉ còn một cái xuất hiện cách ông lão họ Cố chưa đến một mét.
Những người bảo vệ sau lưng ông lão họ Cố ngơ ngác ngã xuống đất, thi thể biến thành máu loãng thấm vào đất cát dưới đất.
Bốn phía mùi máu đậm đặc, hình ảnh này làm mặt ông lão họ Cố càng tái nhợt.
"Huyết hóa phân ảnh. Không ngờ ngươi thật sự tu luyện thành công tà thuật này...." Ông lão họ Cố cười thảm, lùi mấy bước, khoảnh khắc lùi bước thứ hai thì người bỗng nổ tung.
Nổ cực kỳ đột ngột, tan vỡ hình thành trùng kích đảo vòng bốn phía. Trong người ông lão họ Cố, nguyên anh cuốn một túi trữ vật điên cuồng bỏ chạy. Nhưng lão chưa chạy ra mười mét thì trước mặt hư vô vặn vẹo đi ra một người, đó chính là Bảo Thu! Ông lão họ Cố nguyên anh sắc nhọn gào, lập tức đổi hướng, nhưng cũng chưa bay ra mười mét thì không khí lại bước ra một người. Ông lão họ Cố nguyên anh liên tục đổi hướng mấy lần, xung quanh tám kẻ giáng trần Tà tông lúc trước theo sau lưng Thân Đông lần lượt xuất hiện, lạnh lùng cản ông lão họ Cố nguyên anh bỏ chạy.
"Ngươi trốn không thoát, Cố đạo hữu." Thân Đông từng bước một đi ra khỏi trùng kích do ông lão họ Cố tự bạo hình thành đất cát bay đầy, biểu tình vẫn lạnh lùng, từ từ nói.
Ông lão họ Cố nguyên anh lộ ra tuyệt vọng, định hành động thì bỗng ngẩn ra, chỉ trong giây lát rồi lão ném túi trữ vật ra phía xa.
Lão ném ra rồi chạy nhanh hướng ngược lại. Bao gồm cả Thân Đông, ánh mắt mọi người bị túi trữ vật hấp dẫn. Một trưởng lão Tà Linh tông cách túi trữ vật gần nhất, là kẻ giáng trần, có huyết mạch chính thống mắt chợt lóe lao hướng túi trữ vật, tới gần rồi nâng tay lên định chộp lấy. Nhưng khoảnh khắc tay lão sắp đụng vào túi trữ vật thì lập tức không khí bên cạnh lão vươn ra một bàn tay, trước tiên chộp lấy túi trữ vật.
Hình ảnh cực kỳ đột ngột khiến mọi người con ngươi co rút. Cùng lúc đó, kẻ giáng trần Tà Linh tông mắt thấy túi trữ vật sắp tới tay bị người cướp đi, không kịp nghĩ nhiều gầm rống tay phải ấn pháp quyết, hai ngón thành kiếm mạnh chém bàn tay vươn ra từ hư vô.
Có tiếng hừ lạnh quanh quẩn bốn phía. Chỉ thấy bàn tay từ sâu trong hư vô bắt lấy túi trữ vật rồi không trốn khỏi nhát chém mà trực tiếp dùng mo bàn tay cản.
Cú va chạm phát ra tiếng nổ. Chỉ thấy kẻ giáng trần Tà Linh tông mạnh chấn động hộc bãi máu, bắn ngược ra sau, như là lực lượng mu bàn tay đánh ra cường đại đến đè bẹp lão vậy!
Tình huống này nói thì chậm nhưng từ khi bắt đầu tranh đoạt chỉ trong thời gian ngắn. Khi kẻ giáng trần hộc máu bắn ngược thì trong hư vô một người bước ra. Người này vóc dáng cao ráo, mặt đội mặt nạ đen, mặc áo đen, mái tóc dài tung tay, trong tay cầm túi trữ vật, đôi mắt qua mặt nạ lạnh lùng liếc tất cả.
Mặt nạ, người nơi này không biết nhưng đổi làm đất Vu tộc thì có không ít người nhận ra mặt nạ này thuộc về ai!
Người đội mặt nạ chính là Tô Minh!
Hắn chưa muốn từ bỏ chỗ trị thương tốt như Tà Linh tông, nên giờ hiện thân thì đội lên mặt nạ, dù bên trên có không ít vết rạn, năm đó từng vỡ nhưng dùng để che mặt còn được.
"Người là ai?" Thân Đông con ngươi co rút nhìn chằm chằm Tô Minh, chậm rãi nói.
Bảo Thu nhìn Tô Minh, dựa vào liên hệ trong linh hồn, cô liếc mắt liền thấy ra người này là công tử của mình. Cô chớp mắt, không lên tiếng.
"Nói nhảm nhiều quá, ta muốn Hạo Dương Thạch này!" Tô Minh cất đi túi trữ vật, lạnh lùng nói.
"Cuồng vọng!!!" ở một bên kẻ giáng trần Tà tông khác, một ông lão tóc trắng quát khẽ.
Họ là kẻ giáng trần, luôn tự kiêu, giờ thấy có người dám từ chỗ họ cướp đồ vật, thêm vào người nhiều có khí thế nên nói rồi nhấc chân đi tới.
Người còn lại cũng làm vậy, Bảo Thu không thể không làm theo tập thể. Chỉ mình Thân Đông đứng đó, con ngươi co rút, biểu tình cực kỳ nghiêm trọng.
Nguồn: http://truyenfull.vnGiây phút đám kẻ giáng trần tới gần ấn pháp quyết thi pháp thì trong mắt Tô Minh lóe tia sáng. Toàn thân lực lượng Man Cốt bỗng bùng phát, tay phải nâng lên mạnh đập xuống đất. Nắm đấm rơi xuống thì nguyên mặt đất chấn động như địa long vặn vẹo, mặt đất trở thành sóng phập phồng. Tơ khói đen bay ra khỏi mặt đất, khi Tô Minh nâng tay phải lên, khói đen nhanh chóng ngưng tụ trong tay hắn biến thành thanh trường thương dài ba mét!!!
Táng Tà thương!!!
"Các ngươi muốn chiến thì...chiến!" Tô Minh ngẩng đầu, giấu dưới mặt nạ khóe môi nhếch nụ cười lạnh lẽo.