"Cứu ta...người có thể được lão phu không tiếc trả mọi giá tiếp vào trong Thiên Hàn chí bảo chắc chắn là ngươi...Tô Minh!"

"Tô Minh, lão phu là chủ thứ ba Thiên Môn, Thiên Môn ở tai kiếp xảy ra kịch biến, trừ ta và Hiền bà, cha của Bạch Tố ngươi quen, chủ Thiên Môn khác đều chết hết. Tai nạn này từ Tư Mã Tín mà ra!!!"

"Không biết Tư Mã Tín có được tạo hóa gì mà Man Chủng gần như đại thành, tu vi khó lường, dường như vô cùng tận, Thiên Môn ta không địch lại. Ta và mấy người khác đều bị trồng mầm, chỉ có thể tuân theo y, sinh tử không về mình. Toàn Thiên Môn đều bị hắn khống chế. Công pháp tu hành của ta hơi đặc biệt, có thể trong thời gian ngắn thoát khỏi khống chế đem những lời này cất trong bình. Cửu Phong còn có thể tồn tại không vì Tư Mã Tín mà do lão phu ra kế với y, nói rằng Cửu Phong tồn tại thì có thể dẫn dắt ngươi tới. Việc này lão phu bất đắc dĩ, nhưng dù thế nào thì ta giúp sư tôn ngươi, giúp các ngươi giữ lại Cửu Phong."

"Nếu ngươi không đủ tu vi sẽ không vào trong bảo bình này, có thể đi vào chứng minh ta của nhiều năm sau cho rằng ngươi làm được. Thiên Môn tổng cộng có chín tầng, trừ tầng thứ nhất và tầng thứ chín ra, bảy tầng là nơi sống của mấy bộ lạc gần đấy trong tai kiếp, nhưng những bộ lạc này giờ đều là người của Tư Mã Tín. Giết Tư Mã Tín, chúng ta công nhận Cửu Phong là tôn!!!"

"Rời khỏi bình này không khó, chỉ cần nói ra năm chữ nam nột địch lạp oanh là có thể đi. Xin hãy ra tay đánh nát tim ta, nếu ngươi thành công thì ta có cách tỉnh lại, nếu ngươi thất bại thì ta chết cũng còn hơn bây giờ."

Chỗ Tô Minh ở bốn phía hỗn độn, mơ hồ thấy không rõ quá xa, chỉ trông thấy bốn phía như có sương khói di động, khiến người nhìn lâu sẽ bất giác xoay tròn theo. Bên tai Tô Minh vang vọng lời của ông lão áo trắng, chắc thanh âm này bị phong trong bảo bình rất lâu, hiển nhiên như lời ông lão đã nói, là chuẩn bị từ trước.

Tô Minh im lặng, nghĩ đến sợi chỉ đỏ trên trán ông lão áo trắng, nghĩ đến Tử Xa quái dị, nghĩ tới trong xương cốt bà lão chết đi chui ra hơn mười sợi chỉ. Tất cả những việc đó lộ ra quái dị, làm Tô Minh suy đoán lời ông lão nói.

'Tin, hay là không." Tô Minh ngẩng đầu, mắt lóe tia sáng lạnh.

'Mình có thể tin tưởng đối phương nói về Tư Mã Tín, nhưng cách rời khỏi đây không thể làm theo lời ông ta, phải do mình khống chế!'

Trong tầng Thiên Môn thứ nhất, giờ ở bên dưới hạc trọc lông đang cực kỳ đắc ý cướp bóc. Trên bầu trời, ông lão áo trắng biểu tình hơi kích động, bỗng trợn to mắt. Chỉ thấy bảo bình xuất hiện từng vết rạn, có tiếng nổ trầm đục truyền ra. Lão ngẩn ngơ, bảo bình nổ tung, hình thành tiếng vang như sấm, khiến trời đất vang vọng hồi âm thật lâu không tán đi. Bảo bình vỡ nát, một bàn tay như tia chớp vươn ra khỏi không trung bình nổ, bóp cổ ông lão. Hơi dùng sức, có lực lượng mạnh mẽ nhập vào người ông lão, đánh nát trái tim lão.

Ông lão hộc búng máu, người bắn ngược, thế giới trước mắt thành tối đen, nhưng biểu tình che giấu rất sâu sự mong chờ và kích động. Thân hình lão rơi xuống, ý thức dần tán đi, không hay biết bên dưới có đôi mắt lấm lét cũng mong chờ kích động bay nhanh hướng lão.

Trên bầu trời khói đen ùa vào hơn phân nửa khe hở, tiếng nổ ầm ầm kéo dài. Trước mặt Tô Minh chỉ còn lại một người, Tử Xa.

Tử Xa hóa thân thành khói đỏ, trong sương lộ ra khuôn mặt, biểu tình điên cuồng, đôi mắt giãy dụa xen lẫn chút thống khổ, chút điên cuồng lao hướng Tô Minh.

"Ngươi là người của Cửu Phong." Tô Minh nhìn Tử Xa, khẽ thì thào.

Đối với Tử Xa, hắn không cách nào giết giống người ngoài, bởi vì như hắn đã nói, Tử Xa, thuộc về Cửu Phong!

Giây phút Tử Xa biến thành khói đỏ đến gần, biểu tình Tô Minh có chút đau thương, không gian trước người hắn chợt nhoáng lên. Chỉ thấy rắn nhỏ bay ra, biểu tình không còn âm trầm mà bình tĩnh há mồm phát ra tiếng rít hướng Tử Xa.

Trong tiếng rít, lập tức biến ảo Chúc Cửu Âm khổng lồ, khoảnh khắc Tử Xa đến gần thì nuốt gã. Cú táp này một nửa trời đất bị nó cắn nuốt, Tử Xa biến thành khói đỏ khó mà trốn thoát, bị rắn nhỏ nuốt trọn. Nhưng nó nuốt vào không phải cái chết, trong người Chúc Cửu Âm ẩn chứa thế giới, có thể cất Tử Xa vào chờ đợi...sau khi Tô Minh giết chết Tư Mã Tín, trên người gã bị trồng Man Chủng thành thuật cấm chế sẽ giải.

Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời hố đen tuôn trào khói đen, vọt lên lao hướng khói đen. Tử khí cuồn cuộn như dung hợp với hắn vọt vào hố, bước đến tầng thứ hai Thiên Môn!

Giây phút hắn rời khỏi tầng thứ nhất Thiên Môn, bên dưới hạc trọc lông đang cướp bóc ông lão áo trắng trái tim bị đánh nát, sống chết chưa biết, một bên thân thể kích động run rẩy vừa dùng cách chuyên nghiệp tìm các thứ nó cho rằng là bảo bối. Đột nhiên trong đầu vang giọng lạnh lùng của Tô Minh.

'Cướp bóc thì được, nếu ngươi có thể vào chắc ra ngoài được, đi ra giúp ta chăm sóc tốt cho sư huynh ta, nếu không thì ta sẽ lấy tất cả vật ngươi đã cướp. Nếu ngươi làm thật tốt thì ta có thể suy nghĩ cho ngươi theo sau tiếp tục cướp.'

Nửa câu đầu của Tô Minh dù hạc trọc lông nghe nhưng khinh thường, không cho là đúng, nhưng nghe nửa câu sau thì ngẩn ra, rồi kêu lên, sau khi gió cuốn mây tàn, trong sát khí và giận dữ ngập trời của các đệ tử Thiên Môn tầng thứ nhất, nó lập tức chui vào trận pháp tan vỡ, không biết thi triển thủ đoạn gì mà biến mất không còn bóng dáng.

'Bảo bối của lão tử không ai lấy đi được, ai cũng không thể!!! Tuy nhiên nếu có thể tiếp tục theo sau vậy ta có thể mò được càng nhiều bảo bối.'

Đất Nam Thần, giữa không trung mặt biển Cửu Phong, hạc trọc lông lộ ra thân hình. Nó nâng vuốt sờ cằm, vạch vuốt tính toán một chút, mắt lóe sáng kích động lao hướng Cửu Phong.

'Làm việc làm việc, chỉ cần cho lão tử tài vật là lão tử sẽ làm việc!' Text được lấy tại http://truyenfull.vn

"Ta là một con chim, ta là một con hạc, hạc anh minh thần võ, chim quang minh lỗi lạc..." Hạc trọc lông khàn giọng hát, chắc vì quá vui sướng nên bay đi Cửu Phong lớn tiếng kêu.

.........

Trong tầng thứ hai Thiên Môn, khoảnh khắc Tô Minh bước vào liền đối mặt trận giết chóc. Xung quanh hắn là một mảnh bình nguyên, bình nguyên xanh ngắt cỏ, từng đợt mùi bùn đất truyền đến, khiến người ngửi thấy liền vui vẻ, thoải mái, nhưng bây giờ...

Nơi này chém giết liên miên, tiếng vó ngựa vang khắp nơi, khiến cỏ xanh bị giẫm nát, khiến động đất, nơi này rõ ràng là...thiên quân vạn mã!

Vô số người đội mặt nạ đen mặc dáp gia, cưỡi trên từng con mãnh thú bộ dạng như rồng nhưng thân ngựa. Những mãnh thú lao nhanh như gió, tu vi Man tộc yếu nhất cũng cỡ hậu kỳ Khai Trần. Mấy ngàn người tổ thành đội ngũ như vậy, ở trên bình nguyên triển khai giết chóc và tấn công Tô Minh, từng cây trường thương, từng ánh đao khiến nơi này gió tanh mưa máu!

Trong đất Nam Thần, am hiểu thuật cưỡi, có loại năng lực chiến đấu đặc biệt này, gần Thiên Hàn Tông chỉ có vùng đất không phải băng giá, Tháp Mục tộc!

Người Tháp Mục tộc chú trọng thuật cưỡi, tu vi và thần thông đều dung hợp với chiến câu bên dưới triển khai, họ mạnh nhất là cùng mấy chục chiến câu hoặc nhiều hơn cùng tiến lên. Nếu là trên trăm cùng xông lên thì hơi kinh khủng, nếu là ngàn thì có thể chấn động mặt đất! Thậm chí những chiến câu có thể phóng lên trời, dù chiến đấu trên không trung thì họ cũng có thể thi triển, xông pha chỉ thuộc về Tháp Mục tộc!

Giờ phút này, bên cạnh Tô Minh chính là mấy ngàn Tháp Mục tộc. Hiển nhiên họ đã nhận được mệnh lệnh, chờ đợi Tô Minh đến. Mỗi một tộc nhân Tháp Mục tộc đều đội mặt nạ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vị trí đôi mắt có sợi chỉ đỏ như ẩn như hiện.

Nơi này là một mảnh bình nguyên nhưng cũng là một sơn cốc, vì quanh hắn có vòng tròn sơn mạch, trên sơn mạch có nhiều lều trại. Đối với Tháp Mục tộc thì thảo nguyên là nhà họ, núi, bởi vì chiến câu có thể bay lên trên nên cũng là nhà họ.

Bay giờ trên sơn mạch còn tồn tại hơn một ngàn tộc nhân Tháp Mục tộc, những người này đeo mặt nạ đỏ, sát khí và khát máu vòng quanh người họ, trước mặt họ đứng ba người. Chính giữa ba người trừ ông lão ra, còn lại hai đều là gã đàn ông cực kỳ vạm vỡ, sơ kỳ Man Hồn dao động phát ra từ người hai gã đàn ông. So với họ thì ông lão ở chính giữa không tỏa ra nhiều dao động, nhưng từ biểu tình hai gã đàn ông cung kính và vị trí lão đứng thì thấy ông ta tuyệt đối không bình thường.

"Tư Mã đại nhân ra lệnh, bất cứ bộ lạc bị thương người này liền được...tự do. Tháp Mục tộc ta lưu lạc đến đây, vận mạng sinh tử không do mình khống chế. Giết đi, để các tộc nhân giết, chết trận có ngại gì, chỉ cần chặt đứt một tứ chi của người này là toàn tộc ta sẽ...tự do!" Ông lão thì thào, biểu tình phức tạp nhìn chiến trường trong sơn cốc.

Lão vung tay áo, lao nhanh đi. Bây giờ lão không tự trọng thân phận nữa, điều duy nhất lão phải làm chỉ có một, đó là vì bộ lạc tự do!

Bên cạnh lão hai gã đàn ông im lặng đi theo, đằng sau nữa là một ngàn huyết sắc chiến kỵ giơ cao trường thương, như khói đỏ vọt hướng sơn mạch!

Càng xa hơn, trong những lều trại có con nít ôm mẹ mình, có người già im lặng nhìn, biểu tình chết lặng. Trong mắt họ dù là phụ nữ hay con nít, hoặc trẻ mới sinh đều có sợi chỉ đỏ yêu dị bay múa. Tiếng khóc trẻ sơ sinh nỉ non, vì trong mắt có sợi chỉ đỏ nhúc nhích làm nó đau, nhưng bắt không ra, chỉ có thể khóc hoài khóc mãi. Sinh hoạt thế này Tháp Mục tộc đã...quen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play