Khoảnh khắc Giới Linh thức tỉnh, đất Chúc Cửu Giới còn lại một ít khu vực đều run rẩy chậm rãi tán đi, như những mặt đất này không tồn tại giờ tán đi thì bao gồm tế đàn Tô Minh và tộc nhân Mệnh tộc đứng cũng thế.
Mặt đất trước mắt mấy trăm tộc nhân Mệnh tộc từng tấc tan biến, như có một cái miệng rộng vô hình đang nuốt mặt đất, khiến những người Mệnh tộc ai nấy bay lên trời nhìn hướng Tô Minh ở. Nhưng trong mắt họ không thấy Tô Minh nữa, chỉ trông thấy chỗ lúc trước hắn tồn tại giờ một mảnh mơ hồ, vặn vẹo tê liệt.
Bầu trời nổ ầm ầm, vòng xoáy to lớn nhô ra mặt người mở to bốn mắt, ánh sáng rực rỡ. Trước mắt nó, người gỗ khô khổng lồ lao hướng khuôn mặt như muốn dung hợp cùng nó.
Lại nói bên Tô Minh, tốc độ cực hạn của hắn vượt qua tất cả ảo ảnh trận pháp, cảm nhận một tầng ngăn cản hắn, nhưng không ngăn được ánh mắt hắn.
Ánh mắt hắn xuyên qua tấm ngăn vô hình, thấy...biển đen vô tận!
Biển đen vô biên vô hạn, mặt trên trôi nổi năm khối đất to lớn. Năm khối đất hai khối trung đông và nam cách nhau rất gần, nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng là liên tiếp một chỗ!
Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện đâu phải liền nhau, rõ ràng là đại lục đông đang cực nhanh đụng mạnh vào nam lục.
"Thế giới gương.' Óc Tô Minh ầm một tiếng vang, hắn lờ mờ hiểu điều gì.
Hắn nhìn chằm chằm hướng tây, nhìn đại lục tây, nhưng hắn không thể thấy rõ ràng, chỉ thấy hình dáng thôi. Sau đó thân thể hắn bên ngoài tấm màn bị lực lượng to lớn bắn ra.
Giây phút Tô Minh bị bắn ta, tấm màn tan vỡ. Cùng nó tan vỡ còn có tế đàn trong trận pháp. Tô Minh liên tục lùi vài bước, mỗi bước đạp xuống như trong tốc độ cực hạn lộ ra bóng người, mãi đến bước thứ mười, thân hình hắn lại rõ ràng lộ ra trong mắt người Mệnh tộc.
Chính lúc này, khuôn mặt trong vòng xoáy bầu trời mở mắt ra, hoàn thành dung hợp cùng thân hình gỗ khô. Khoảnh khắc dung hợp, vòng xoáy nổ tung, hóa thành dòng khó mạnh mẽ cuốn thiên địa, quét tám phương. Dòng khí mạnh mẽ ầm ầm hóa thành cuồng phong, thét gào thành hình tòn khuếch tán, tốc độ nhanh. Chỉ vài giây sau đã phủ lên khu vực Mệnh tộc ở, nếu mặc kệ nó quét qua thì người Mệnh tộc sẽ có không ít như lá rụng bị dòng khí cuốn đi dập nát. Mấy trăm người Mệnh tộc biến sắc mặt, Nam Cung Ngân không chút do dự lao ra vài bước, đứng đằng trước tộc nhân. Có một số người trong tộc tu vi cao cắn răng lao ra, muốn chống cự dòng khí đến, bảo vệ tộc nhân an toàn.
Giây phút mọi người sẵn sàng chống cự, dòng khí ầm ầm đến, vừa đụng chạm Nam Cung Ngân liền hộc búng máu, có cảm giác một ngọn núi đập xuống. Bên cạnh gã mấy người Mệnh tộc chẳng những hộc máu, thân thể có cảm giác bị xé rách, không thể khống chế lùi ra sau, nhưng đẳng sau họ là tộc nhân Mệnh tộc. Trong số tộc nhân có một ít chỉ là con nít, chúng không thể bay cần tộc nhân mang theo, giờ găp phải dòng khí, hơi đụng vào là chết chắc!
Nam Cung Ngân mắt đỏ rực, có lòng muốn chống cự nhưng thân thể không khống chế được liên tục lùi. Mắt thấy dòng khí rít gào sắp nhấn chìm tộc nhân Mệnh tộc, đột nhiên một bóng trắng đến gần, đứng ở trước mặt Nam Cung Ngân, tất cả người Mệnh tộc.
Người đó mặc áo trắng, chính là Tô Minh!
Hắn đè nén chấn động vì thấy thế giới gương, tay phải nâng lên mạnh ấn dòng khí đến. Hắn ấn xuống, toàn thân tỏa ánh sáng vàng lan ra ngoài, bao phủ mấy trăm Mệnh tộc sau lưng, cứng rắn chống dòng khí kinh người. Chỉ ba giây mà Tô Minh đã chịu không nổi, dù tu vi của hắn không tầm thường, dù máu thịt xương cốt có hơn phân nửa hóa thành Man Cốt, cơ bắp rất cứng rắn nhưng trước dòng khí vẫn khó chống lâu. Kỳ thực có thể chống đên bây giờ chỉ vì thân thể hắn mạnh mẽ, nếu là người khác thì e rằng sẽ giống Nam Cung Ngân, khi đụng chạm dòng khí lập tức bị thương rút lui ngay.
May là dòng khí bàng bạc quét bốn phía chứ không chăm chăm vào Tô Minh, cho nên hắn chống đỡ ba giây thì dòng khí quét qua khu vực họ ở. Dù rằng kéo theo Tô Minh và người Mệnh tộc hắn bảo vệ tựa con thuyền qua con sóng dữ, bị cuốn lùi mấy trăm mét nhưng không ai chết. Dòng khí quét qua xong mọi chuyện trở lại như thường.
Tô Minh thở hồng hộc, ánh sáng vàng trên người không tán đi, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời phương xa, ở đó vòng xoáy tan vỡ khuôn mặt to lớn dung hợp cùng thân hình cây khô.
Khuôn mặt bốn con mắt cùng nhìn hướng Tô Minh, tầm mắt giao nhau.
"Con mắt thứ bốn là trận pháp, người giúp đỡ lão phu đời đời không quên." Giọng tang thương vang vọng trong trời đất hòa vào tiếng ầm ầm.
Ngay sau đó, tầm mắt Tô Minh thấy mặt người to lớn mạnh chấn phình ra, chớp mắt đã gấp mười lần.
Trăm lần, ngàn lần mở rộng, chẳng những thay thế bầu trời càng phủ lên, trời mênh mông không thấy, còn lại là một mảnh sắc thanh đồng. Loại cảm giác này như là lúc trước trên trời trùm một tấm mành, vải là màu trời, cho nên nhìn là mênh mang, tuy nhiên mặt người biến to, tấm mành bị tốc lên lộ ra màu sắc thật sự!
Trời không phải là trời!
Ánh sáng thanh đồng chớp lóe, nguyên bầu trời trông như bề mặt pháp bảo khổng lồ, cảm giác cổ xưa ập đến. Tô Minh thậm chí thấy trong sắc thanh đồng bầu trời như hóa thành miếng sắt to lớn, mặt trên có chi chít lỗ nhỏ!
Thậm chí nhiều phù văn phức tạp chớp lóe! Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - truyenfull.vn
Hình ảnh này dù Tô Minh có chuẩn bị tâm lý nhưng thấy thì vẫn tinh thần rung động. Hắn còn vậy càng đừng nói đến Nam Cung Ngân, tộc nhân Mệnh tộc. Cảm giác rung động hiện rõ từ việc tộc nhân Mệnh tộc hít thở dồn dập.
"Đây là cái gì?"
"Nhìn bộ dáng giống như pháp bảo nào đó..."
"Cái này...đây chính là bầu trời Chúc Cửu Giới thật sự? Không lẽ trời lúc trước là giả, đất cũng giả, chỉ có như thế này mới là thật?'
Rung động qua đi mấy trăm người xì xầm, họ không thể tin điều nhìn thấy.
Theo bầu trời bị xốc lên tấm mành, thanh đồng lộ ra phạm vi lớn, phù văn hình chín mặt trăng to lớn khiến Tô Minh chú ý!
Chín vù văn vượt qua các phù chú lấp lóe ở ngoài pháp bảo sắc thanh đồng. Tô Minh nhìn qua, nghĩ đến chín mặt trăng ở Chúc Cửu Giới!
Con ngươi Tô Minh co rút, bị Chúc Cửu Giới biến đổi chấn động. Bỗng nhiên từ mặt người không ngừng mở rộng, con mắt thứ bốn giữa trán chồng vào vị trí trời thanh đồng.
Khoảnh khắc chồng lên nhau, vị trí phát ra tiếng ầm ầm như khung trời di chuyển, mở ra một lỗ hổng. Lỗ hổng tỏa ánh sáng rực rỡ, dù không lớn nhưng tỏa cảm giác mục nát. Vị trí của nó chính ở trên đầu Tô Minh, như cố ý mở tại đây vậy.
"Lực lượng lão phu chỉ có thể kéo mười giây, mau tiến vào!" Giọng tang thương đến từ ông lão sơn cốc vang vọng.
Khi tiếng nói phát ra, mặt người trướng to khựng lại, như bị cưỡng bức ngừng khuếch tán, khiến con mắt thứ bốn và trời thanh đồng chồng lên nhau hình thành lỗ hổng không vì lan tràn mà tán đi.
Mắt Tô Minh chợt lóe, người bay lên trời. Những người Mệnh tộc sau lưng hắn cũng lao nhanh theo, nhưng tốc độ của họ quá chậm, không thể so với hắn. Cho nên Tô Minh bước ra một bước, toàn thân tỏa ánh sáng vàng, cuốn mấy trăm tộc nhân phía sau xé gió lao lên trời.
Lỗ hổng chuyên môn mở vì Tô Minh giờ không ngừng chớp lóe, nó xuất hiện là chỗ mặt người cùng trời thanh đồng chồng lại tạo thành, giờ nên là giao nhau thì tan biến, nhưng ông lão Âm Linh tộc cố ý ngừng lại, loại ngừng này khiến pháp bảo có thể xuyên qua chân giới tạm dừng vận chuyển, khó khăn cực lớn. Lấy năng lực của ông lão, tối đa chỉ mười giây thôi.
Tô Minh mang theo tộc nhân Mệnh tộc lao nhanh, từ xa nhìn tựa sao băng vàng lao hướng bầu trời, ngày càng gần, họ đã đến gần lỗ hổng trời thanh đồng.
Nhưng lúc này, hỗ hổng run rẩy càng dữ dội, tiếng nổ ầm ầm. Ở bên ngoài, Tô Minh thấy rõ mặt người vốn dừng lan tràn giờ bắt đầu chậm rãi di động. Thời gian, chưa đến mười giây!
"Nhanh lên!!! Ta không thể chống nữa...." Ông lão Âm Linh tộc sốt ruộtnói.
Mắt thấy lỗ hổng sắp vì Giới Linh di chuyển mà đóng lại, toàn thân Tô Minh ánh vàng càng rực rỡ, tộc nhân Mệnh tộc sau lưng hắn cũng phát ra tốc độ nhanh nhất, xé gió lao hướng lỗ hổng. Lỗ hổng vì Giới Linh hồi phục lan tràn quét qua. Giây phút lỗ hổng biến mất, Tô Minh vọt vào trong!
Cùng tiến vào có đa số tộc nhân Mệnh tộc nhưng vẫn có chín người không kịp bước vào, khi lỗ hổng khép lại thì bị ngăn bên ngoài.
Trong chín người có chăm sóc Thiết Mộc nhiều năm, lúc nhỏ gặp Tô Minh, thiếu niên năm đó mất cánh tay phải!
*Oành!* một tiếng, lỗ hổng khép kín, tất cả việc xảy ra bên ngoài Tô Minh và những người Mệnh tộc bước vào trong lỗ hổng không hay biết, bây giờ họ đang ở một đường hầm khổng lồ.