Trong tiếng thở dài của Nhiếp Hồn Tuyệt Vu, nguyên Thu Hải bộ lạc tạm dừng chân một mảnh tĩnh lặng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không khí tĩnh lặng hình thành áp lực nặng trĩu rơi vào lòng mọi người, bao gồm Tô Minh.
Đối với suy đoán lai lịch của đại sư huynh, Tô Minh không chỉ một lần suy nghĩ, mãi đến hiện giờ hắn mới chân chính biết thân phận đại sư huynh.
"Chủ nhân Cửu Lê Vu tộc."
Đang khi cảm giác áp lực ngày càng nặng nề thì bỗng nhiên, người phụ nữ Cửu Lê Vu Hồn do khói đen hợp thành dao động, khuếch tán. Ngay sau đó, một thanh âm khiến Tô Minh quen thuộc từ trong dao động xuyên thấu qua khoảng cách xa xôi truyền đến.
"Trước khi tiên nước ngoài lần thứ tư giáng xuống, ta sẽ đến…"
Giây phút thanh âm xuất hiện, tất cả người trong Thu Hải bộ lạc đều nghe rõ ràng. Chúng lập tức quỳ xuống, ngay cả thú thu ngư trên trời cũng phát ra tiếng gào khi tiếng nói kia vang vọng, khiến bầu trời tối đen như biển đêm đang cuồn cuộn sóng cồn.
"Chúng ta kính lạy Cửu Lê Vu Chủ!"
Từng sóng âm hợp cùng một chỗ hóa thành một âm. Thanh âm này thật lâu mới từ từ tán đi.
"Tiểu sư đệ, tạm thời đừng quay về Man tộc." Trong thân thể Cửu Lê Vu Hồn truyền ra giọng của đại sư huynh, khi nói xong câu này thì dần biến mất.
Nguồn: http://truyenfull.vnNgười phụ nữ Cửu Lê Vu Hồn tản thân thể trở lại cổ tay Tô Minh, biến trở về hình dạng vòng tay. Nhưng vòng tay ảm đạm nhiều, hiển nhiên loại đối thoại này dù chỉ hai câu cũng tuyệt đối không đơn giản.
Giờ phút này, Vu tộc bốn phía dần đứng dậy. Bà lão liếc Tô Minh một cái rồi không thèm để ý nữa, xoay người rời đi. Dường như lý do bà đến giống Tô Minh đã đoán, chỉ vì một lần đối thoại với Cửu Lê Vu Chủ.
Còn về chín Ương Vu lúc trước luôn quay quanh Tô Minh dường như nhận được lệnh mới, tản đi không thèm để ý hắn nữa.
Chỉ có Nha Mộc là cười với Tô Minh, ở lại, cầm lấy vò rượu, uống hớp lớn.
"Tốt rồi, mấy lão già đều đi rồi, nơi này không còn ai trói buộc ngươi nữa. Tô huynh, ngươi có thể tùy thời lập tức đi, nếu không muốn đi ở lại thì càng tốt."
"Ngoại tiên giáng trần là có chuyện gì?" Tô Minh im lặng giây lát, cầm vò rượu, uống một ngụm xong nhìn Nha Mộc.
"Tất nhiên là những tiên gia nước ngoài lấy cách đặc biệt đi tới thế giới của chúng ta. Những người tiên tộc này có thuật pháp khác với chúng ta, kẻ nào giáng xuống đa số là tu vi cao thâm khó dò. Thậm chí họ có thể khiến cường giả Tuyệt cảnh đột phá tu vi bản thân, bước vào Vô cảnh. Chính là nói, họ có lực lượng khiến những lão quái hoàn mỹ Man Hồn trong Man tộc của ngươi tiến vào cảnh giới khác. Đối với mấy lão quái đó là dụ hoặc không thể kháng lại. Đặc biệt theo năm tháng trôi qua, tuổi thọ đến thì đột phá cảnh giới dẫn động lực lượng trời đất có thể khiến sự sống lột xác cùng loại với bất hủ. Loại dụ hoặc này, đừng nói là họ, coi như ta cũng sẽ khao khát." Nha Mộc nhún vai, cảm thán nói.
"Ngươi đã gặp người tiên tộc?" Tô Minh bỗng mở miệng hỏi.
"Gặp rồi." Mắt Nha Mộc chợt lóe, thấp giọng nói.
"Ta thấy qua hai tiên tộc, một nam một nữ. Nam là một ông lão, mười năm trước đến Thu Hải bộ lạc ta, chiến đấu với đại nhân Tông Trạch…"
Tô Minh tập trung tinh thần cẩn thận lắng nghe từng lời Nha Mộc nói.
"Chi tiết trận chiến ấy ra sao thì ta không nhìn ra, nhưng họ chiến đấu chưa tới nửa tiếng, ở trên bầu trời nên không thấy ra tay làm sao. Ta chỉ thấy bầu trời xuất hiện một cánh tay to lớn, bàn tay nắm lại rồi mở ra, tuần hoàn chín lần. Sau chín lần, chiến đấu giữa lão và Tông Trạch đại nhân kết thúc. Ta chính mắt thấy ông lão đó mặc quần áo cực kỳ hoa lệ, từ bầu trời bước ra, không nói lời nào rời đi. Đúng rồi, bộ đồ ông ta mặc thêu một số đồ án, là một con rồng tím. Vuốt rồng tím cầm bốn vật, một là cái bình, một là hạt châu, một là kiếm nhỏ, còn có một ẩn trong mây đồ án, không thể thấy được. Đợi ông ta rời đi, Tông Trạch mới từ trên trời xuất hiện trở lại bộ lạc. Ta còn nhớ lúc đó sắc mặt ngài ấy rất khó xem, chúng ta đều suy đoán, có lẽ…ai, ngươi biết đó." Nha Mộc thở dài, cầm vò rượu, lại uống hớp lớn.
Tô Minh im lặng chẳng mấy lúc sau lại hỏi.
"Còn người kia thì sao?"
"Một người khác là cô gái." Mắt Nha Mộc lộ ra nhớ lại.
"Nói thế nào nhỉ, cô ấy lớn lên không đẹp lắm nhưng khiến người nhìn một cái là không cách nào quên. Đôi mắt cô ấy như chứa cả trời đất. Cô ấy một mình bay trên bầu trời, khi ta trông thấy thì lập tức nhận ra, cô ấy tuyệt đối không phải Vu tộc, cũng chẳng là Man tộc. Bởi vì hơi thở đó, hoàn toàn không giống chúng ta. Nếu ngươi có thể trông thấy người tiên tộc thì nhất định cũng sẽ lập tức nhận ra ngay, đó là một loại cảm giác hoàn toàn khác. Đến tay ta còn nhớ, khi cô ấy trông thấy ta thì biểu tình là lạ. Đó là phức tạp, thương hại, còn có sợ hãi. Dường như cô ấy rất sợ ta, nhưng rõ ràng tu vi của cô ta cho ta cảm giác như đối mặt Hậu Vu, ta vẫn không hiểu tại sao biểu tình của cô ấy lại sợ hãi đến vậy." Nha Mộc uống rượu, vừa nói vừa lắc đầu. Mãi đến bây giờ y vẫn không hiểu được.
Tô Minh ngồi một bên, từ từ ngẩng đầu, nhìn bầu trời tối đen đôi khi lấp lóe từng ngôi sao. Trong mắt hắn chậm rãi biến sâu thẳm, cùng với khuôn mặt không có mặt nạ che khuất, khí chất đặc biệt đó dung hợp dần lộ ra thần thái không thể miêu tả.
Nha Mộc đặt vò rượu xuống, không nghĩ nữa chuyện của cô gái trong ký ức, bản năng liếc Tô Minh. Nhưng cái liếc này làm y chấn động, biểu tình biến đổi.
"Ngươi…ngươi…" Nha Mộc ngẩn ra một lúc, hít ngụm khí, mãi đến khi Tô Minh cúi đầu, ánh mắt nhìn y thì sâu thẳm trong mắt biến mất, hóa thành bình tĩnh. Nha Mộc giật mình, dùng sức dụi mắt.
"Làm sao vậy?" Tô Minh hỏi.
"Mới rồi ngươi cho ta cảm giác cùng với cô gái tiên tộc, ông lão tiên tộc năm đó ta thấy giống như đúc! Đó là một loại hoàn toàn khác với chúng ta." Nha Mộc im lặng một lúc, nhìn Tô Minh, từ từ nói.
"Tông Trạch nói đúng, trên người của ngươi có sương mù khiến người nhìn không thấu. Nếu không biết ngươi là Man tộc, lúc trước nhất định cho rằng ngươi là Nhiếp Hồn Ương Vu. Nếu không biết lai lịch của ngươi, ta suýt chút cho rằng ngươi là người tiên tộc giáng xuống." Nha Mộc lắc đầu, vứt bỏ ý niệm đột nhiên nảy ra trong óc. Y cảm thấy đây là việc không thể nào, người tiên tộc giáng xuống không cách nào trở thành chân thần Man tộc, cũng không thể đạt được truyền thừa Man Thần đời thứ nhất. Dù là bên Vu tộc thì cũng giống nhau.
"Tiên tộc ư…" Tô Minh thì thào, lòng nổi lên cay đắng.
So với Nha Mộc ảo giác, Tô Minh mê mang là căn nguyên hắn chua xót. Nếu là hoàn toàn mê mang thì đành thôi, nhưng hắn có một suy đoán. Một suy đoán mà hắn không muốn nhận, thậm chí không cách nào nhận.
"Việc nước ngoài giáng xuống sẽ cử hảnh ở đâu? Đại khái là khi nào? Còn nữa, ta ở trên chiến trường ngoài Thiên Lam thành trông thấy một cô gái có khí chất như ngươi đã nói, ngươi có biết cô ấy là ai không? Làm sao tìm được người tiên tộc?" Tô Minh lập tức hỏi.
"Ngươi hỏi nhiều quá. Ngoại tiên giáng xuống sẽ trong ba năm này, ngày cụ thể thì không biết. Khi ngươi thấy bầu trời vốn nên là ban đêm mà trời vẫn sáng, hoặc vốn nên là ban ngày mà màn đêm vẫn chưa tan, đó là lúc giáng xuống. Vị trí cụ thể thì ta biết, ở núi cao nhất Vu tộc, Vân Vu Phong. Bởi vì mấy lần trước đều là ở đó. Còn người tiên tộc xuất hiện trên chiến trường mà nói ngươi nói thì ta chưa gặp, không biết là ai. Nhưng ta biết có một nơi ngươi nhất định thấy được tiên tộc, đó là nơi Đại Vu Công ở, Vu Thần Điện! Nó cũng ở trên Vu Vân Phong." Nha Mộc nói xong đứng dậy, liếc Tô Minh một cái, chần chờ một lúc, từ trong ngực lấy ra một mộc giản đưa cho hắn.
"Xem bộ dạng của ngươi thì chắc chọn rời đi rồi. Đây là bản đồ đa phần Vu tộc, chỉ tộc nhân Thu Hải bộ lạc chúng ta mới có được. Ngươi cầm đi, nó có ích cho ngươi. Dù bây giờ là thời kỳ chiến tranh nhưng đi một mình vẫn sẽ gặp nguy hiểm, lấy tu vi của ngươi…tự bảo trọng." Nha Mộc lắc đầu, xách vò rượu rời đi.
Tô Minh nhận lấy mộc giản bỏ vào ngực xong đứng dậy. Hắn đúng là lựa chọn rời đi. Mục đích hắn tới Vu tộc trừ khiến mình qua từng đợt chiến đấu trải nghiệm sinh tử, đạt được đột phá tu vi ra, còn vì muốn từ người những tiên tộc giáng xuống tìm ra cái gì là…Túc Mệnh!
Trong ba năm ngoại tiên giáng trần, hắn nhất định phải đi. Nhưng trước đó hắn còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, dù là luyện dược hay luyện hóa ông lão Man tộc, hoặc tu hành thuật Phong Man, Lôi Man, hòa tan truyền thừa tinh. Hàng loạt việc hắn đều cần thời gian chuẩn bị. Còn nữa, không biết gậy rắn có đi lột xác không. Trên người hắn dược đỉnh tồn tại đan dược không biết. Hàm Sơn Chuông bởi vì tu vi của hắn tăng cao mà cần luyện hóa bước nữa, nắm giữ uy lực chân chính của báu vật đó. Những điều này đều đang chờ Tô Minh hoàn thành.
"Ba năm…ba năm sau, ta phải biến càng mạnh hơn!" Trong mắt Tô Minh lộ ra kiên định, đang muốn rời đi thì bỗng biến sắc mặt, mạnh ngẩng đầu.
Nha Mộc còn chưa đi qua xa, trời tối đen bỗng phát ra tiếng nổ ầm ầm, biển mây cuồn cuộn, những thu ngư trên trời cùng rít gào. Chúng nó rống lên không giống gặp kẻ địch mà như cung nghênh, cùng tản ra.
Cùng lúc đó, trong biển mây xuất hiện thu ngư khổng lồ không biết cụ thể to bao nhiêu, chỉ lộ ra một phần thân hình trong biển mây!
Thu ngư xem bầu trời như biển bơi lội, trên lưng nó đứng một cô gái cầm sáo trúc. Cô gái mái tóc đen phất phơ, mặc đồ trắng. Theo cô tiếp cận, lộ ra khuôn mặt tuyệt trần khiến người nhìn tim đập rộn rã!