Một bút xẹt qua như đêm tối xẹt qua khe rãnh ngăn cách trời và đất, ngón trỏ tay phải của Tô Minh tựa ngòi bút khi xẹt qua ngực ông lão, thân thể hắn cũng động, tựa như lá cây rơi ngày thu, vẽ ra hình cung, từ trước mặt ông lão xoay người đi.
Ông lão Vu tộc hộc máu, thân thể lảo đảo lùi hơn mười bước, mạnh ngẩng đầu, nhìn Tô Minh. Cùng lúc đó, ngực lão xuất hiện vệt dài nhìn thấy ghê người. Máu tươi ràn rụa nhỏ giọt trên mặt đất, khiến chỗ này lập tức tràn ngập mùi máu.
Chỗ vết thương ngực ông lão có thể thấy xương trắng hếu bên trong vỡ ra từng mảng. Có thể trông thấy xương trắng vỡ từng tấc, có thể thấy dưới lớp da và xương trắng, ngũ tạng thành máu loãng.
Mặt ông lão biến tái nhợt, lão cúi đầu nhìn vệt dài trước ngực mình, từ từ không thể đứng thẳng, nửa quỳ trên mặt đất, máu phun ra khỏi miệng.
Tô Minh đứng phía trước, nhắm mắt, trong óc quanh quẩn mới rồi một nét kia, dường như còn vang thanh âm không tồn tại.
"Một chiêu thiên địa xảo đoạt như vậy đã chứng minh suy đoán của lão phu, ngươi tuyệt không phải Man tộc tầm thường. Trong địa vực Man tộc, ngươi chính là thiên tài bị gọi là có khả năng trở thành Man Thần…" Thanh âm khàn khàn suy yếu phát ra từ miệng ông lão.
Tô Minh không lên tiếng, vẫn chìm đắm trong một bút kia.
"Đáng tiếc, dù một chiêu của ngươi như xảo đoạt thiên công, nhưng chênh lệch tu vi còn đó. Dù lão phu trọng thương thì người khó thể hoàn toàn giết ta được!" Ông lão quỳ tại đó, giãy dụa ngẩng đầu, đôi mắt ảm đạm lóe tia sáng âm u. Thân thể lão bị tổn thương trí mạng lập tức nhuộm màu đen, màu đen xuất hiện vết thương ở ngực lan tràn toàn thân.
Tô Minh mở mắt ra, bình tĩnh nhìn ông lão Vu tộc. Hắn thừa nhận ông lão nói đúng. Hắn thật sự không thể triệt để giết người này.
Giây phút một bút chém đứt sự sống của ông lão, Tô Minh lại lần nữa cảm nhận hơi thở âm trầm tà ác kia. Hơi thở này dung hợp với ông lão, dù hắn chém thân nhưng không diệt được hồn.
Trừ phi hắn có tu vi như Bạch Thường Tại, nếu không thì không thể chém đứt thú thằn lằn đồ đằng Vu tộc bái lạy liên hệ với ông lão.
"Ba mươi năm sau, khi Thánh Thú Tích Vu bộ lạc lại ngưng tụ thân hình của ta thì ta sẽ chờ ngươi tại đất Vu tộc. Trận chiến giữa ngươi và ta còn chưa kết thúc!" Giọng ông lão Vu tộc ngày càng suy yếu, thân hình nửa quỳ đã hoàn toàn biến đen. Chỗ màu đen đi qua khiến thân thể ông lão biến thành pho tượng, nhanh chóng đông cứng.
"Khi chúng ta lại gặp nhau, ta sẽ…" Đôi mắt ảm đạm của ông lão lộ ra tàn nhẫn và căm hận khắc cốt minh tâm, nhìn chằm chằm Tô Minh. Khi khép mắt lại, lão nói ra câu nói sau cùng trước khi thân thể này chết.
Nhưng chưa đợi lão nói xong thì đã bị giọng lạnh lùng của Tô Minh đánh gãy.
"Ngươi sẽ phát hiện, Tích Vu bộ lạc của ngươi, tại ba mươi năm trước đã thành tro bụi." Tô Minh bình tĩnh nói, thốt ra lời chẳng có chút sát khí nhưng rơi vào tai ông lão lại khiến đôi mắt khép mạnh mở ra.
"Ngươi!" Khoảnh khắc ông lão mở mắt ra, hô hấp dồn dập như muốn giãy dụa khỏi cái chết, khóe miệng chảy máu tươi.
Nhưng lão không thể nói ra câu hoàn chỉnh, chỉ nói ra một chữ thì đã khiến đầu lão cứng ngắc, toàn thân thành pho tượng cắm rễ vào mặt đất, bị hơi thở âm trầm tà ác bao phủ. Trừ phi tu vi vượt qua Thánh Thú thằn lằn Tích Vu bộ lạc bái lạy, nếu không thì không ai có thể phá hủy nó, càng không ai có thể di chuyển.
Pho tượng kia đã trở thành một phần của khu rừng.
Đôi mắt Tô Minh lạnh lẽo nhìn ông lão chết trở thành pho tượng. Tâm hắn rất tĩnh, lại một nữa lĩnh ngộ Vu tộc quái dị.
Nếu ông lão này là Man tộc thì có lẽ đã chết thật rồi, nhưng trước mắt, dù thân thể lão chết mà hồn còn đó. Hồn dung nhập vào khu rừng, cần một thời gian mới ngưng tụ ra được.
Tô Minh không hiểu loại thần thông này nhưng có thể cảm nhận được nó thật sự tồn tại.
Tô Minh lấy ra một ít đan dược bỏ vào miệng, hít sâu. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, bây giờ trời đêm không còn tối đen, bình minh sắp đến. Thậm chí phương xa, chân trời đã sáng lên.
"Vu tộc…" Tô Minh thì thào. Lần này vào đất Vu tộc khiến Tô Minh hiểu biết rõ về Vu tộc hơn. Loại hiểu biết này so với nghe người ta kể, nhìn từ điển tịch thì càng có lực đánh sâu.
Nếu không có bảo vật Đại sư huynh tặng cho hộ thân, vậy ban ngày hắn không phải lần đầu tiên chết, bị mười mấy Vu tộc bao vây, một khi tạm ngừng hoặc sai lầm thì đã không có đường quay về.
Nếu không có vảy của Bạch sư thúc biến thành phân thần, Tô Minh biết, bây giờ ngã xuống chắc chắn là mình.
Hắn nhìn ông lão Vu tộc biến thành pho tượng, biểu tình còn giữ lại giây phút cuối cùng, bộ dáng phẫn nộ há miệng muốn nói. Người này là trong số kẻ địch Tô Minh gặp gỡ, có thể nói là mạnh nhất!
Tô Minh sờ ngực, vết thương càng nghiêm trọng hơn. Nhưng hắn có nhiều đan dược điều dưỡng, có thể miễn cưỡng ức chế.
"Còn có một ngày…lấy tốc độ của mình, không trở về được…" Tô Minh ngẩng đầu nhìn hướng sư tôn ở, im lặng giây lát.
"Sẽ sai lệch nửa ngày, sư tôn nói đợi ba ngày…" Tô Minh nhắm mắt, bây giờ hắn gặp phải lựa chọn.
Lựa chọn thứ nhất, là nhanh chóng rời khỏi khu rừng, dù thời gian không kịp nhưng có lẽ sư tôn còn chờ ở đó.
Lựa chọn thứ hai chính là…
Tô Minh mở mắt ra, bên trong có dứt khoát và tàn nhẫn. Hắn quay đầu nhìn sâu trong khu rừng.
"Nếu ta quay về thì lòng sẽ có khúc mắc!"
Hắn bình tĩnh xoay người, thu lại vật rơi quanh đây, cả người hóa thành cầu vồng xé gió bay trong rừng, biến mất tại chỗ. Hướng đi của hắn rất rõ ràng, là Tích Vu bộ lạc sâu trong rừng!
Dù Tô Minh không biết vị trí cụ thể của Tích Vu bộ lạc, nhưng từ nhỏ hắn đã sinh sống trong rừng, nếu cánh rừng có tồn tại bộ lạc nhân số hơn mấy trăm, vậy xung quanh chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Thông qua các dấu vết muốn tìm đến một bộ lạc giấu trong rừng cây, có lẽ đối với người ngoài thì hơi khó, nhưng với Tô Minh thì không khó chút nào, đặc biệt là hắn có thuật thần thức, như vậy thì càng đơn giản hơn.
"Bộ lạc này chắc chắn không phải là đại bộ lạc, cường giả bên trong sẽ không nhiều lắm. Đặc biệt là đã bị mình giết không ít, đặc biệt là ông lão Vu tộc của chúng đã chết. Nếu không kết thúc việc này thì mình sẽ không cam lòng!" Mắt Tô Minh lóe sát khí. Hắn cùng bộ lạc này vốn không oán không cừu, nhưng một lần mềm lòng lại suýt chết.
Tô Minh rời đi không lâu, trên chiến trường phía trước, bên cạnh ông lão Vu tộc hóa thành pho tượng, trong không khí tĩnh lặng đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt.
Thanh âm kia dường như có người từ xa chậm rãi đi đến, không lâu sau, chỉ thấy trong rừng đi ra một người.
Người này mặc đồ tím, người đó, chính là Thiên Tà Tử!
Thiên Tà Tử biểu tình bình tĩnh, từng bước một đi tới bên cạnh pho tượng ông lão Vu tộc, ngẩng đầu liếc nhìn hướng Tô Minh rời đi, ánh mắt lại quay về pho tượng ông lão Vu tộc, trong mắt ông toát sát khí đậm đặc.
"Dám săn đệ tử của lão phu. Nể tình ngươi mài kiếm cho hắn, ban ngươi chết yên ổn." Thiên Tà Tử nâng lên tay phải, nhẹ vỗ lên pho tượng.
Cú vỗ này khiến pho tượng chấn động, xuất hiện vô số vết nứt, bỗng dưng rơi vô số mảnh vụn, mơ hồ có tiếng hét thê lương quanh quẩn.
Một chưởng đập xuống, Thiên Tà Tử cắt đứt liên hệ giữa ông lão Vu tộc với Thánh Thú thằn lằn trong rừng, diệt hồn, chân chính chết!
"Còn có bò sát nhà ngươi, bị một Vu bộ lạc nho nhỏ sùng bái sinh ra ý niệm, thật sự cho rằng mình là Thánh Thú Vu tộc sao?" Thiên Tà Tử từ từ nói với không trung, nâng lên chân phải mạnh giẫm mặt đất.
Một cước đạp xuống, khu rừng dấy lên cuồng phong, động đất, có tiếng gào thảm thiết truyền ra. Thanh âm này Tô Minh đang lao nhanh trong rừng không nghe thấy, chỉ có người tạo ra tất cả, Thiên Tà Tử mới nghe thấy.
Trước mặt ông, theo bước chân đạp xuống, tiếng hét thê lương quanh quẩn, rất nhanh, có vô số khói đen sinh ra. Ở trước mặt Thiên Tà Tử, khói đen ngưng tụ một chỗ hình thành con thằn lằn khổng lồ.
Thằn lằn thân hình mơ hồ, vốn đôi mắt hung tàn bây giờ nhìn Thiên Tà Tử thì lộ ra kinh khủng, sợ hãi và cầu xin, người run bần bật, không ngờ ở đó cúi đầu bái Thiên Tà Tử.
Text được lấy tại http://truyenfull.vnThiên Tà Tử im lặng giây lát, hừ lạnh một tiếng.
"Tích Vu bộ lạc này sùng bái ngươi không ít, chẳng những đem ngươi biến hóa từ niệm càng có linh trí. Có thể tha ngươi khỏi chết, ở đây đợi khi gặp lại đệ tử của ta, ngươi phải theo sau thề sống chết bảo vệ! Nếu làm trái thì ta sẽ để ngươi từ đâu đến thi quay về đó!" Thiên Tà Tử bình tĩnh nói nhưng rơi vào tai thằn lằn ảo ảnh khiến con thú này run người lên, mắt lộ cảm ơn và phục tùng.
"Cút!" Thiên Tà Tử vung tay áo, cất bước hướng tới chỗ Tô Minh rời đi.
Thằn lằn ảo ảnh lại biến thành khói đen chui vào mặt đất, biến mất không còn bóng dáng.
Trong rừng cây, Tô Minh lao nhanh đi, đôi khi tạm dừng quan sát dấu vết xung quanh. Khi phát hiện cái gì thì hắn sẽ điều chỉnh phương hướng. Bầu trời ngày càng sáng. Tỏ Khi ánh nắng buổi trưa rực rỡ nhất thì mắt Tô Minh chợt lóe, hắn đã tìm ra chỗ Tích Vu bộ lạc. Tích Vu bộ lạc ở ngay trước mắt!
Thân thể Tô Minh như u linh phiêu đi, nhưng cách Tích Vu bộ lạc chừng vài ngàn mét thì bỗng tạm ngừng. Hắn trông thấy một bóng lưng đứng ở phía trước!
"Sư…sư tôn!!!" Tô Minh ngây ra.