Ánh mắt ông sâu thẳm như trời đêm, khi mắt giao nhau với Tô Minh khiến đầu hắn nổ tung, thân thể lảo đảo lùi vài bước, An Đông Khôi Thủ vội vàng tiến lên rời khỏi tầm khống chế của hắn. Gã sắc mặt tái nhợt đứng cạnh Man Công, ánh mắt nhìn Tô Minh đầy sợ hãi.

"Tốt rồi, Mặc Tô, từ đây về sau ngươi chính là khách của An Đông bộ lạc ta. Phương Thân, đưa lệnh bài cho hắn." An Đông Man Công chậm rãi mở miệng, thu lại tầm mắt nhìn Tô Minh.

Tô Minh thầm kinh sợ nhưng hai mắt vẫn bình tĩnh không gợn sóng.

Phương Thân nhìn Tô Minh, mắt tràn ngập khen ngợi. Tô Minh giết Chu Nhạc chỉ khiến y ngạc nhiên lực lượng một quyền kia mà thôi, không quá ngoài ý muốn. Nhưng tiếp theo tốc độ của Tô Minh làm Phương Thân kinh ngạc. Chính y đều không thấy rõ bóng dáng Tô Minh, đặc biệt là cái chỉ tay hồi nãy, tỏa ra áp lực khiến y lần nữa nhận định thực lực của Tô Minh.

Giờ phút này Phương Thân nghe vậy thì cất tiếng cười, từ trong ngực móc ra lệnh bài trắng, bên trên có một con số, viết mười lăm.

Y đang định đưa cho Tô Minh thì An Đông Man Công bỗng nâng tay phải lên, chộp hướng hư không, lệnh bài bay thẳng tới chỗ Man Công, bị cầm lấy. Tay trái ông bôi đi số mười lăm, lại khắc một con số mới.

Ba!

Nhìn con số này, ánh mắt An Đông Chiến Thủ chợt lóe, tộc trưởng An Đông bộ lạc hơi mỉm cười. Người xung quanh, đặc biệt là hai khách mời thì lần nữa nhìn hướng Tô Minh.

Tô Minh hơi khó hiểu nhưng ít nhiều đoán được, thấy không ai giải thích thì không hỏi, từ tay Man Công nhận lấy lệnh bài bỏ vào ngực.

"Mặc gia, xin ngồi bên trong nhóm ta, mấy người lão phu sẽ mở ra con đường bí mật Hàm Sơn, đưa ba vị vào đó." An Đông Man Công nhìn Tô Minh, từ từ nói.

Xưng hô "gia" Là tôn xưng của bộ lạc đối với khách mời, tỏ ý thân thiện.

Tô Minh chắp tay cảm ơn, đi vào vòng trong. Hai người cùng thân phận khách mời vội đứng dậy, không ngờ lấy Tô Minh dẫn đầu, chờ hắn ngồi xuống mới lại khoanh chân xếp bằng.

"Ba vị gia không phải người ngoài, huống chi Mặc gia vừa gia nhập An Đông bộ lạc ta, có một số việc cần nói rõ. Phương Thân, ngươi hãy nói đi." An Đông Man Công nhắm hai mắt lại.

Phương Thân gật đầu, ánh mắt rơi trên người đám Tô Minh, sắc mặt trầm trọng, nghiêm nghị nói.

"Trần huynh và Đông Phương huynh đã biết về con đường bí mật Hàm Sơn, Mặc huynh thì biết đôi chút. Con đường bí mật này thông đến vực sâu dưới Hàm Sơn thành, phạm vi rất lớn có cấm chế cực mạnh. Loại cấm chế này chỉ có ngàn năm một thuở dâng sương mù thì mới bị suy yếu. Mấy trăm năm trước, Hàm Sơn thành thuộc về Hàm Sơn bộ lạc, con đường bí mật này cũng là Hàm Sơn bộ lạc xây nên. Dưới vực sâu là nơi tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc yên nghỉ!"

"Tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc tu vi kinh người, chắc các vị cũng đã nghe nói. Không sợ các vị cười, năm đó An Đông bộ lạc ta là phụ thuộc của Hàm Sơn bộ lạc, tuy hiện giờ trở thành chủ nhân Hàm Sơn thành nhưng đối với nơi tổ tiên yên nghỉ thì vẫn không thể tìm kiếm triệt để. Điều này có liên quan đến cấm chế và thời gian tiến vào ngắn ngủi. Nhưng quan trọng nhất là tộc nhân ba bộ lạc An Đông, Nhan Trì, Phổ Khương bị cấm chế ảnh hưởng, tu vi bị ức chế, mỗi lần mở ra thì bộ lạc chỉ có thể vào một tộc nhân. Một khi tiến vào hai tộc nhân thì sẽ có một người lập tức chết ngay. Nhưng đối với người ngoài không phải huyết mạch ba bộ lạc thì không có hạn chế này, đây cũng là nguyên nhân An Đông bộ lạc ta muốn thu nhiều khách mời. Mấy năm nay rất nhiều khách mời tiến vào trong, có chết, cũng có đạt được cơ duyên. Sống chết không biết, giàu sang tùy người."

"Các người là khách An Đông bộ lạc ta, An Đông bộ lạc chiêu đãi các người, cũng kính tặng cơ duyên. Ở bên trong các người đạt được tất cả tạo hóa thì An Đông bộ lạc ta sẽ không can thiệp, nhưng có hai điều kiện! Thứ nhất, đối với vật phẩm An Đông bộ lạc ta liệt kê ra, các người ít nhất phải thu một cái! Nếu có thể thu lại càng nhiều thì sẽ vô cùng cảm ơn. Liên quan đến vị trí đại khái của nó thì có trong mộc giản, các vị có thể cẩn thận lựa chọn." Phương Thân nói xong, bên cạnh có người lấy ba mộc giản đưa cho ba người Tô Minh.

"Thứ hai, nơi đây dù sao là chỗ tổ tiên Hàm Sơn yên nghỉ, bên trong có hai cấm chế. Cấm chế thứ nhất sẽ bị sương mù ngàn năm một thuở suy yếu, khiến các người có thể vào trong, nhưng cấm chế thứ hai ở trung tâm chỗ này, là một ngôi mộ. Ngoài mộ có ba tòa tháp, màu trắng thuộc về An Đông bộ lạc, các người đi vào đó đưa hết lực lượng khí huyết vào trong. Các người không cần lo đưa vào khí huyết sẽ bị nguy hiểm. Khi các người đưa khí huyết vào thì sẽ tự động bị hút vào tháp, trở lại nơi này. An Đông bộ lạc tuyệt đối không làm chuyện gì tổn thương các vị. Dù sao việc này lâu dài, một khi phá hỏng quy tắc thì sau này sẽ không người giúp đỡ chúng ta nữa. Chỉ có hai điều kiện này, còn lại các người được bất cứ vật phẩm và tạo hóa gì, đều là cơ duyên mỗi người. Hơn nữa ta cho ba vị biết, chỗ vực sâu kia còn có một ít vật chôn theo tổ tiên Hàm Sơn, có được đến hay không thì xem tạo hóa của các vị." Phương Thân trầm giọng nói, sắc mặt nghiêm túc.

"Các vị là nhóm thứ ba tiến vào, dựa theo ước định với hai bộ lạc khác, mỗi lần mở ra, khách mời tối đa vào mười người. Sau các người sẽ còn có mấy người ở vài ngày sau tiến vào. Trong vực sâu nguy hiểm trừ cấm chế ra còn có hai bộ lạc khác, tự bảo trọng." Phương Thân liếc Tô Minh một cái, nâng tay phải lên, lập tức có ba đoàn sáng nhu hòa bay ra từ tay áo y.

Trong ba đoàn sáng này bềnh bồng ba loại Man Khí, là một cây khô màu xám, một cốt đao trắng bên trên như lượn lờ vô số oan hồn không tiếng động gào thét. Vật cuối cùng là cây roi đen. Roi quấn một vòng thoạt nhìn như rắn độc.

"Đối với người tiến vào đường bí mật Hàm Sơn, An Đông bộ lạc đều có ban thưởng. Tuy ba thứ này là giả Man Khí nhưng uy lực không nhỏ. Ba người chọn xong thì ta sẽ mở đường đưa các người đi." Phương Thân nói xong ánh mắt lại liếc hướng Tô Minh.

Tô Minh xếp bằng tại đó, mặt nạ đen để người ngoài không nhìn ra biểu tình, chỉ có thể thấy đôi mắt lạnh lùng. Hai người kia chần chờ một lát, ông lão mỉm cười chắp tay nói với Tô Minh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Mặc huynh, mời chọn trước đi."

"Đúng lắm, mời Mặc huynh." Một khách mời khác, thanh niên họ Trần cũng cười nói.

"Nếu vậy thì Mặc ta cảm hơn hai vị." Tô Minh nâng tay phải lên chộp hướng cây roi như rắn độc. Roi lập tức chấn động bay thẳng tới chỗ Tô Minh, vòng quanh tay phải hắn, tỏa ra sức nóng.

Đợi ông lão và thanh niên họ Trần chọn xong vũ khí, An Đông Man Công mở mắt ra, nâng tay lên ấn mặt đất. Cùng lúc đó, mấy người khác làm động tác tương tự. Ngay cả An Đông Khôi Thủ sợ Tô Minh cũng ngồi lại chỗ cũ, hít sâu, đôi tay nhấn mặt đất.

Khi đôi tay mọi người đều ấn xuống, cả ngọn núi liền chấn động. Từng đoàn khói trắng bốc lên thẳng đến nơi này, chớp mắt vòng quanh đỉnh núi bằng phẳng. Tô Minh tập trung nhìn, trông thấy từng đoàn khói đang nhanh chóng ngưng tụ, hình thành một Man tượng to lớn!

Man tượng cao hơn trăm mét, bềnh bồng giữa không trung. Nó không phải hình người mà là con trâu trắng to lớn! Sừng trâu có hai cái chuông, một đen một trắng, theo thân thể ngưng tụ, nó cử động thì vang lên tiếng chuông.

Khi trâu trắng xuất hiện thì tộc nhân An Đông bộ lạc lần lượt quỳ lạy hướng trâu này, từng tiếng rầm rì vang vọng.

Trong đám người, Thương Lan quỳ một gối trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn trâu trắng. Cô biết đây là một trong bốn Man tượng của An Đông bộ lạc họ, Thiên Ngưu!

Dù cô trở thành đệ tử Thiên Hàn tông, nhìn thấy rất nhiều Man tượng của Thiên Hàn bộ lạc, nhưng đối với thứ của bộ lạc mình thì vẫn rất tôn kính. Chỉ là bây giờ trong lòng cô trừ tôn kính Man tượng ra, còn có loại cảm giác phức tạp và thương hại đối với Tô Minh ở trên đỉnh núi đang tiến hành nghi thức.

"Ngươi quên đi ký ức hoặc là nói…bị người xóa…" Thân thể Thương Lan run lên, lại nghĩ tới lúc trước nhìn thấy hình ảnh, sắc mặt biến tái nhợt.

Không chỉ tộc nhân An Đông bộ lạc ở ngọn núi này làm vậy, phương xa, tất cả ngọn núi của An Đông bộ lạc, toàn tộc nhân đều bái lạy hướng con trâu.

Thiên Ngưu to lớn ngẩng đầu, hướng không trung phát ra một tiếng gầm. Bên dưới đỉnh núi, chỗ đám An Đông Man Công lập tức nhấp nháy ánh sáng chói mắt.

Ánh sáng giữ chừng vài giây chậm rãi tan biến, ba người Tô Minh ở bên trong cũng biến mất.

Thật lâu sau Thiên Ngưu lại hóa thành khói trắng, biến mất trên nhân gian, mọi thứ trở lại bình thường.

Trên đỉnh núi, bảy người bao gồm cả Man Công nâng tay lên, từng người im lặng không ra tiếng. Qua nửa ngày, An Đông Man Công, ông lão tóc bạc trắng phát ra thanh âm khàn khàn.

"Ta biết các ngươi đang nghi ngờ cái gì. Người tên Mặc Tô, mới nãy giết Chu Nhạc mượn lực lượng Man Khí trong người, hơn nữa từ đầu đến cuối, ta không cảm nhận hắn lấy ra linh thạch, chắc không liên quan đến kẻ sống sót Hàm Sơn bộ lạc."

"Chỉ cần không liên quan đến kẻ sống sót Hàm Sơn bộ lạc thì tốt rồi. Nhưng tu vi người này rất quái lạ, không giống Khai Trần, lại có Man Khí bổn mệnh, lại có cách tỉ mỉ Khai Trần. Hơn nữa tốc độ của hắn…" Người lên tiếng là Chiến Thủ, gã rất khó hiểu việc này.

"Thương Lan từng nói người này rất có thể từng là Khai Trần, bởi vì điều gì đó mà tu vi bị rơi xuống." Phương Thân cắt ngang lời Chiến Thủ, bình tĩnh nói.

Chiến Thủ nghe vậy thì im lặng không lên tiếng.

"Suy đoán của Hàn Thương Tử giống hệt lão phu, người này rất có thể là như thế. Thôi, mặc kệ lai lịch hắn thế nào, chỉ cần không có ý xấu, cứ giữ lại hắn, các người đi xuống đi." Ánh mắt An Đông Man Công sâu thẳm như che giấu điều gì người ngoài không biết, chậm rãi nói.

Mọi người vâng dạ, đứng lên rời đi.

"Người có thể khiến Hàn Thương Tử để ý…trừ hắn năm đó ra bây giờ lại xuất hiện người thứ hai. Không biết Mặc Tô này có thể giống như hắn năm đó, tài hoa vô song không. Hơn nữa ở trên người Mặc Tô này, ta có cảm giác nhìn đến hắn…" An Đông Man Công tự lầm bầm, khóe miệng lộ nụ cười ẩn ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play