Thiếu niên áo đen này là một đại đạo tôn, nguyên cổ Táng quốc không tới ba mươi cường giả tuyệt đỉnh như vậy, Sâm Mộc đại đạo tôn. Trông Sâm Mộc đại đạo tôn trẻ tuổi vậy chứ thật ra tuổi tu luyện lâu hơn cả các đại trưởng lão. Trừ đại trưởng lão mạch thứ nhất Thất Nguyệt tông ra, những người còn lại tuổi tác không bằng Sâm Mộc đại đạo tôn.
Thiếu niên áo trắng mỉm cười nói:
-Hứa Trung Phàm, Hứa đạo hữu, nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi đã ngưng tụ ra đại đạo chi hoàn.
Nụ cười kia rất chân thành, không có vẻ gì là giả dối, cảm giác như tắm trong gió xuân.
Sâm Mộc đại đạo tôn cẩn thận nhìn sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông, cười
nói:
-Vẫn chưa chúc mừng Hứa đạo hữu nhận một đệ tử tốt, khiến mệnh cách bản thân cao quý, có hy vọng thành tựu đại đạo.
Sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông, người đàn ông trung niên mặc áo đạo bào màu xanh da trời mặt âm trầm, mấy đại trưởng lão bên cạnh gã vẻ mặt sát khí lạnh lùng nhìn Sâm Mộc đại đạo tôn. Chỉ có một người, ông lão tóc bạc vẫn luôn nhắm mắt lại, tuy xếp trong hàng đại trưởng lão nhưng khác với người ngoài.
Sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông nhìn chằm chằm Sâm Mộc đại đạo tôn, chậm rãi nói:
-Sâm Mộc đại đạo tôn đến chơi, Thất Nguyệt tông được rạng rỡ vẻ vang. Nhưng đại đạo tôn không theo lễ nhận chúng ta đón chào mà tùy tiện bước vào thiên ngoại thiên, không lẽ Nhất Đạo tông xem thường Thất Nguyệt tông ta sao?
-Ta đã đến rồi.
Sâm Mộc đại đạo tôn vẻ mặt như thường, vẫn luôn mỉm cười, mắt liếc qua những đại trưởng lão Thất Nguyệt tông, con ngươi co rút nhìn ông lão nhắm mắt.
Sâm Mộc đại đạo tôn trầm ngâm, chắp tay, cúi đầu hướng ông lão luôn nhắm mắt:
-Là Sâm ta thất lễ, bái kiến cổ Thái tiền bối.
Sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông, người đàn ông trung niên mặc áo đạo bào màu xanh da trời bước ra một bước, đôi mắt âm trâm chậm rãi nói:
-Tự tiện xông vào bản tông thiên ngoại thiên, phong ấn tầng thứ năm bản tông chi giới, dùng áp lực bức hiếp đệ tử trong bản tông, đại đạo tôn không cảm thấy mất thân phận sao? Một câu thất lễ là xong? Mặt mũi Thất Nguyệt tông ta ở đâu?
-Thật ngại quá, Sâm ta tu luyện lâu không hiểu rõ chuyện tình thế gian, hôm nay đúng là tự tiện đến, không nên ra tay phong ấn tầng thứ năm thiên ngoại thiên của Thất Nguyệt tông ngươi, đúng là mất thân phận, dùng áp lực trói buộc những tiểu bối. Hôm nay nếu Sâm ta có việc gì đắc tội thì bà nội ngươi đến đánh ta đi?
Sâm Mộc đại đạo tôn cười túm tỉm nhìn Hứa Trung Phàm, trừ câu cuối cùng, còn lại những lời nói rất chân thành. Nếu lần đầu gặp Sâm Mộc đại đạo tôn sẽ dịu sắc mặt, nhưng khi gã nói xong câu cuối thì nguyên câu hoàn toàn thay đổi mùi vị. Mười mấy đại trưởng lão Thất Nguyệt tông ánh mắt lạnh băng nhưng không có tỏ ra bất ngờ, hiển nhiên sớm hiểu tính tình của Sâm Mộc đại đạo tôn.
-Đủ rồi!
Ông lão luôn nhắm mắt giờ từ từ hé ra, bên trong không có con ngươi, trắng xóa. Khi ông lào nhìn người ta sẽ tạo cảm giác rất kỳ lạ.
Ông lào bình tĩnh nói:
-Sâm Mộc, Thất Nguyệt tông ta sẽ không giao người ra, muốn đấu thì Thất Nguyệt tông ta chiến tới cùng! các ngươi có thể đến vì đại hoàng tử thì Thất Nguyệt tông ta sẽ vì tam hoàng tử không tiếc diệt tông! Nhưng nghe nói nhị hoàng tử ở Tu La môn có vẻ sắp trỗi dậy.
Ông lão nói không lộ ra cảm xúc, đại trưởng lão xung quanh lão đều lùi một bước đẩy lão vào vị trí chính giữa, lấy lão làm chủ.
Sâm Mộc đại đạo tôn không còn nụ cười, vẻ mặt trầm trọng.
-Cổ Thái tiền bối vẫn uy nghiêm như ngày nào, Sâm...
Ông lào lạnh nhạt nói:
-Lúc lão phu thành đạo thì ngươi còn hầu hạ sư phụ của ngươi. Chiến hay không? Lão phu chỉ cần một câu, đừng nói nhảm!
Bá khí mạnh mè phát ra.
Sâm Mộc đại đạo tôn im lặng nhìn chằm chằm Cổ Thái, mắt chợt lóe, khẽ thở dài nói:
-Năm đó Sâm ta từng nghe sư phụ nói trong cổ Táng quốc có ba vị cửu trọng Đạo Thần, sau ba tiền bối này là chi có một vị được tiếng là chỉ cần bước vào đại đạo tôn liền có thể trở thành cửu trọng Đạo Thần, đó chính là Cổ Thái tiền bối. Dù sao ngươi là tu sĩ duy nhất từng đấu với ba vị cửu trọng Đạo Thần mà không chết.
-Tiếc rằng ngươi có tâm kết, dẫn đến thương tâm, khiến ngươi không thể bước vào đại đạo tôn. Nhưng Sâm ta thừa nhận tiền bối vẫn là tiền bối, nếu thật sự chiến đấu thì Sâm ta không quá nắm chắc.
Sâm Mộc đại đạo tôn nhìn Cổ Thái trước mặt, lại chắp tay cúi đầu.
-Hôm nay Sâm ta đến là muốn đánh cược với Thất Nguyệt tông, thời gian là nửa tiếng, mặc kệ thắng thua thì Sâm ta sẽ xin lỗi rời đi.
Ông lão lạnh nhạt nói:
-Nếu thua thì sao?
Sâm Mộc đại đạo tôn nói ngay:
-Mười vạn đạo quyển, ba trăm giản nhập đạo linh cảm ngộ khác nhau.
-Không cần, nếu ngươi thắng thì mọi chuyện khỏi nói. Nếu ngươi thua, trong phạm vi vạn mét người Nhất Đạo tông nào xâm phạm thì để mạng lại!
Lời thốt ra, con ngươi Sâm Mộc đại đạo tôn co rút.
Vẻ mặt Sâm Mộc đại đạo tôn dứt khoát:
-Được!
Dù sao ông lão trước mắt tuy tu vi chỉ là đại đạo tôn nhưng đừng nói là Sâm Mộc đại đạo tôn, coi như sư phụ của gã cùng phải e ngại, không dám tùy tiện trêu chọc. Năm đó ông lão này nổi danh chấn động nguyên Cổ Táng quốc, trên người lão còn có một ít thủ đoạn, trong truyền thuyết lão có thể phỏng theo một thức thần thông của ba cửu trọng Đạo Thần.
Ông lão lạnh nhạt nói:
-Bao gồm trên bầu trời.
Lần này Sâm Mộc đại đạo tôn im lặng nhưng rồi gật đầu, khoanh chân ngồi, vung tay áo. Một nén nhang xuất hiện giữa Sâm Mộc đại đạo tôn và đám người, nhang đốt cháy.
Bên cạnh ông lão, sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông, Hứa Trung Phàm vẻ mặt lo lắng, ngập ngừng nói:
-Tông lão... Việc này...
Ông lão trừng sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông, Hứa Trung Phàm.
Ông lão dứt khoát nói:
-Chuyện này chúng ta không giúp hắn được, nếu hắn thất bại là số mệnh, chứng minh hắn không phải người đó. Nếu hắn thắng, Thất Nguyệt tông ta không tiếc diệt tông vì hắn!
Các đại trưởng lão xung quanh im lặng, không ai nói gì nữa. Ánh mắt mọi người tập trung vào nén nhang đốt cháy, khói tán đi. Trong tầng thứ năm thiên ngoại thiên, thanh niên mày kiếm vốn đứng im không nhúc nhích chợt mở mắt ra, lóe tia hưng phấn và sát khí.
-Trò chơi bắt đầu, thời gian một nén nhang sao... Ta chỉ cần nửa nén nhang là được.
Thanh niên mày kiếm mỡ mắt ra người liền phát ra tiếng răng rắc, lúc trước trông như gã xuất hiện trong tầng thứ năm thiên ngoại thiên nhưng giờ trong tiếng răng rắc, như gã mới buông xuống, nhấc chân hóa thành cầu vồng lao hướng mạch thứ ba Tô Minh ở.
-Bắt giữ tam hoàng tử... Bản công tử sẽ không chọn điều này, ta phải giết hắn! Ha ha ha ha ha ha! Trở thành từ xưa đến nay tu sĩ thứ nhất giết hoàng tộc! Giết người này thì có lẽ ta có cơ hội đoạt mệnh cách của hắn, giết hắn thì tu vi của ta sẽ tăng lên. Coi như giết chết hắn thì trong ba ngàn năm ta sẽ không làm trái với quốc pháp cố Táng quốc. Còn về ba ngàn năm sau, nếu ta không thể là cửu trọng Đạo Thần, sống cũng không có ý nghĩa gì. Nếu thành cửu trọng Đạo Thần, ai làm gì được ta?
Tiếng cười của thanh niên vang vọng, bóng dáng thanh niên mày kiếm xuất hiện trên núi thứ ba. Thanh niên mày kiếm không bước vào vách núi Tô Minh ở mà lộ mặt dưới chân núi, tiếng cười văng vẳng cất bước đi lên rừng bước một. Mỗi bước thanh niên mày kiếm đạp xuống sẽ khiến núi thứ ba run lên, uy nhiếp mãnh liệt tùy theo từng bước chân của gã buông xuống, hình thành khí thế càng lúc càng lớn mạnh, khí thế hóa thành thanh âm tự tin, hưng phấn thuộc về thanh niên mày kiếm.
-Tam hoàng tử, kẻ giết ngươi tên... Điền Hà!
Tô Minh khoanh chân ngồi ở tầng thứ năm thiên ngoại thiên, trên mạch thứ ba. Dù là giới này bị phong ấn hay uy hiếp trấn áp đều không ảnh hưởng đến hắn, dường như tránh đi khu vực hắn ờ. Vì điều này nên Thất Nguyệt tông mới đồng ý đánh cuộc với Sâm Mộc đại đạo tôn, nếu không thì đã là tình hình khác đi. Tất cả đều được Nhất Đạo tông tính toán kỳ càng.
Giờ phút này, Tô Minh khoanh chân, nhắm mắt, cảm nhận giới này phong ấn, cảm nhận tầng thứ năm thiên ngoại thiên bị áp lực kinh khủng bao phủ làm tầng thứ năm thiên ngoại thiên thành lồng giam. Những người ở bên trong hơi thở hỗn loạn, khó khăn chống cự. Tô Minh cảm nhận tầng thứ năm thiên ngoại thiên như lao tù xuất hiện hơi thở lạ. Hơi thở mạnh mẽ kèm theo sát khí, điên cuồng. Núi chấn động, bên tai Tô Minh vang thanh âm điên cuồng, sát khí.
Tô Minh khẽ thở ra, hắn biết không thể tránh khỏi trận chiến, đành thở dài dung hợp với ảnh thân của mình. Tô Minh đã tìm ra dấu vết nhưng luôn dừng lại ỏ hình, kẹt tại bình cảnh thiếu một cơ hội. Tô Minh định mớ mắt ra thì chợt khựng lại, lắng nghe cái gì. Thật lâu sau Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, từ bỏ ý định mở mắt ra.
Núi chấn động ngày càng mãnh liệt, tiếng bước chân dần dần truyền đến, tiếng cười trầm thấp, hơi thở sát khí cùng hưng phấn dung hợp vào nhau tràn ngập cả núi thứ ba.
Hơn mười giây sau, cách Tô Minh mấy chục trượng, thân hình thanh niên mày kiếm Điền Hà hiện ra, hơi thở trên người gã đạt đến đỉnh cao nhất.
Thanh niên mày kiếm Điền Hà liếc sơ liên thấy Tô Minh khoanh chân tĩnh tọa ngoài gian nhà, mỉm cười nói:
-Tam hoàng tử điện hạ tôn kính, ngươi... Đã bỏ lỡ cơ hội phản kháng tốt nhất.
Có thể đạt tu vi đến trình độ này, thanh niên mày kiếm, Điền Hà không phải người ngu dốt, mặc dù gã cuồng vọng nhưng có tâm kế. Thanh niên mày kiếm, Điền Hà từng bước một đi đến một mặt là tạo áp lực cho Tô Minh, mặt khác là tu vi của gã ở trong Thất Nguyệt tông trải qua trận pháp lúc trước cần từng chút một hồi phục đến đỉnh.
Đó là đỉnh nhị trọng Đạo Thần cảnh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT