Khi la bàn thứ năm xuất hiện thì toàn Thất Nguyệt tông vang tiếng ồn ào khó tả. Tầng thứ nhất thiên ngoại thiên có rất nhiều đệ tử ngoại môn hút ngụm khí lạnh, nhìn chằm chằm bầu trời lộ vẻ mặt khó tin. Bọn họ không thể tin trước khi trận thứ bảy chưa phá đã xuất hiện la bàn thứ năm.

- Đây... đây là sao?

- Ta ở ngoại môn nhiều năm, trừ Diệp Long ra có thấy đệ tử nội môn khác xông trận pháp này, nhưng tình cảnh hôm nay là lần đầu tiên ta thấy.

Đệ tử ngoại môn xôn xao, tông chủ ngoại tông, văn sĩ áo trắng, người từng dẫn đạo Diệp Long giờ khẽ thở dài. Gã biết Diệp Long kiêu ngạo làm y không thể chấp nhận người cùng thế hệ có ai mạnh hơn y, vì vậy tám năm nay luôn khiêu chiến, mới có hôm nay tạo thành đả kích lớn nhất cho Diệp Long.

Văn sĩ áo trắng ngẩng đầu nhìn Tô Minh trong năm la bàn, mắt lộ ra kính sợ:

- Diệp Long thua, thua hoàn toàn, hắn đã chọn sai đối thủ.

Văn sĩ áo trắng kính sợ không phải vì thân phận Tô Minh mà là hành động của hắn, gã là tông chủ ngoại môn, ở Thất Nguyệt tông rất nhiều năm, gã biết tình hình này đại biểu cho điều gì.

Đây là sau khi hiểu rõ chín trận đầu mới xuất hiện, chỉ có tình cảnh này xuất hiện không phải trận thứ bảy, thứ tám, cũng không là trận thứ chín, nó là trận thứ mười.

- Từ trận thứ bảy nhảy lên đến trận thứ mười, từ xưa đến nay dường như không mấy ai làm được.

Chấp sự ngoại môn khác đứng quanh người đàn ông trung niên văn sĩ nhìn chằm chằm Tô Minh, mắt đầy kính sợ.

So sánh với tầng thứ nhất thiên ngoại thiên xôn xao, tầng thứ hai thiên ngoại thiên cũng giống vậy, tiếng ồn ào điếc tai. Giờ phút này, toàn bộ tu sĩ đứng bên ngọn núi của mình, không thể tin nhìn Tô Minh. Bọn họ là đệ tử nội môn, họ biết tình hình này đại biểu cho cái gì, vì bọn họ từng thấy qua mấy lần. Bọn họ trông thấy sự thành công, cũng thấy qua thất bại. Nhưng khi xuất hiện tình cảnh này, người nào xông trận đều là nổi tiếng như cồn trong Thất Nguyệt tông. Bởi vậy bọn họ hiểu la bàn thứ năm xuất hiện là kinh người cỡ nào!

- Trận thứ mười!

- Đây là trận thứ mười, Vương Đào ngộ đạo trận thứ bảy khiến trận pháp thay đổi xuất hiện trận thứ mười!

Tầng thứ hai thiên ngoại thiên náo động, trong tầng thứ ba thiên ngoại thiên dấy lên tiếng ồn ào ngập trời. Ánh mắt các tu sĩ không còn khinh thường mà hóa thành kích động cùng mong đợi.

Bọn họ mong đợi Tô Minh có thể thành công, kích động nhìn hắn, nếu hắn thành công thì sẽ không ngừng lại.

Tương đối với đệ tử Thất Nguyệt tông tầng thứ ba thiên ngoại thiên, đệ tử trung tâm tầng thứ bốn thiên ngoại thiên hoàn toàn biến sắc mặt. Bọn họ nhìn chằm chằm Tô Minh, vì hiểu rõ trận thứ mười nên rung động càng mãnh liệt hơn. Đặc biệt lúc trước mấy đệ tử nêu suy đoán Tô Minh xông đến trận thứ mười, ánh mắt nhìn hắn từ châm chọc hóa thành mong đợi.

Những tu sĩ đã xông qua trận thứ mười giờ ánh mắt nhìn Tô Minh có sự tôn trọng. Giờ phút này, có thể nói không còn ánh mắt nào lộ ra khinh thường.

Tô Minh dùng hành động của mình đập tan mọi trào phúng. Có tu sĩ kỳ thị mạch thứ ba giờ kích động hoan hô rất nhiều, như kẻ phản chiến đã chấp nhận Tô Minh. Chẳng qua chấp nhận này chỉ là ngang hàng chứ không cung kính như trưởng bối. Có thể biến chấp nhận thành cung kính hay không phải xem cuối cùng Tô Minh dừng bước ở trận thứ mấy.

- Hắn không có khả năng thành công! Trận thứ mười này không dễ như vậy, ta sẽ thấy người này thất bại!

- Đúng vậy, nếu trận thứ mười có thể dễ dàng vượt qua thì ta không đến nỗi thử tám lần mới thành công.

Tầng thứ bốn thiên ngoại thiên có khá nhiều thanh âm tương tự. Diệp Long nhìn năm la bàn trước mặt, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể lảo đảo lùi mấy bước, nửa quỳ trên mặt đất, phun bãi máu. Diệp Long khó khăn ngẩng đầu lên, vẻ mặt cay đắng.

Diệp Long nhỏ giọng nói:

- Ta không cam tâm!

Tô Minh ngẩng đầu nhìn bên trên xuất hiện la bàn thứ năm bàng bạc, mặt không chút thay đổi. Tô Minh bình tĩnh nhìn năm la bàn ầm ầm chuyển động, từng đợt áp lực hùng hồn giáng xuống. Tô Minh ở trong áp lực lần đầu tiên cảm giác thân thể bị xé rách, nhưng cảm giác rất nhẹ, lại làm hắn thấy rất hứng thú. Tô Minh quan sát, không để ý áp lực giáng xuống mà tập trung nghiên cứu quy luật chuyển động của năm la bàn. Mãi khi Tô Minh thấy trên năm la bàn xuất hiện một bóng ảo như cái bóng của hắn, điều này làm mắt hắn chợt lóe.

- Trận pháp này là trợ giúp đệ tử Thất Nguyệt tông phân liệt ra ảnh phân thân, đặc biệt là chín trận trước hình thành năm la bàn xuất hiện toàn bộ, cảm giác phân liệt phát tán thật ra là muốn khiến người ta cảm nhận, nếu chịu được thì có thể phân liệt ra ảnh thân thứ nhất thuộc về mình, tức là mệnh thứ hai trừ mệnh bản thân trong Thất Mệnh thuật.

- Ta tự động phân liệt ra một ảnh thân nên không cần trận này. Nhưng không biết nếu phân liệt thì có thể nào xuất hiện một ảnh thân khác không?

Mắt Tô Minh chợt lóe, chậm rãi khép lại, cảm nhận phân liệt, kiểm nghiệm cách nghĩ của mình.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi nửa tiếng sau, những người trong Thất Nguyệt tông nhìn Tô Minh, họ chờ đợi hắn có thể thành công hay không. Bọn họ không sốt ruột, vì ai xông trận thứ mười đều cần thời gian dài, tối đa đến mấy tháng, ngắn nhất cũng vài ngày.

Nửa tiếng qua đi, Tô Minh mở mắt lộ ra tiếc nuối.

- Chín trận đầu hoặc nên nói là hình thành trận thứ mười này đẳng cấp hơi thấp, vì ta đã phân ly một ảnh thân nên không thể tạo ra tác dụng nữa. Nhưng ta có hứng thú trận pháp này nhiều hơn trước.

Mắt Tô Minh chợt lóe, khóe môi cong lên nụ cười. Tô Minh giơ tay phải lên, không phải vung tay áo mà ấn vào trán. Trên la bàn xuất hiện ảo ảnh Tô Minh, chớp mắt ngưng tụ lại. Năm la bàn vang tiếng nổ ầm ầm khiến tu sĩ Thất Nguyệt tông kinh hoàng. Bọn họ không thể tin, trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ nhìn thấy năm la bàn trong tiếng nổ điếc tai chồng lên nhau. Cùng với năm la bàn chồng lên, thân hình ảo của Tô Minh cũng có bóng chồng. Vang tiếng nổ điếc tai lay động tinh thần mỗi người, bọn họ trông thấy...

Trên bầu trời chỉ còn lại một la bàn to lớn, Tô Minh đứng trên la bàn, đối diện là một Tô Minh khác.

Đó là ảnh thân của Tô Minh, đứng đó khiến Thất Nguyệt tông từ một đến tầng thứ bốn thiên ngoại thiên lặng thinh rồi phát ra tiếng ồn không thua gì trước kia

- Cái... cái này... hắn thật sự thành công!

- Thời gian là nửa tiếng, chỉ có nửa tiếng, không thể nào!

- Hắn xông qua trận thứ mười rồi, chuyện này... Không lẽ mười trận đầu thật sự rất đơn giản với hắn sao? Vương Đào, Vương Đào, tám năm trước là thiên tài, không lẽ lắng đọng tám năm khi xuất hiện làm rung động toàn Thất Nguyệt tông sao?

- Xem bộ dạng của hắn thì tuyệt đối không dừng bước tại đây, không lẽ hắn muốn khiêu chiến các đại đệ tử chấp chưởng ngọn núi, xông qua mười ba trận? Nếu hắn qua được mười bốn trận thì sẽ có hai ảnh thân, bao gồm bản mệnh chính hắn là tương đương tu thành Tam Mệnh thuật.

- Nói đùa, bắt đầu từ trận thứ mười một sẽ xuất hiện ảnh hình phạt, do rất nhiều cái bóng mấy năm qua tu sĩ bị Thất Nguyệt tông ta diệt sát luyện hóa thành. Nếu Vương Đào may mắn gặp thứ yếu thì đỡ, nếu xui thì... hắc hắc...

- Không thể nói vậy, bắt đầu trận thứ mười một đúng là như thế nhưng mỗi trận có cực hạn, không thể xuất hiện bóng người vượt qua trận trước.

Tiếng xì xầm vang vọng, tương đối với tầng thứ bốn thiên ngoại thiên hiểu biết nhiều về trận Đạo Thần hàng ảnh thì tu sĩ tầng thứ ba thiên ngoại thiên không quá hiểu biết, nhưng cũng nhìn ra được manh mối. Trong xôn xao, đêm mưa này nhất định là đêm họ suốt đời khó quên. Còn có đệ tử ngoại môn tầng thứ nhất thiên ngoại thiên, tầng thứ hai thiên ngoại thiên, thanh âm ồn ào khiến đêm nay Thất Nguyệt tông náo nhiệt chưa từng có.

Diệp Long cúi đầu không nhìn Tô Minh nữa, trong mắt không cam lòng giờ trở thành ảm đạm, hóa thành tĩnh mịch.

Diệp Long thua rồi, hoàn toàn thua.

Khi Tô Minh xông qua trận thứ mười thì bóng hình hắn lần đầu tiên được đại đệ tử các mạnh cai quản ngọn núi, và các cường giả tu vi chỉ đứng sau đại đệ tử trong mười ba ngọn núi tầng thứ bốn thiên ngoại thiên.

Nhưng chú ý này vì đại đệ tử các mạch xông trận khác nhau mà mức độ khác biệt. Đại đệ tử Phi Phong mạch thứ nhất luôn khoanh chân ngồi trong động phủ của gã, vẻ mặt không thay đổi, chỉ hơi hí mắt. Dường như hành động Tô Minh xông qua trận thứ mười chưa đến mức uy hiếp và cần gã chú ý. Không chỉ là Phi Phong, Trần mạch thứ hai, người đàn ông có khuôn mặt hơi âm trầm cũng ngồi trong động phủ, không thèm để ý chuyện bên ngoài. Trừ mạch thứ ba, đại sư tỷ Nguyệt Yên lúc trước lên tiếng, đôi mắt long lanh luôn chú ý đến Tô Minh, giờ mắt lóe tia sắc bén.

Nguyệt Yên khẽ nói:

- Cực hạn của ngươi... là ở đâu?

Tu sĩ tầng thứ bốn thiên ngoại thiên tập trung vào Tô Minh. Tô Minh đứng trên la bàn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời đêm.

Tô Minh nhỏ giọng nói:

- Ta thích ban đêm, vậy thì trước khi trời sáng, để xem mình có thể vượt qua mấy trận.

Tô Minh giơ tay phải vung lên trời.

- Trận thứ mười một!

Giọng Tô Minh vang vọng, tiếng sấm nổ, tầng mây cuồn cuộn dạt ra bốn phía lộ một mảnh nhỏ trời sao trong trẻo, ánh sao lấp lánh. Trên la bàn Tô Minh đứng, ánh sao dần ngưng tụ hóa thành một thân hình.

- Là ai... thức tỉnh bóng của lão phu? Ba ngàn năm trước lão phu bị trưởng lão mạch thứ chín Thất Nguyệt tông đáng chết giết, Tinh Thần Thượng Nhân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play