Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh, biểu tình sâu sắc từ từ nói:

- Nhưng hắn không có lựa chọn, chỉ có thể tin tưởng, vì nếu không tin thì tín niệm sẽ sụp xuống. Không phải ai cũng nhẹ nhàng trước cái chết, có lẽ không cần sinh mệnh của mình nhưng vì điều quý giá nhất trong lòng, hắn không thể đánh cược. Tựa như thứ quy giá nhất của ngươi là Cửu Phong, bộ lạc từng có của ngươi. Đối với Liệt Sơn Tu, thứ quý nhất của hắn là Man tộc, là huyết mạch Man tộc liên tục kéo dài. Cho nên Diệt Sinh lão nhân tìm đến hắn, khiến hắn hiểu rõ tất cả, nói ra có đường sống thì hắn chọn nghe theo. Liệt Sơn Tu rất thông minh, ngươi là một con đường của Man tộc, hắn là con đường khác. Hắn không cần biết ai đúng ai sai, hắn chỉ để ý cuối cùng phải có một người là... chính xác.

Thiên Tà Tử mỉm cười nhìn Tô Minh, không cần hắn hỏi thì lão đều nói ra hết:

- Còn ta là lúc tâm biến lần thứ chín, Diệt Sinh lão nhân tìm đến khiến nhiều niệm tâm biến bất ổn, trồng niệm không thể dung hợp. Cho nên ta muốn nhìn xem hắn có thể chính xác không, nếu đúng thì niệm của ta thông đạt, có thể thành đại đạo. Nếu hắn không chính xác thì niệm của ta vẫn thông đạt, thành đại đạo. Tu sĩ chúng ta tu là cái gì? Theo ta thấy thì tu chính là một ý niệm. Ám Thần, Nghịch Thánh giết chóc, dùng khuôn mặt ngươi đi ra. Liệt Sơn Tu giết, lòng không dấu vết, không nương tay, cũng không thể nhẹ tay, cái này liên quan đến tín niệm, nếu hắn đã đánh cược thì phải triệt để.

- Còn Lục Áp thì ta không thích mấy, kẻ quá âm trầm, lòng đầy hắc ám chẳng có gì nhưng hơi thở lạnh lẽo âm trầm khiến người ta chán ghét. Lục Áp giết người chẳng có gì e ngại, phù hợp ý của hắn, dù gì trước khi có ngươi thì hắn được tiếng là mạnh nhất kỷ này.

Thiên Tà Tử chậm rãi đứng dậy, lại nhìn Tô Minh:

- Nên làm sao, làm như thế nào, đường ngay dưới chân ngươi, không ai được quấy rầy. Kẻ nào quấy nhiễu, ngươi cứ giết.

- Vi sư sắp đi rồi, trở về chỗ Diệt Sinh lão nhân. Nếu hắn nhất quyết muốn ta tham gia lần tâm biến thứ chín thì hoặc là giết hắn, hoặc là giết ta, đây là chuyện của ta, ngươi đừng xen vào, cũng không cần nhúng tay. Sau ba trăm năm, nếu ta thất bại thì ngươi báo thù cho ta là được.

Thiên Tà Tử tiêu sái người, vung tay áo, xoay người đi hướng hư không.

- Nói cho Đại sư huynh của ngươi đầu không phải là tiêu chí, không mọc ra chỉ vì bản thân không hợp nhau, không có đầu thì quan trọng lắm sao? Nói cho Nhị sư huynh của ngươi, một chữ tình, hắn đã sớm qua tâm biến, dùng thân quỷ tuy dễ phạm tình kiếp nhưng hắn sẽ không như vậy, chỉ là một thoáng lòng đau. Kêu hắn đừng cứ rên rỉ, đôi khi vi sư trông thấy, cảm giác hắn thật là vô dụng không chịu nổi. Còn Hổ Tử, cứ để hắn ngủ tùy thích, nhập mộng là đại đạo của hắn. Nên uống rượu cứ uống, lúc cần ngủ cứ ngủ, thích rình rập thì cứ rình. Tại sao không tu hành mà thích giết chóc? Giết tới giết lui người đầy máu, cho rằng như vậy là hấp dẫn lắm sao?

Giọng Thiên Tà Tử vang bên tai Tô Minh, chậm rãi nét mặt hắn hiện ý cười. Tô Minh nhìn bóng dáng Thiên Tà Tử biến mất, bên tai còn vang dư âm, nụ cười càng nở rộ. Đây mới là Thiên Tà Tử, là sư phụ của ba sư huynh đệ họ. Từ ngữ không gò bó, cảm giác răn dạy như Cửu Phong khi xưa.

Bỗng nhiên Thiên Tà Tử nhô đầu khỏi hư không:

- Phải rồi, vi sư không thích Lục Áp, nếu ngươi có thể tiện tay giết hắn thì đỡ vi sư ra tay.

Nói xong câu đó Thiên Tà Tử biến mất.

Tô Minh ngẩn ra, càng cười vui vẻ. Tô Minh nhìn chỗ Thiên Tà Tử biến mất, biểu tình tràn ngập tình cảm sư môn, đệ tử đối với sư phụ.

- Sư phụ yên tâm, Lục Áp phải chết.

Tô Minh không biết cụ thể Lục Áp là ai nhưng cái tên này thì không xa lạ, hiên tôn Đệ Ngũ giới, chủ nhân của bảo hồ lô. Một lần trong vô số lần Hạc trọc lông mất trí nhớ đã truy sát nó đến chân trời góc biển. Một trong bốn sứ giả Hỉ, Nộ, Ai, Oán, đây là những thông tin Tô Minh biết về Lục Áp.

Nhưng mặc kệ đó là ai, mặc kệ làm người như thế nào, Tô Minh nghe theo lời Thiên Tà Tử nói. Nếu Thiên Tà Tử muốn Lục Áp chết thì Tô Minh sẽ ra tay. Huống chi Lục Áp từng truy sát Hạc trọc lông đến cùng trời góc biển, tính Tô Minh thì thích bao che, mặc kệ nó có đạo lý hay không, mặc kệ lời Thiên Tà Tử nói có chủ quna không, hắn sẽ lựa chọn đánh chết Lục Áp.

Tô Minh nhìn Thiên Tà Tử đi xa, dần khép mắt lại, khi đôi mắt lần nữa mỏ ra, Tô Minh đứng trước mặt người áo đen trong tầng trời sao thứ ba. Toàn thân người áo đen phát ra hơi thở âm trầm lạnh lẽo, đôi mắt giấu dưới lớp áo bắn ra tia sáng lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Minh. Người này chính là kẻ từng ở trong Ám Thần trận doanh lầm bầm một giọt máu có thể qua mắt Tô Minh.

Tô Minh liếc người áo đen, lạnh nhạt nói:

- Lục Áp đúng không?

Mắt người áo đen chợt lóe, có vẻ cẩn thận, hơi thở âm u. Gã lùi lại mấy bước, chớp mắt hóa thành cầu vồng nhanh chóng rút đi, dường như cảm giác sát khí từ người Tô Minh.

Tô Minh nhìn người áo đen đi xa, tay phải vung trước mặt, trời sao ầm vang, vặn vẹo, tan vỡ quét hướng người áo đen. Người áo đen nhanh chóng thụt lùi nhưng vẫn không thể tránh thoát lực lượng hủy diệt từ cái phất tay của Tô Minh. Mắt thấy sắp bị cuốn lấy, người áo đen phát ra tiếng hú, người khựng lại, vụt ngoái đầu, hai tay bấm pháp quyết chỉ tới trước. Sau lưng người áo đen xuất hiện ảo ảnh hồ lô to lớn, bên trên có chín mươi chín con mắt cùng mở ra nhìn Tô Minh.

Người áo đen khàn giọng nói:

- Bảo hồ lô giết người!

Chín mươi chín con mắt chợt lóe, từ lỗ hồ lô bay ra chín mươi chín khói trắng, hóa thành chín mươi chín tiểu nhân cùng rít gào, mỗi một con biến thành hình dạng Tô Minh lao hướng hắn. Mỗi một tiểu nhân hóa thành Tô Minh toát ra sát khí đậm đặc, hắn hiểu ngay chín mươi chín tiểu nhân có giả dạng thành hắn giết chóc tu sĩ trong Ám Thần, Nghịch Thánh trận doanh.

- Mạnh nhất bản kỷ, đệ tử của thằng nhóc Thiên Tà Tử, tộc nhân của mãng phu Liệt Sơn Tu sao? Hôm nay lão phu muốn nhìn xem ngươi dựa vào cái gì xưng là mạnh nhất!

Lục Áp vung tay áo, chín mươi chín Tô Minh mắt bắn ra sát khí xông hướng hắn, từng đợt khí thế cường đại bùng phát từ người chúng, làm trời sao run lên.

Trong khoảnh khắc này, chín mươi chín Tô Minh cùng giơ tay phải lên, vung tay áo, bắt chước động tác lúc trước của Tô Minh. Khi chín mươi chín tiểu nhân hóa thành Tô Minh cùng vung tay áo, không gian trước mặt bọn họ vặn vẹo, tan vỡ, hoàn toàn bắt chước thần thông của Tô Minh.

Tiếng nổ truyền khắp tám hướng, hư không toái diệt do chín mươi chín tiểu nhân hóa thành Tô Minh thi triển biến thành lực lượng hủy diệt, hình thành bão tố trời sao lao hướng Tô Minh, thi triển thuật toái diệt.

Hai bên đụng độ, tiếng nổ đinh tai nhức óc, kinh thiên động địa vang vọng, không ngừng phá vỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play