Tô Minh ngơ ngác nhìn bươm bướm Tang Tương khổng lồ trong ý chí này, im lặng. Sinh mệnh như u hồn bên cạnh hắn dường như thấy cơ hội, lập tức lao hướng hắn. Nhưng khi u hồn tới gần thì chẳng biết từ khi nào Tô Minh đã giơ tay trái lên, bóp cổ sinh mệnh u hồn kia. Mặc kệ sinh mệnh u hồn có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát khỏi tay Tô Minh, chỉ có thể phát ra tiếng rít yếu ớt.
Tô Minh không thèm nhìn u hồn bị hắn bắt được, hắn nhìn Tang Tương kia thật lâu, khẽ thở dài, chớp mắt thu lại ý chí lan tỏa bốn phía. Chỉ vài phút ngắn ngủi mà ý chí bàng bạc của Tô Minh hơi tan rã, nhưng hắn không thèm để ý. Tô Minh xách sinh mệnh u hồn kia, biểu tình bình tĩnh nhấc chân đi tới trước. Trên đường đi, có lẽ vì ý chí trước đó của Tô Minh, hoặc là vì tay hắn chộp u hồn nên xung quanh dần xuất hiện nhiều sinh mệnh kỳ dị trong thương mang này. Chúng nó vòng quanh Tô Minh nhưng không dám nhào tới, hắn càng đi thì chúng lùi lại ngay, đứng xa nhìn.
Giờ phút này, Tô Minh không toát ra chút sát khí, thế nhưng mấy trăm sinh mệnh kỳ dị bao vây lại cảm thấy ý chí ngạo nghễ tám phương. Tô Minh đi tới, chúng sinh lùi. Mãi khi Tô Minh tới gần lỗ hổng cánh Tang Tương, hắn ngừng bước, chậm rãi xoay người lại lạnh lùng liếc sau lưng, những sinh mệnh kỳ dị nhìn chằm chằm vào hắn.
Không có ngôn ngữ, vẫn không có sát khí, nhưng ánh mắt lạnh lùng liếc qua khiến mấy trăm sinh mệnh kỳ dị run rẩy. Chúng nó sớm phát hiện sinh mệnh này bước ra khỏi bươm bướm, hoàn toàn khác với những sinh mệnh trong ký ức của chúng nó. Người trước mắt thật cường đại, khiến chúng nó nghĩ tới trong thế giới thương mang xa xôi, những sự tồn tại cường đại hung mãnh hơn chúng nhiều.
Đặc biệt là u hồn trong tay Tô Minh vùng vẫy mạnh liệt, dù nó không còn bao nhiêu lý trí nhưng bản năng sinh mệnh khiến nó hiểu rằng nếu bị bắt vào lỗ hổng đó thì chết chắc. Bản năng khiến u hồn vùng vẫy, hét chói tai, tiếng rít vang vọng.
Mấy trăm sinh mệnh kỳ dị xôn xao, nhưng dưới ánh mắt của Tô Minh, chúng không dám tới gần. Dần dần mấy trăm sinh mệnh kỳ dị cùng u hồn phát ra tiếng rít thê lương.
Tiếng hú của mấy trăm sinh mệnh kỳ dị hòa vào nhau vang vọng trong thương mang, đây là chuyện bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra. Tô Minh không thể hiểu nổi tiếng hú làm cách nào truyền đi thật xa, khiến sương mù mỏng manh xung quanh lăn lộn, dường như tiếng rít của chúng nó là loại kêu gọi, cầu cứu.
Mắt Tô Minh chợt lóe, đưa lưng hướng lỗ hổng, không vọi bước vào trong. Tiếng hú của các sinh mệnh kỳ dị làm Tô Minh muốn xem rốt cuộc sẽ dẫn đến sự tồn tại nào.
U hồn ở trong tay Tô Minh càng hét thê lương hơn, hắn muốn nó tăng mức độ rít nên hơi thả tay ra rồi bóp chặt, làm u hồn hét chói tai.
Cùng lúc đó, mấy trăm sinh mệnh kỳ dị như có cùng cảm nhận, phát ra tiếng hét làm Tô Minh thấy chói tai. Con ngươi Tô Minh co rút.
- Không lẽ sinh mệnh kỳ dị trong thương mang có loại liên kết cùng cảm nhận với nhau?
Tô Minh đang quan sát chợt ngẩng đầu nhìn ra xa.
Khi Tô Minh ngẩng đầu nhìn, các sinh mệnh kỳ dị run rẩy, cùng tản ra lộ một con đường. Sau đó sương mỏng biến mất, Tô Minh thấy phía xa có một vật khổng lồ xuất hiện. Nói nó là vật khổng lồ chỉ tương đối với Tô Minh, so sánh cùng Tang Tương thì thứ đó cực kỳ nhỏ bé. Đó là u hồn to lớn cỡ vài trăm mét. U hồn toát ra từng hơi thở khủng bố, đôi mắt đỏ rực, bên trong không có lý trí nhưng bản năng giết chóc, điên cuồng theo khí thế hình thành uy nhiếp làm con ngươi Tô Minh co rút.
Đó là một sự tồn tại dù không đến hậu kỳ bất khả ngôn nhưng cũng cỡ đỉnh trung kỳ bất khả ngôn, chỉ kém một bước là sẽ đi vào hậu kỳ bất khả ngôn. Nhưng một bước này khó khăn như lạch trời, vài kỷ nguyên qua trong thế giới Tang Tương này trừ Tô Minh ra chỉ có Tam Hoang dùng một cách khác làm được, có thể thấy nó khó đến mức nào.
U hồn to lớn đến gần, những sinh mệnh kỳ dị xung quanh đều lui ra, làm như không dám tới gần, dường như có sự phân biệt đẳng cấp nghiêm trọng.
Mãi khi u hồn khổng lồ to lớn dừng bước, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, phát ra tiếng rống chấn động thương mang. Tô Minh hừ lạnh, không lùi mà còn tiến tới, tay cầm u hồn lắc người biến thành cầu vồng lao hướng u hồn khổng lồ.
Mặc dù u hồn khổng lồ không yếu nhưng dù gì chỉ là trung kỳ bất khả ngôn, dù nó là đỉnh bất khả ngôn nhưng rốt cuộc thì không phải là hậu kỳ.
Mắt thấy Tô Minh sắp đến gần, u hồn khổng lồ gầm rống, há to mồm. U hồn khổng lồ há mồm, thương mang xung quanh khựng lại, có dấu hiệu sụp xuống.
Cùng với thương mang sụp xuống, một vòng xoáy xuất hiện mang theo lực hút khổng lồ có thể hút hết tất cả bao phủ Tô Minh. Cùng lúc đó, u hồn khổng lồ giơ tay phải lên vung một cái biến thành vuốt nhọn xé gió lao hướng Tô Minh, mang theo khí thể đủ hủy diệt sơ kỳ bất khả ngôn.
Biểu tình Tô Minh như thường, khi xung quanh sụp đổ, xuất hiện vòng xoáy thì hắn giơ chân lên, nhẹ đạp xuống một bước. Tiếng gầm rú ầm ầm, vòng xoáy to lớn tan vỡ thành nhiều mảnh, cùng lúc đó Tô Minh giơ tay trái lên tùy ý cách không vỗ vuốt của u hồn khổng lồ. Dù thân thể của Tô Minh so với u hồn khổng lồ thì rất nhỏ bé, nhưng lực lượng cú vỗ làm khu vực thương mang nhỏ này run lên. Cái vuốt to của u hồn khổng lồ trong phút chốc khựng lại, nhanh chóng tan vỡ.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Không biết tự lượng sức mình.
Tô Minh nhấc chân lên, giẫm xuống, trong khoảnh khắc xuất hiện ở đỉnh đầu u hồn khổng lồ. Tô Minh lại giơ tay trái, một chưởng ấn vào đầu u hồn khổng lồ. Tay buông xuống, u hồn khổng lồ phát ra tiếng gầm điếc tai, người tách ra khiến Tô Minh đánh hụt. Xung quanh Tô Minh xuất hiện mấy trăm u hồn kích cỡ giống nhau.
Những u hồn phát ra tiếng rít chói tai, thanh âm như biến thành từng mũi tên nhọn rơi vào người Tô Minh. Nếu bị những thanh âm hữu hình đụng chạm thì dù thân thể của Tô Minh cực kỳ mạnh mẽ vẫn sẽ chịu trùng kích, nhưng mắt hắn lóe tia châm chọc. Khi sóng âm đến gần, ý chí của Tô Minh bao trùm bốn phía, tản ra va chạm với sóng âm, phát ra tiếng nổ cực kỳ mãnh liệt, hình thành trùng kích càn quét khiến mấy trăm u hồn văng ra.
- Thuật năm tháng đảo ngược!
Tô Minh ra tay gọn gàng sạch sẽ, không dây dưa.
Khi mấy trăm u hồn văng ra, Tô Minh giơ tay trái vẽ hình tròn trước mặt đẩy ra ngoài. Trong khu vực thương mang nhỏ này, mấy trăm u hồn cùng run lên, ngừng văng ra, nhanh chóng tụ lại, biến thành u hồn khổng lồ. Tô Minh vẫn đứng trên đầu u hồn khổng lồ, tay trái giơ lên một chưởng ấn vào người nó.
U hồn khổng lồ run bần bật, ý chí bàng bạc của Tô Minh dọc theo bàn tay nhập vào người nó. Tô Minh muốn nghiên cứu xem u hồn khổng lồ so với những sinh mệnh kỳ dị yếu ớt, cho hắn tìm hiểu sâu hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT