Vũ Huyên biểu tình chết lặng, đã thói quen vận mệnh, ngồi đó như con rối nhìn trước mắt hỗn loạn, nhìn các tu sĩ biến đổi sắc mặt, ý chí Minh Hoàng chân giới rít gào. Vũ Huyên không có cảm giác gì, giống như là cô không phải người của giới này.

Vũ Huyên nhìn ông lão áo xám trên bầu trời hóa thành cầu vồng xé gió lao tới, lão đi qua đâu biến thành hỗn loạn, sắp tới gần ngay trước mắt. ông lão tóc bạc có biểu tình bi thương và ý chí kiên định, người này chính là A Công Mặc Tang.

Giờ phút này, Mặc Tang không phải là thanh niên lúc Đạo Thần Tông mới lập Tô Minh trông thấy mà biến thành ông lão, hình dạng giống hệt như A Công trong ký ức của hắn.

Tam hoàng tử bình tĩnh ngồi đó nhìn Mặc Tang tới gần, biểu tình có nét phức tạp mà người ngoài không nhìn thấy, phức tạp sâu lan tràn cả linh hồn.

Tam hoàng tử thầm thở dài, dời ánh mắt, từ bỏ bàn tay định giơ lên, mắt nhắm lại. Khi Tam hoàng tử khép mắt thì hắn Mặc Tang đã tới gần chỗ Vũ Huyên.

“Đi!” A Công bắt lấy tay trái Vũ Huyên, ánh mắt kiên quyết giao nhau với mắt cô.

Vũ Huyên ngẩng đầu nhìn ông, vẫn là biểu tình chết lặng, lắc đầu.

Trong mắt A Công Mặc Tang càng bi thương, giơ tay trái vỗ trán Vũ Huyên. Đôi mắt đờ đẫn của Vũ Huyên run lên, có vẻ giãy dụa, cùng lúc đó, A Công kéo cô lắc người biến thành cầu vông lao đi cổ thụ.

Trên lá cây có ba người đàn ông mặc áo đen, thấy tình hình hỗn loạn mặt lạnh như tiền, dưới chân họ chớp lóe ánh sáng truyền tống trận.

Tam hoàng tử mở mắt ra, yên lặng nhìn Mặc Tang mang theo Vũ Huyên đi xa, nhìn hai người nhân dịp bốn phía rối ren tới gần lá cây khắc truyền tống trận. Ánh sáng trận pháp lấp lánh, bóng dáng họ mơ hồ. Tam hoàng tử thở dài, thì thào âm thanh chỉ có gã nghe thấy.

“Chân giới này biến đổi rõ ràng là hắn đến.”

Khi Tam hoàng tử thì thào, phía xa trên lá cây, bóng dáng A Công Mặc Tang và Vũ Huyên mơ hồ gần như trong suốt, mắt thấy sắp truyền tống đi. Chợt có tiếng hừ lạnh như sấm sét vang vọng trong trời đất.

Khi vang tiếng hừ thì Tô Hiên Y bước ra từ bầu trời, sau lưng y là hiên tôn của giới này, bên cạnh y là Thần Hoàng Viêm Bùi mặc áo đen, biểu tình kiêu ngạo.

Cả thế giới tĩnh lặng, gần trăm vạn tu sĩ trên cổ thụ mặt tái nhợt, nhưng tu vi không hỗn loạn, ý thức không tan vỡ, miễn cưỡng hồi phục thần trí. Trời đất tràn ngập lực trấn áp hùng hồn.

Tô Hiên Y lạnh nhạt nói:

“Thời gian đảo ngược.”

Thanh âm chất chứa uy nhiếp vô thượng, như thực hiện ngay, không ai có thể chất vấn. Khi thanh âm quanh quẩn, A Công Mặc Tang và Vũ Huyên đứng trong truyền tống trận chợt run lên, như năm tháng đảo ngược, bóng dáng hai người từ trong suốt biến ngưng tụ. Chớp mắt hai người lại xuất hiện trong truyền tống trận.

Mới xuất hiện trong truyền tống trận, A Công Mặc Tang, Vũ Huyên lập tức thụt lùi đến bên cạnh Tam hoàng tử, mãi khi Vũ Huyên ngồi lại chỗ cũ, A Công lại thụt lùi về truyền tống trận thì Tô Hiên Y đứng giữa không trung giơ tay phải lên chỉ hướng A Công Mặc Tang.

Thời gian toàn thế giới đều đảo ngược lại, chỉ có A Công đứng im như biến thành tảng đá trong con sông, không nhúc nhích. Trên người A Công Mặc Tang xuất hiện từng tầng sợi tơ trói người ông lại, những sợi tơ này là dấu vết năm tháng.

Thời gian vẫn đang đảo ngược, gần trăm vạn tu sĩ xung quanh biến đổi, biểu tình thống khổ, ý chí chân giới rít gào. Nhưng rất nhanh, mọi thứ bị thay đổi, ý chí chân giới không phát ra tiếng gầm, hôn điển tràn đầy náo nhiệt.

Thần thông như vậy có thể nói là kinh người, dù phạm vi đảo ngược năm tháng không lớn nhưng bao gồm gần trăm vạn. Hiên tôn giới này đứng sau lưng Tô Hiên Y biểu tình kinh sợ, thở hồng hộc, ánh mắt nhìn y lộ ra cuồng nhiệt, sùng kính mãnh liệt.

Coi như là Thần Hoàng Viêm Bùi cũng con ngươi co rút, khóe môi cong lên nụ cười. Quân cờ gã chọn càng mạnh thì càng có lợi cho gã.

“Không uổng là Tố Minh tộc, một trong ba cường tộc được Đại Minh bộ lạc gọi là Cổ Thục, xếp ngang với Đại Man, Thiên Linh cũng có lý.”

Mấy giây sau mọi nghịch chuyển chợt tạm dừng, trở lại như cũ. Tố Minh tộc dùng thần thông năm tháng của mình biến đổi mọi thứ.

“Hôn điển như vậy không thể bị quấy rầy, hôm nay là con gái út của Tô ta xuất giá, nhờ các vị đạo hữu chúc mừng, không thể bị làm mất hứng được.” Tô Hiên Y xoay người, chắp tay cúi đầu hướng Thần Hoàng Viêm Bùi.

“Mời Thần Hoàng.”

“Hôm nay là ngày ái nữ của Tô đạo hữu xuất giá, bản hoàng chỉ là khách nhân, sao có thể đi trước, Tô đạo hữu đừng quá khách sáo.” Thần Hoàng Viêm Bùi cười to nói.

Tô Hiên Y cười tủm tỉm, không nói nhiều, cúi đầu đi cùng Thần Hoàng Viêm Bùi hướng Tam hoàng tử, Vũ Huyên. Khi xuất hiện Tô Hiên Y đã đứng trước mặt Vũ Huyên, Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử biểu tình như thường, đứng dậy. Vũ Huyên như con rối bị kéo dây đứng lên theo, hai người cúi đầu với Tô Hiên Y, Thần Hoàng Viêm Bùi.

Xung quanh tĩnh lặng, trăm vạn tu sĩ nơi đây đầu tiên là bị thần thông của Tô Hiên Y chấn nhiếp, dù là Minh Hoàng cũng thế. Mặc dù Tam hoàng tử là hoàng tử của gã nhưng hôm nay dường như gã không có tư cách tham gia, nói chuyện. Minh Hoàng muốn đi qua nhưng khi hiên tôn giới này theo sau lưng Tô Hiên Y lạnh nhạt liếc gã một cái, tinh thần Minh Hoàng run lên, vội dừng bước, thở dài. Minh Hoàng cảm thấy đây không phải là con gã cưới vợ, rõ ràng là Tô Hiên Y mạnh mẽ dùng nữ cưới nam.

Ánh mắt của Tô Hiên Y đầu tiên là liếc Vũ Huyên, sau đó nhìn Tam hoàng tử, biểu tình tự hào. Tô Hiên Y nhìn Tam hoàng tử trước mắt, hiếm khi nở nụ cười hiền lành, nhưng khi đó y đã nhìn hướng Vũ Huyên, người khác khó biết hiền từ này thuộc về ai.

“Hôm nay đúng lúc có hôn điển, bản hoàng dùng vật đó chúc hai vị người mới đạo tu song bạn, nhất lộ hà phi.” Thần Hoàng Viêm Bùi mỉm cười, giơ lên tay phải, trong tay có hai cái chuông, đặt vào tay Vũ Huyên.

"Đa tạ tiền bối.” Mặt Vũ Huyên cứng đơ cúi người, nhẹ giọng nói.

Tam hoàng tử đứng bên cạnh trầm ổn cúi đầu, nhẹ giọng cảm ơn.

Thần Hoàng Viêm Bùi nhìn Vũ Huyên, lấy tu vi của gã lập tức nhìn ra trên người cô bị người đặt nhiều cấm chế, thậm chí tư duy, linh hồn cũng bị giam cầm. Thần Hoàng Viêm Bùi lại nhìn Tam hoàng tử, hơi thở quái dị. Nhưng Thần Hoàng Viêm Bùi không tò mò chú ý nhiều, đầy ẩn ý nhìn Vũ Huyên, sau đó ngồi ghế trên đại điện. Thần Hoàng Viêm Bùi cười nhìn trăm vạn tu sĩ bên dưới, biểu tình ẩn chứa khinh thường. Thần Hoàng Viêm Bùi vung tay phải lên, A Công Mặc Tang ở phía xa bị sợi tơ năm tháng trói buộc cách không hút tới. A Công biểu tình bình tĩnh, nhưng mắt đầy bi thương nhìn Vũ Huyên.

“Ngươi muốn xem xong hôn lễ rồi chết hay là bây giờ?” Thần Hoàng Viêm Bùi lạnh nhạt nói, thanh âm ẩn chứa sự quyết định sống chết của người ta.

Cùng lúc đó, Tô Hiên Y ngồi ghế trên đại điện, bên cạnh trận pháp. Tô Hiên Y không thèm nhìn Mặc Tang cái nào, nhìn bóng lưng Vũ Huyên, Tam hoàng tử ở phía trước, chuyển mắt sang trăm vạn tu sĩ, mặt lộ nụ cười.

“Có thể bắt đầu hôn điển.”

Tô Hiên Y dứt lời, hiên tôn giới này cất bước đứng ở bên trái, hôn điển thịnh đại này từ gã chủ trì.

Bên ngoài Minh Hoàng bản tinh, ý chí Minh Hoàng chân giới rít gào tràn ngập Minh Hoàng chân giới, nhưng không truyền vào cổ thủ thương hai Tô Hiên Y xoay chuyển thời không. Tô Hiên Y không trông thấy bây giờ trong trời sao, Tô Minh với mái tóc dài, mặc áo trắng từng bước một đi tới. Nơi Tô Minh đi qua, Minh Hoàng chân giới càng rít gào thê lương hơn, rơi vào suy kiệt. Ý chí thuộc về Tô Minh chậm rãi sinh ra từ Minh Hoàng chân giới suy kiệt, dần chiếm quyền. Tô Minh có được Tang Tương đại giới, Cương Thiên chân giới đi ứng đối với Minh Hoàng chân giới, ý chí của giới này không thể phản kháng loại diệt vong đã là nhất định.

Tương tự, Tô Hiên Y không thấy, trong Minh Hoàng chân giới, bóng dáng hạc trọc lông và Minh Long đang lén lút rời khỏi một viên tu chân tinh, mang đi tất cả tinh thạch trong tinh cầu, thậm chí tinh mạch chôn dưới đất cũng không tránh khỏi móng vuốt của hạc trọc lông. Hạc trọc lông kích động theo Minh Long dẫn đường lao nhanh hướng một tu chân tinh khác.

Trong tu chân tinh, Tô Minh biểu tình thản nhiên, mỗi đi một bước đều là hư vô vô tận, sau lưng ngưng tụ ý chí của hắn, ý chí hùng hồn đè ép ý chí Minh Hoàng chân giới khó thể phản kháng, chỉ đành gào thét trong câm lặng trước khi chết.

Tu vi, ý chí của bản thân Tô Minh đã trở thành người mạnh nhất trong một kỷ, hắn có tư cách nhìn xuống chúng sinh, dù là Ám Thần, hay Nghịch Thánh, Tam Hoang, có thể nói không có chỗ nào Tô Minh không thể bước vào, hiếm ai ngăn được bước chân của hắn.

Tô Minh im lặng, dừng bước chân đừng ngoài Minh Hoàng bản tinh, nhìn tu chân tinh khổng lồ do ngàn tinh cầu tổ thành. Tô Minh thấy biển bên trong, thấy cổ thụ kia, thấy những người trên cổ thụ.

“Ta đến rồi.” Tô Minh thì thào.

Khi ánh mắt Tô Minh nhìn sang, cổ thụ khổng lồ này, lần đầu tiên trong một kỷ rung động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play