Lục Hằng dưới trướng Minh Phong lão tổ, từ trên Minh Phong đảo lơ lửng đi ra, cổ tay áo toát ra ngọn lửa màu xanh biếc, trên mặt chứa đầy nét cười.
Lúc này, Tần Liệt và Cát Nhĩ Bá Đặc cầm đầu Tà Long, vừa vặn tới Minh Phong đảo.
“Ha ha, đặc biệt đến bái phỏng Minh Phong tiền bối”. Tần Liệt từ sau cổ Cát Nhĩ Bá Đặc thò đầu ra.
“Lão tổ đợi đã lâu, bên trong mời!”. Lục Hằng giương giọng nói.
“Hô hô hô!”.
Cơn gió mãnh liệt, theo một câu của Lục Hằng, từ trên hải đảo tản ra.
“Các ngươi ở ngoài đảo là được rồi”. Tần Liệt khống chế một chiếc Thủy Tinh chiến xa, hướng Cát Nhĩ Bá Đặc nói một câu: “Minh Phong lão tổ có qua lại với ta, sẽ không hạ độc thủ với ta, ngươi có thể yên tâm”.
“Vậy được”. Cát Nhĩ Bá Đặc mặc cho hắn đi qua một mình.
Bọn Tà Long kia thì là từ trên Minh Phong đảo hạ xuống, dừng lại ở bên cạnh hải đảo, yên lặng chờ Tần Liệt đi ra.
Bọn họ đi chung với Tần Liệt, chính là lo lắng trên đường, người của Cổ Đà và Xích Yển sẽ cướp giết.
Đối với Tần Liệt và Minh Phong lão tổ nói chuyện, bọn họ cũng không có hứng thú, cũng không muốn biết chi tiết trong đó.
Ở dưới Lục Hằng dẫn dắt, một chiếc Thủy Tinh chiến xa kia của Tần Liệt lập tức bay về phía trong Minh Phong đảo.
Vừa vào Minh Phong đảo, lập tức có thiên địa linh khí nồng đậm phả vào mặt, Tần Liệt chú ý, trên Minh Phong đảo, lấy phương vị cửu cung gieo trồng rất nhiều cổ thụ hiếm thấy.
Những cổ thụ đó mỗi cây đều cao trăm mét, cành lá rậm rạp, theo hướng gió vù vù di chuyển, cành lá cổ thụ đong đưa, tựa như có thể tụ tập thiên địa linh khí lại.
Các ngôi lầu gỗ lấy mộc không mục làm vật liệu xây dựng, cũng là lấy trận hình đặc biệt, phân bố ở trên hải đảo.
Trên mặt tường các lầu gỗ đó khắc núi, sông, cổ thụ, đủ loại linh thú, rất rất nhiều hoa văn phức tạp hoa mỹ, rõ ràng cũng có tác dụng đặc biệt.
“Lão tổ ngay tại phía trước”. Lục Hằng ở phía trước chỉ dẫn.
Đỉnh một cung điện bằng gỗ bảy tầng cao mấy chục thước, chỗ cửa sổ, Minh Phong lão tổ gầy trơ cả xương, đứng thẳng tắp như trúc, thấy hắn tới, dẫn đầu phát ra nụ cười tỏ ra có chút âm trầm: “Ha ha ha, đã lâu không gặp, tiểu hữu gần đây khỏe không?”.
Minh Phong lão tổ cười không dễ nghe, nhưng ở trong tai Tần Liệt, lại tỏ ra có chút thân thiết.
Hắn còn nhớ rõ, nếu không phải Minh Phong lão tổ thời khắc mấu chốt chặn ngang một cước, đem Cổ Đà và Xích Yển hai người ngăn cản ở Hàn Băng đảo, hắn và Lạp Phổ hai người chỉ sợ cũng khó sống rời khỏi Khư Địa.
Hắn nợ Minh Phong lão tổ một cái nhân tình rất lớn.
“Ra mắt lão tổ”. Từ trên Thủy Tinh chiến xa nhảy xuống, Tần Liệt khom người thi lễ, thành khẩn nói: “Một năm trước, nếu không phải lão tổ ra tay, ta và Lạp Phổ khó có thể còn sống rời khỏi Khư Địa”.
“Việc nhỏ”. Minh Phong khoát tay, ra hiệu Tần Liệt ngồi xuống nói chuyện.
Tần Liệt thoải mái ngồi xuống.
“Ta nên xưng hô ngươi là Diêu Thiên, hay là... Tần Liệt?”. Minh Phong tựa cười mà không cười nói.
Tần Liệt cười thoải mái: “Xem sở thích cá nhân của tiền bối”.
Tính từ khi rời khỏi Tam Lăng đại lục, đến nay, đã bốn tháng, ở trong đoạn thời gian này, một bộ phận người lưu ý thiên hạ đại thế của Bạo Loạn chi địa, tự nhiên sẽ có cách biết tin tức mong muốn.
Chuyện hắn ở trong Tam Lăng đại lục, từ Tuyệt Âm mộ địa đem mười bốn con Tà Long gọi ra, đối với rất nhiều người có tâm mà nói, cũng không phải bí mật.
Nay Tà Long xuất hiện ở Khư Địa, bên người Tà Long chỉ có một Diêu Thiên, Minh Phong có thể đoán ra thân phận hắn cũng là đương nhiên.
“Ngươi nhất định cho rằng ta là gần đây mới biết được thân phận ngươi à?”. Minh Phong nhìn ra ý nghĩ của hắn, mỉm cười, lắc đầu nói: “Thật ra không phải. Sớm ở Hàn Băng đảo lần trước, ta đã biết ngươi là ai, bằng không ta vì sao vất vả cứu ngươi?”.
“Ồ?”. Tần Liệt lần này thật sự kinh ngạc: “Lúc ở Hàn Băng đảo, ngươi sao biết ta là ai? Tiền bối lại xuất phát từ loại lý do nào giúp ta? Thông cảm tiểu tử ngu dốt, thật sự không hiểu”.
“Có rất ít người biết xuất thân lai lịch của ta”. Sắc mặt Minh Phong buồn bã, yên lặng từ trong vạt áo ngực kéo xuống một khối ngọc bài.
Tần Liệt tập trung nhìn, âm thầm kinh ngạc hẳn lên, trên lệnh bài đó rõ ràng có dấu hiệu Thiên Kiếm sơn.
“Ta và Yến Bạch Y, Nghiêm Đông cùng một năm tham gia thí luyện Thiên Kiếm sơn, cùng một năm thành môn nhân Thiên Kiếm sơn, Vương Ân Trạch những người đó... Coi như là sư huynh của ta”. Minh Phong nhớ lại nói.
Lúc hắn nói chuyện, các thủ hạ chung quanh sớm đã yên lặng thối lui.
Chỉ để lại hắn và Tần Liệt hai người ở cửa sổ nói chuyện riêng với nhau.
“Thì ra là tiền bối Thiên Kiếm sơn”. Tần Liệt kính sợ nói.
“Đã sớm không phải nữa”. Minh Phong lắc lắc đầu: “Nói tới thực rất buồn cười, năm đó chúng ta cùng nhau thí luyện, cùng đi Thiên Kiếm sơn chọn lựa phi kiếm. Ta chọn một thanh phi kiếm, ở trong thanh phi kiếm đó, phát hiện một loại bí thuật tà môn, ta nhịn không được bắt đầu tu luyện, sau đó dần dần trầm luân trong đó, càng lún càng sâu, thỉnh thoảng tẩu hỏa nhập ma vài lần, dưới trạng thái thần trí không rõ, đã giết vài tên sư huynh đệ”.
“Không bao lâu, hắn liền từ một môn nhân Thiên Kiếm sơn có tiền đồ sáng sủa, bị tiền bối tông môn coi là tà ma ngoại đạo đối đãi”.
“Thiên Kiếm sơn hạ đạt lệnh truy sát với ta”.
“Ta chỉ có thể trốn, trốn mãi, hơn nữa là mai danh ẩn tích trốn tiếp”.
“Trong đào vong, ta cần lực lượng cường đại sống sót, vì thế ta càng thêm khắc khổ tu luyện loại bí thuật tà môn đó”.
“Trăm năm sau, Thiên Kiếm sơn bớt đi một võ giả rất có thiên phú, mà Khư Địa... Thì là thêm một tà ma thay tên đổi họ là Minh Phong”.
Minh Phong thở dài thật sâu.
Tần Liệt không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nghe, nghe rất nghiêm túc, rất chuyên chú.
“Ta biết ngươi là bởi vì Lý Mục. Ở thời điểm ngươi rời khỏi Lạc Nhật quần đảo, hướng tới Tịch Diệt tông, Lý Mục từng liên hệ ta, nói cho ta biết, nếu ta ở Khư Địa đụng tới ngươi, bảo ta chiếu cố thay một chút”. Minh Phong ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Lại là Lý thúc”. Tần Liệt kinh dị hẳn lên.
“Thân là ‘Thiên Kiếm thứ sáu’ của Thiên Kiếm sơn, trách nhiệm lớn nhất của hắn, chính là xử lý phản đồ của tông môn. Mà ta, từng một lần cũng là mục tiêu của hắn, là một trong các nhiệm vụ hàng đầu của hắn”. Minh Phong lộ ra một nụ cười cổ quái: “Vì tránh né hắn, ta hoảng sợ không chịu nổi một ngày, thay đổi vô số chỗ. Nhưng ta vẫn đã bị hắn tìm được, ta vốn tưởng rằng hắn sẽ giết ta, không ngờ được... Sau khi hắn hỏi rõ tất cả, xác định ta là ở trạng thái thần trí không rõ giết chết đồng môn, biết ta mấy năm nay bị Thiên Kiếm sơn đuổi giết, không đánh chết đồng môn nữa, hắn thế mà cho phép ta sống sót”.
“Hắn năm đó nếu là không chịu buông tay, ta tuyệt không phải đối thủ của hắn, ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ”.
“Lý Mục là người kỳ lạ nhất Thiên Kiếm sơn, ta phải thừa nhận, ta nợ hắn nhân tình rất lớn”.
Minh Phong nói rõ nguyên do sự việc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT