Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Ở dưới loại không khí này, bốn người lại ngồi non nửa canh giờ.

Một mảng hoa quang ánh vàng rực rỡ đột nhiên từ trên trời rơi xuống.

Bốn người bọn Tần Liệt theo bản năng ngẩng đầu nhìn.

Một nữ tử sạch sẽ xinh đẹp mặc váy lụa mỏng màu vàng, mắt phượng, mặt trái xoan, đôi con ngươi như nước, khí chất cao nhã cường thế, cưỡi Kim Sí Loan Điểu cấp sáu, cười khẽ nhanh nhẹn đến.

“Sư tỷ, ngươi tìm ta?”. Sở Ly đang lo tìm không thấy cớ rời khỏi, vừa thấy nàng tới, còn cho rằng nàng có việc hỏi, vội đứng lên.

“Trầm Nguyệt sư tỷ!”. Đỗ Hướng Dương, Lạc Trần cũng đứng dậy chào hỏi.

Tần Liệt bị động đứng lên, học Đỗ Hướng Dương cùng Lạc Trần, có hình có dạng chắp tay, nói: “Trầm Nguyệt sư tỷ”.

Tuy trước kia chưa bao giờ gặp, nhưng hắn từng nghe tên Trầm Nguyệt, biết nữ nhân này chính là cháu gái của Trầm Khôi, rất được Nam Chính Thiên yêu thích, là một viên minh châu chói mắt của Tịch Diệt tông.

Hắn tự nhiên mà vậy đánh giá Trầm Nguyệt.

Trầm Nguyệt không thể nghi ngờ là một nữ tử xinh đẹp động lòng người, dáng người nàng cao gầy, cân xứng, mặt như vẽ, có thể nói là mỹ nữ cùng cấp bậc với Tống Đình Ngọc.

Có lẽ bởi vì từ nhỏ lớn lên ở Tịch Diệt tông, lại là cháu gái Trầm Khôi, rất được Nam Chính Thiên yêu thương, làm nàng nuôi thành một loại khí chất cao quý cường thế, rất dễ gợi lên dục vọng chinh phục của nam nhân.

Tần Liệt lưu ý, lúc nàng tới, không chỉ đôi mắt Đỗ Hướng Dương tỏa sáng, ngay cả Lạc Trần xưa nay quái gở lạnh ngắt, vậy mà lại cũng xoay đi sửa sang lại vạt áo, tựa hồ sợ mất cấp bậc lễ nghĩa, làm nàng xem thường.

Trầm Nguyệt mỉm cười đáp xuống trên một khối đá ngầm.

Đôi mắt long lanh như vầng trăng lạnh đó của nàng vẫn chưa hướng về Sở Ly, mà là ngưng tụ ở trên người Tần Liệt, hơi thở như lan nói: “Vị này là Tần sư đệ ư?”.

Tần Liệt nghẹn lời.

Ba người bọn Sở Ly cũng ngây ngẩn cả người.

“Vừa rồi nói chuyện phiếm với Hứa Nhiên sư thúc, nghe nói một số chuyện về Tần sư đệ, liền cố ý tới đây gặp Tần sư đệ chút”. Trầm Nguyệt cười khẽ, tay ngọc như ảo thuật, lấy ra từng đĩa món ăn nhẹ ngon miệng, lấy ra mấy bình rượu ngon, tự nhiên hào sảng nói: “Mấy vị sư đệ nếu không chê, thêm một mình ta nghe như thế nào?”.

“Cầu còn không được!”. Đỗ Hướng Dương sang sảng cười nói.

Lạc Trần cũng hiển lộ một nụ cười hơi tỏ ra cứng ngắc, nhẹ nhàng gật đầu.

Ngược lại là Sở Ly khẽ nhíu mày.

Hắn hiểu biết Trầm Nguyệt, biết nữ nhân này chưa bao giờ làm chuyện nhàm chán, từ ánh mắt cùng biểu hiện của Trầm Nguyệt đến xem, hắn biết Trầm Nguyệt đến vì Tần Liệt.

“Chẳng lẽ, ngay cả nàng cũng biết sư phụ muốn tài bồi Tần Liệt, cho nên sớm đến liên lạc cảm tình?”. Sở Ly sinh lòng hồ nghi.

“Tần sư đệ không ngại chứ?”. Trầm Nguyệt dịu dàng nhỏ nhẹ nói.

“Đương nhiên không ngại”. Tần Liệt cười thoải mái.

“Vậy thì tốt, đến, mọi người thử chút tay nghề của ta, mấy món ăn nhẹ này đều là ta tự tay làm. Ô, còn có rượu này, nghe Hứa Nhiên sư thúc nói tựa như đến từ vực ngoại, mọi người thử hương vị chút xem thế nào”. Trầm Nguyệt nhiệt tình mời mọc.

Đỗ Hướng Dương, Lạc Trần cũng không khách khí, mừng rỡ hưởng dụng thức ăn ngon rượu ngon.

Tần Liệt tự nhiên cũng mở lòng, mỉm cười, cũng cầm lên một bầu rượu, vừa trút vào yết hầu, miệng đã đầy thuần hương, nhịn không được khen một tiếng “ngon”.

Chỉ có Sở Ly lấy ánh mắt khác thường nhìn về phía Trầm Nguyệt.

“Thiên Khí tông La Khả Hinh sư tỷ, nghe nói trình độ ở phương diện luyện khí phi thường cao thâm. Ài, vốn định trông cậy vào nàng giúp ta xem thanh phi kiếm mới có được này, kết quả hôm nay bởi vì Tần Liệt tiểu tử này, đã xảy ra tranh chấp võ mồm với nàng ta, sợ là không trông cậy được nữa”. Đỗ Hướng Dương trút một ngụm rượu vào trong bụng, khen một tiếng, mở ra máy hát.

Trầm Nguyệt đến, làm bọn họ nói chuyện không thể cởi mở như cũ, rất nhiều đề tài đều ngừng thảo luận, chỉ có thể mở ra đề tài khác.

Hắn lại nhìn ra giữa Tần Liệt cùng Sở Ly, bởi vì Tịch Diệt lão tổ coi trọng đối với Tần Liệt, đã sinh ra một ít ngăn cách, cho nên tận lực đem đề tài kéo rời xa Tịch Diệt tông một chút, để tránh làm sâu thêm khúc mắc giữa hai người.

“Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm ngươi mới đạt được kia có vấn đề?”. Lạc Trần khẽ giật mình.

“Có chút vấn đề”. Đỗ Hướng Dương cười khổ.

Lạc Trần nhíu mày sâu thêm: “Ngươi giúp tông môn thu hoạch di hài thái cổ sinh linh, cho nên đạt được tư cách tiến vào Thiên Kiếm sơn, đi chọn lựa một thanh phi kiếm một lần nữa. Kết quả, ngươi lại chọn một thanh phi kiếm có vấn đề?”.

“Ặc, chính là như vậy”. Đỗ Hướng Dương xấu hổ hẳn lên.

Hai người nói chuyện, làm Sở Ly cùng Trầm Nguyệt đều ngạc nhiên hẳn lên: “Vì sao chọn một thanh có vấn đề?”. Sở Ly nhịn không được

Bọn họ cũng đều biết Thiên Kiếm sơn sở dĩ gọi là ‘Thiên Kiếm sơn’, chính là vì thế lực cấp Bạch Ngân này có một ngọn núi cắm đầy phi kiếm, núi đó tên là Thiên Kiếm sơn.

Võ giả Thiên Kiếm sơn lấy luyện kiếm làm chủ, kiếm, chính là linh khí duy nhất của võ giả Thiên Kiếm sơn.

Ở trên ngọn núi tên là ‘Thiên Kiếm sơn’ cắm rất nhiều phi kiếm phẩm cấp khác nhau, phi kiếm Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp đều có.

Nguồn gốc những thanh kiếm đó rất phức tạp, một bộ phận do Thiên Kiếm sơn hướng Luyện Khí sư của Bạo Loạn chi địa thu mua, một bộ phận đến từ võ giả Thiên Kiếm sơn trước kia, sau khi bọn họ chết, phi kiếm sẽ cắm ở trên núi, chờ người tới sau chọn lựa.

Còn có một bộ phận phi kiếm, là võ giả Thiên Kiếm sơn hoạt động ở khắp nơi, du đăng ở vực ngoại, lấy đủ loại con đường có được.

Môn nhân Thiên Kiếm sơn, tu luyện đạt tới cảnh giới nhất định, hoặc là sau khi làm ra cống hiến thật lớn cho tông môn, thì có thể tiến vào ngọn núi đó chọn một thanh phi kiếm thích hợp mình.

Trên ngọn núi đó bố trí nhiều tầng cấm chế, nói chung, môn nhân tiến vào trong đó, chỉ có thể chọn phi kiếm cảnh giới tương đối tiếp cận mình.

Môn nhân Vạn Tượng cảnh, Thông U cảnh, có thể lựa chọn phi kiếm Huyền cấp, võ giả Như Ý cảnh, Phá Toái cảnh, có thể chọn lựa phi kiếm Địa cấp, sau khi bước vào Niết Bàn cảnh, mới đủ tư cách lựa chọn Thiên cấp phi kiếm thưa thớt.

Chỉ có như vậy, một võ giả, mới có thể đem uy lực phi kiếm phóng

Đỗ Hướng Dương là ở sau khi đột phá đến Như Ý cảnh, được an bài tiến vào ngọn núi đấy, sau đó hắn chọn một thanh ‘Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm’ có thể phối hợp hoàn mỹ hỏa diễm linh quyết của hắn.

Chỉ là, thanh ‘Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm’ này sau khi được hắn lấy ra vận chuyển linh quyết, rất nhanh đã phát hiện Linh Trận đồ bên trong có vấn đề.

Hắn không phải Luyện Khí sư, tuy cảm giác được ‘Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm’ có vấn đề, nhưng lại nhìn không ra vấn đề ở nơi nào.

Vì thế, hắn còn thỉnh giáo tiểu bối của Thiên Kiếm sơn, đáng tiếc những người đó cũng không phải Luyện Khí sư, tương tự không có cách nào cho giúp đỡ.

Lần này hắn sở dĩ thế nào cũng muốn tới đây, một mặt là vì đối phó Thiên Quỷ tộc, tăng trưởng kiến thức của mình, một mặt khác, cũng là hy vọng có thể tìm được Luyện Khí sư Thiên Khí tông, hỗ trợ xem thanh ‘Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm’ này vấn đề ra từ nơi nào.

Trước khi đi gặp Tần Liệt, hắn còn cố ý tìm vài người bạn ở Thiên Khí tông, bảo bọn họ hỗ trợ xem chút.

Những kẻ đó và hắn đều là tiểu bối môn nhân Thiên Khí tông, bởi vì trình độ luyện khí rất bình thường, đều không thể nhìn ra ảo diệu, tất cả đề nghị hắn đi tìm La Khả Hinh hỗ trợ.

Hắn vốn là chuẩn bị tìm La Khả Hinh hỗ trợ.

Kết quả, ngay tại lúc Tần Liệt xuất quan, bởi vì Tần Liệt, hắn và La Khả Hinh đã xảy ra đấu khẩu, tự mình đem đường của mình phá hỏng.

Cho nên hắn cũng có chút buồn bực, hôm nay cũng uống nhiều một chút, mới sẽ vô ý nói sai, làm Tần Liệt và Sở Ly cũng có khúc mắc.

“Đem thanh phi kiếm đó cho ta xem”. Nhưng vào lúc này, Tần Liệt đột nhiên nói.

“Để ngươi xem?”. Đỗ Hướng Dương kinh ngạc, cười quái dị nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng biết luyện khí?”.

“Biết một chút”. Tần Liệt thuận miệng nói.

“Ngươi cứ thổi phồng đi!”. Cười mắng một câu, Đỗ Hướng Dương vẫn là đem thanh ‘Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm’ đó ném qua: “Hừ, để ngươi nhìn một cái cho xong”.

Lạc Trần, Trầm Nguyệt đều là hoàn toàn không thèm để ý, đều cho rằng Tần Liệt chỉ là nhìn chơi, không cho rằng hắn thực biết luyện khí.

Ở trong mắt bọn họ, Tần Liệt tu luyện Huyết Linh quyết, lôi điện linh quyết, hàn băng linh quyết, còn có đại địa lực, nay lại thêm “hỏa diễm linh quyết”.

Một người tinh lực có hạn, tu luyện linh quyết phức tạp như thế, là tuyệt không thể ở trên luyện khí còn có thể có điều phát triển.

Nhưng, ngay tại nháy mắt Tần Liệt cầm ‘Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm’, tâm thần bọn họ lại khẽ rung động, sinh ra một loại cảm giác rất kỳ diệu tiểu tử này thực biết luyện khí!

Trên mặt Tần Liệt nghiêm nghị, ánh mắt chuyên chú, khí độ lúc tay cầm thanh phi kiếm đó, cũng mơ hồ có phong cách quý phái.

Bọn họ đều là nhân vật kiến thức rộng rãi, Tần Liệt là làm bộ, hay là quả thực có chút môn đạo, bọn họ liếc một cái có thể nhận ra.

“Thì ra các ngươi ở nơi này”. Đột nhiên, tiếng cười duyên của Thiên Khí tông La Khả Hinh cũng từ trên trời truyền đến: “Đỗ Hướng Dương, ta nghe hai sư đệ bên dưới nói, ngươi muốn cầu ta giúp ngươi sửa phi kiếm? Có chuyện như vậy hay không?”.

Tiếng nói vừa dứt, La Khả hình như chân đạp tia sáng, cũng cười tủm tỉm hạ xuống.

“Ồ, ngươi cũng biết luyện khí hay sao?”. Nàng liếc một cái nhìn thấy Tần Liệt cầm thanh phi kiếm kia, nhịn không được hô khẽ lên, vẻ mặt cũng kinh ngạc.

Đám người La Khả Hinh và Lạc Trần nghĩ giống nhau.

Một võ giả pha tạp ở trên linh quyết tu luyện, không có khả năng có nhiều tinh lực hơn dùng ở trên luyện khí, cho dù người thiên phú như nàng, trừ nghiên cứu Luyện Khí chi đạo, cũng vẻn vẹn chỉ là tu luyện hỏa diễm linh quyết.

Đại đa số Luyện Khí sư, thường thường cũng chỉ tu luyện hỏa diễm linh quyết, lấy hỏa diễm lực phối hợp luyện khí.

Cũng chỉ có Luyện Khí sư tu luyện hỏa diễm linh quyết, mới có thể chiếu cố luyện khí, ở giữa hai cái tìm được một điểm cân bằng.

Nàng không cho rằng Tần Liệt có thể được Tịch Diệt lão tổ tán thành, rõ ràng ở phương diện lôi đình linh quyết thể ngộ tinh thâm, sẽ thật sự biết luyện khí.

Đuôi lông mày La Khả Hinh hơi nhếch lên, trong ánh mắt nhìn phía Tần Liệt có vài phần khinh thường.

“Không hiểu lắm”. Đầu Tần Liệt cũng không ngẩng.

Cái tay kia hắn cầm ‘Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm’, như móc sắt, đầu ngón tay các ánh sao thẩm thấu, nhanh chóng đi một vòng trong Linh Trận đồ phức tạp bên trong.

Hắn khẽ nhíu mày.

“Không hiểu mới bình thường”. La Khả Hinh cười, mắt cong thành trăng non, ý có điều ám chỉ nói: “Không ai có thể ở nhiều loại lĩnh vực đều có thành tựu”.

Nàng hướng Tần Liệt đưa tay, khóe miệng mang ý cười ngạo nghễ, thần thái thong dong, nói: “Đưa qua ta xem một chút đi”.

Mắt Đỗ Hướng Dương hơi sáng lên, không tự chủ được hướng phía trước ghé người, rõ ràng có chút kích động.

“Hôm nay tâm tình ta không tồi, sẽ giúp Đỗ Hướng Dương nhìn xem thanh phi kiếm này, rốt cuộc có vấn đề gì”. La Khả Hinh hơi ngẩng đầu.

“Tần Liệt!”. Đỗ Hướng Dương quát khẽ.

Tần Liệt hiểu ý tứ hắn, vì thế không nói một lời đem ‘Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm’ đưa cho La Khả Hinh, tránh làm Đỗ Hướng Dương thất vọng.

Đám người Trầm Nguyệt cũng đều mở to mắt, tò mò nhìn về phía La Khả Hinh, xem nàng sửa thanh phi kiếm này như thế nào.

“Chỉ cần La sư tỷ giúp ta đem thanh phi kiếm này sửa thành công, phương diện linh thạch... Ta tất nhiên làm La sư tỷ hài lòng!”. Đỗ Hướng Dương cắn răng một cái, rõ ràng làm sẵn chuẩn bị bị La Khả Hinh giết đau.

“Xem qua mới biết có thể sửa hay không”. La Khả Hinh chậm rãi cầm thanh phi kiếm đó.

Đám người Trầm Nguyệt đều tập trung quan sát nhất cử nhất động của nàng.

Ở thời điểm nàng cầm lấy thanh phi kiếm đó, gõ mũi kiếm, trước từ bên ngoài xác nhận chất liệu phi kiếm, trong mắt Trầm Nguyệt hiện lên một tia kinh dị.

Lạc Trần và Sở Ly cũng có chút kinh ngạc.

Từ khí độ phong phạm cầm kiếm đến xem, tư thế của La Khả Hinh, tựa như cũng không tự nhiên bằng Tần Liệt.

Bọn họ luôn cảm thấy lúc trước loại chuyên chú, cẩn thận, khí độ kia của Tần Liệt, mang theo một loại phong cách cổ dạt dào, có loại phong phạm của Luyện Khí sư thời cổ.

Phong phạm đó vượt qua La Khả Hinh xa xa.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái.

Bọn họ rõ ràng không biết Tần Liệt, thậm chí không dám khẳng định Tần Liệt thực đã biết luyện khí, nhưng cảm giác trong lòng, nói cho bọn họ Tần Liệt có chút môn đạo.

“Đinh đương!”.

Ngón tay ngọc của La Khả Hinh khẽ búng, phi kiếm truyền đến tiếng vang giòn của kim loại, đầu ngón tay nàng các tia lửa tràn ra, giống như biến mất vào Linh Trận đồ trong kiếm.

Như thế, mấy chục giây sau.

“Thanh kiếm này không có khả năng sửa thành công”. Như ném rác rưởi, La Khả Hinh đem ‘Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm’ ném tới bên chân Đỗ Hướng Dương, đuôi lông mày nàng có vài tia bực bội bất đắc dĩ: “Trong Linh Trận đồ tổng hợp bên trong, có ba loại Cổ Trận Đồ thất truyền, ba loại Cổ Trận Đồ đó đã hư hao, đừng nói là ta, cho dù là tông chủ Thiên Khí tông chúng ta cũng không có cách nào sửa lại thành công”.

“Thật một chút hy vọng cũng không có?”. Đỗ Hướng Dương mất hồn mất vía hỏi.

Thanh phi kiếm này có thể dung hợp hoàn mỹ hỏa diễm linh quyết của hắn, mặc dù là trạng thái hư hao, cũng có thể phóng ra uy lực bất phàm.

Đỗ Hướng Dương cực kỳ coi trọng thanh phi kiếm này, cho rằng phi kiếm sau khi sửa thành công, tất nhiên có thể làm thực lực hắn nhảy lên một tầng.

“Thiên Khí tông chúng ta cũng chưa có ai hiểu được khắc họa Cổ Trận Đồ, cũng liền ý nghĩa Bạo Loạn chi địa cũng không ai có thể sửa thanh phi kiếm này, ngươi sớm bỏ hy vọng đi”. La Khả Hinh lạnh ngắt nói.

Câu này vừa ra, không thể nghi ngờ là tuyên án tử hình thanh phi kiếm đó, nói cho Đỗ Hướng Dương hắn không nên tiếp tục lãng phí tinh lực ở trên ‘Ngũ Hỏa Lưu Quang kiếm’, bởi vì thanh phi kiếm đó không có khả năng tăng lên nữa.

Bất luận phi kiếm thích hợp hắn cỡ nào, nếu chỉ là tàn thứ phẩm, sẽ có thể ở thời khắc mấu chốt không khống chế được.

Linh khí khi chiến đấu không khống ché được, hầu như chính là một tai nạn, sẽ dẫn tới chủ nhân chết thảm ngay tại chỗ.

Cái này tuyệt đối không được cho phép.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play