Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Còn phải đem Phong Ma Bi để xa chút”. Nói thầm một câu, hắn lại khống chế Thủy Tinh chiến xa, đi một khu đá ngầm cách hòn đảo khô cằn này một đoạn, đem Phong Ma Bi lấy ra, nhét ở trong khe một tảng đá, sau đó mới một lần nữa quay về.

Phong Ma Bi đối với khí tức Băng Linh có cảm giác lực phi thường sâu sắc, một khi đem phong ấn của Hàn Băng Phượng Hoàng cởi bỏ, để nàng và bản thể dung hợp làm một.

Phong Ma Bi vừa cảm giác được khí tức đầy đủ trên người nàng, sẽ bay vọt ra trước tiên, lập tức lấy lực lượng lớn nhất phong ấn nàng.

Lấy trạng thái hắn lúc này, tất nhiên không thể tránh được Phong Ma Bi phong ấn, sẽ rất nhanh biến mất ở trong Phong Ma Bi, không có cách nào cảm giác được nữa, cũng không thể trao đổi lần nữa.

“Hẳn là có thể”.

Có tính toán chu đáo, Tần Liệt lúc này mới dám cẩn thận một chút, lấy linh hồn ý thức đem phong ấn sấm chớp trong Trấn Hồn châu xé rách một khe hở.

“Hô!”.

Một chùm băng quang long lanh, từ trong mi tâm hắn bay vọt ra, băng quang do dòng khí lạnh dâng trào ngưng luyện mà thành, vừa bay khỏi Trấn Hồn châu, liền không ngừng khuếch tán biến ảo.

Chậm rãi, băng quang một lần nữa hóa thành một dòng khí lạnh lẽo, trong dòng khí lạnh, một con Phượng Hoàng kiểu bỏ túi như vừa mới tỉnh lại, có chút trì độn vẫy cánh.

Hàn Băng Phượng Hoàng nhanh chóng tỉnh táo.

Nàng bay vào Trấn Hồn châu, bị các tầng sấm chớp bao lấy, bị dòng khí mờ mịt bao phủ, linh hồn đần độn, vậy mà lại mất đi tri giác ý thức.

Nàng không biết nàng ở trong Trấn Hồn châu vì sao sẽ sinh ra cảm giác linh hồn vô lực.

Đợi tới lúc này tỉnh táo, nàng theo bản năng phát hiện bản thể tồn tại, lập tức hồn phách vào cơ thể.

Tinh hồn Phượng Hoàng vừa vào bản thể, lông mi thật dài của nàng chớp chớp, lặng lẽ mở mắt.

Trong mắt nàng hiện lên một tia kinh dị.

Nàng ngạc nhiên phát hiện, sau khi huyết chiến với Minh Phong lão tổ, Xích Yển, Cổ Đà, chỗ linh hồn bị thương, thế mà đã khôi phục không ít.

Đây là một kỳ tích làm nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nàng sau trận huyết chiến nọ ở Hàn Băng đảo, thân thể Phượng Hoàng thật ra bị thương cũng không lợi hại, khí lạnh của cung điện hàn băng, dòng chảy lạnh Băng Đế để lại, còn có rất nhiều tinh thạch hàn thuộc tính, đều có thể nhanh chóng khôi phục thương thế thân thể Phượng Hoàng của nàng.

Trên thực tế, nàng lúc ấy trở lại cung điện hàn băng, cũng đã nuốt ăn rất nhiều tinh thạch hàn thuộc tính.

Thân thể bị các giọt máu tươi bao bọc, trong quá trình lấy bí thuật bộ tộc Hàn Băng Phượng Hoàng khôi phục, nàng cũng đang tụ tập khí lạnh của cung điện hàn băng để khôi phục thân thể.

Thân thể Phượng Hoàng bị thương, thật ra, ở sau khi nàng bị đánh thức, đã khôi phục không ít.

Nàng thật sự chưa thể khôi phục chính là linh hồn bị thương nặng.

Linh hồn bị thương nặng, không phải dựa vào tinh thạch hàn thuộc tính, không phải dựa vào khí lạnh của cung điện hàn băng, có thể khôi phục trong thời gian ngắn.

Cái đó cần thời gian an dưỡng tương đối dài.

Sau khi tỉnh lại, kịch chiến một trận với Tần Liệt, làm linh hồn nàng lại một lần nữa bị thương, làm nàng cuối cùng không thể làm gì được Tần Liệt, mới không có cách nào khuất phục điều kiện của Tần Liệt, bị ép buông ra tất cả lực phòng ngự, tinh hồn chạy ra tiến vào Trấn Hồn châu.

Nàng biết lấy phương pháp bình thường, linh hồn bị thương của nàng, có thể cần mười năm thời gian, mới có thể từng chút một khôi phục.

Nhưng, lần này sau khi từ linh khí nọ phong ấn nàng đi ra, nàng lại phát hiện linh hồn bị thương nặng của nàng, thế mà thần kỳ vô cùng khôi phục không ít.

Đối với nàng mà nói, cái này quả thực là kỳ tích, làm nàng cảm thấy phi thường không thể tưởng tượng.

“Có lẽ, đã qua đi thật lâu thật lâu. Có thể vài năm đã qua rồi”. Nghĩ như vậy, nàng vội hướng Tần Liệt chứng thực: “Ta ở nơi nào? Còn có, từ sau khi ta bị ngươi lấy linh khí phong ấn, đã qua bao lâu?”.

“Đây là phương hướng Thiên Tịch đại lục, cách Khư Địa một hai vạn dặm, những gia hỏa đó khẳng định không thể tìm được chúng ta”. Ngữ khí Tần Liệt tùy ý: “Từ khi ngươi bị phong ấn bắt đầu tính, đến bây giờ, ừm, đại khái bốn ngày thời gian”.

“Bốn ngày?!”. Hàn Băng Phượng Hoàng thất thanh kêu sợ hãi.

Tiếng kêu kinh ngạc của nàng mang theo một loại tiếng hót kỳ dị, phi thường sắc bén.

Cùng cường giả Long Nhân tộc phóng ra “Cự Long Thương Xướng” thế mà có hiệu quả kỳ diệu như nhau.

Tần Liệt theo bản năng bịt tai, nhíu nhíu mày: “Chỉ là bốn ngày mà thôi, sao? Có chỗ nào không thích hợp?”.

“Không có, không có, không có chỗ không thích hợp”. Hàn Băng Phượng Hoàng vội vàng phủ nhận, con ngươi như hàn tinh kia của nàng không khỏi nhìn thật sâu về phía mi tâm Tần Liệt, nhìn về phía Trấn Hồn châu, trong lòng âm thầm có ý tưởng.

“Chúng ta hiện tại có thể nói chuyện hẳn hoi rồi?”. Tần Liệt trầm giọng nói.

“Phong Ma Bi đâu?”. Hàn Băng Phượng Hoàng hỏi tiếp.

“Yên tâm, ta tạm thời đem nó đặt tới một bên rồi”. Tần Liệt đáp lại.

“Vậy thì tốt”. Gật gật đầu, Hàn Băng Phượng Hoàng nghiêm túc quan sát Tần Liệt, trong lòng yên lặng cân nhắc, sau đó nói: “Ngươi coi như là nói thì giữ lời”.

Tần Liệt nhướng mày.

“Nói đi, ngươi muốn biết cái gì?”. Vẻ mặt nàng tỏ ra thả lỏng hẳn đi.

“Già Nguyệt chính là cô gái nọ sau khi bị ngươi đoạt xá, rốt cuộc là kết cục thế nào?”. Tần Liệt nói.

“Về cô gái kia, ta cũng không lừa gạt ngươi, nàng thực không sao cả, hơn nữa ta còn để lại một bộ phận ảo diệu của hàn băng lực lượng ở não hải nàng. Chờ sau khi nàng tỉnh lại, sẽ phát hiện bản thân tất cả như thường, còn nhận được thủ pháp vận dụng một loại lực lượng tinh diệu, nàng không tính là thiệt”, sắc mặt Hàn Băng Phượng Hoàng bình tĩnh, lấy một loại ngữ khí thong dong, chậm rãi nói: “Sau khi Thần Táng tràng nổ tung, bản thể cùng linh hồn ta dung hợp, không bị thương nặng như bây giờ, Phong Ma Bi căn bản không thể phong cấm ta. Cho nên, thân thể cô gái đó, đối với ta đã không còn giá trị, ta tất nhiên sẽ không tiếp tục lưu lại thời gian dài”.

“Thật sự là như thế?”.

“Ta không cần thiết lừa ngươi”.

“Huyết mạch trong cơ thể ngươi, vì sao sẽ có phương pháp vận dụng hàn băng lực lượng của Băng Đế? Về Băng Đế, ngươi biết cái gì?”. Tần Liệt hỏi tiếp.

“Tiền bối của ta, là bạn bè thân mật nhất của Băng Đế, lấy định nghĩa của Nhân tộc các ngươi đến xem, tiền bối của ta xem như... Linh sủng của Băng Đế”. Hàn Băng Phượng Hoàng cắn chặt răng, không tình nguyện nói.

Một điểm này Tần Liệt sớm đã đoán được, thúc giục nói: “Tiếp tục nói”.

“Ta chỉ biết, Băng Đế cùng Viêm Đế, Lôi Đế cùng xưng tam đế, nổi danh cùng ngũ tổ, có được thủ đoạn thông thiên triệt địa. Nhưng ta chưa bao giờ gặp Băng Đế, ta biết những cái này, cũng là mẹ ta lúc sinh ta, nói cho ta biết”. Hàn Băng Phượng Hoàng tiếp tục giải thích: “Mẹ ta ở lúc thai nghén ta, một mình rời khỏi Băng Đế, đi một chỗ thế giới phụ Hàn Băng Phượng Hoàng tụ tập, ở nơi đó trải qua thời gian thai nghén dài lâu đem ta sinh ra”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play