Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Oành đùng đùng! Oành đùng đùng!”.

Từng tòa cung điện sụp đổ, bức tường tinh thể băng phía trên đỉnh, như là các khối lớn bột thủy tinh rơi xuống, cũng có rất nhiều cột băng treo ngược, như dao sắc trường mâu sau khi nổ tung, hóa thành băng mang nhỏ hơn bay vụt về chung quanh.

Động tĩnh kinh thiên động địa duy trì một lát.

“Vù vù vù!”.

Bốn đạo hào quang từ trên trời, nơi cực xa, cùng nhau bay vọt tới.

Hào quang hạ xuống, sau khi biến ảo, hóa thành một cự hán Long Nhân tộc, một lão giả Tích Dịch tộc, còn có Minh Phong lão tổ với Lạp Phổ.

“Huy Giáp! Thanh La!”.

“Lục Hằng và Bạch Lị cũng có mặt!”.

“Chỉ là bị dòng khí cực lạnh của Hàn Băng Phượng Hoàng đóng băng, bọn họ đều chưa chết, chỉ cần phá vỡ hàn băng phong cấm, bọn họ đều có thể sống lại!”.

“Tìm Hàn Băng Phượng Hoàng trước!”.

Bốn người sau khi trao đổi ý kiến, liền ở trong cung điện hàn băng còn sụp đổ bay lượn, bốn cỗ linh hồn khí tức khổng lồ, giống như bốn tấm lưới thật lớn, từng lần lao động ở trong cung điện hàn băng, muốn đem Hàn Băng Phượng Hoàng tìm ra.

Sau khi, bốn người không thu được gì mà quay lại, một lần nữa ở khu vực cung điện hàn băng những tượng băng tụ tập nhiều nhất.

“Đáng chết! Thế mà vẫn là để ả chuồn mất!”. Lão giả Tích Dịch tộc giậm chân.

Một cước đạp xuống, từng vòng ánh sáng màu đỏ rực nhộn nhạo ra, đem vài tòa cung điện lắc lư chung quanh, lập tức nổ tung ra.

“Ả cho dù là trốn khỏi nơi đây, cũng trốn không thoát Hàn Băng đảo, trước khi tiến vào, cả hải đảo đều bị phong ấn chặt chẽ! Ả nếu dám cường hành xung đột, chúng ta lập tức có thể biết, ả trốn không thoát!”. Cự hán Long Nhân tộc hừ lạnh nói.

“Không sai! Bên ngoài luyện chế những kết giới cùng phong cấm kia, tâm ý tương thông với chúng ta, vừa có khác thường chúng ta lập tức có thể biết”. Minh Phong lão tổ gầy trơ cả xương, sắc mặt xanh đen, trong mắt lóng lánh lục quang âm trầm, cũng tràn đầy tự tin.

“Trước đem phong cấm của những người này cởi bỏ đi”, Thất Mục lão quái Lạp Phổ đề nghị.

Ba người khác lần lượt gật đầu.

Ba người đó, phân biệt động thủ với tộc nhân còn có thủ hạ của mình, đi giúp Lục Hằng, Thanh La, Huy Giáp phá vỡ phong cấm.

Lạp Phổ đã sớm nhìn thấy Tần Liệt, không nói hai lời, cũng đến bên cạnh Tần Liệt, móng vuốt gầy như dao găm đâm vào băng tinh trên người Tần Liệt, tùy ý vạch một cái, những băng tinh kia liền vỡ nát toàn bộ.

Giống với Lục Hằng, Thanh La, Huy Giáp những người đó, Tần Liệt cũng “từ từ” tỉnh lại, đầu tiên là nhìn Lạp Phổ kinh hỉ kêu một tiếng, sau đó mới vẻ mặt mê man hỏi: “Đã qua bao lâu?”.

“Tính từ lúc ngươi rời khỏi Thất Mục đảo trở đi, hơn nửa năm thời gian trôi qua rồi”. Lạp Phổ nhìn về phía hắn, trong mắt lóe ra một loại hào quang khác, trên khuôn mặt già nua đáng sợ kia, cũng nở ra một tia ý cười thật lòng.

Hắn sau khi tỉnh dậy, thông qua tộc nhân Long Nhân tộc cùng Tích Dịch tộc, hiểu biết được Tần Liệt ở dưới tình huống biết rõ Hàn Băng đảo cực kỳ hung hiểm, thế nào cũng phải tiến vào.

Lạp Phổ không biết Băng Linh, còn có kỳ diệu giữa Hàn Băng đảo cùng Băng Đế, chỉ cho rằng Tần Liệt không sợ tử vong mạo hiểm, hoàn toàn là vì hắn.

Điều này làm Lạp Phổ thân là Quỷ Mục tộc, trong lòng cũng bị xúc động thật sâu một chút, sinh ra một loại cảm giác ấm áp.

Cũng bởi vậy, cho tới nay, Lạp Phổ chỉ là vì tuân thủ ước định của Quỷ Mục tộc với Tần Sơn, chỉ là ở dưới lực ước thúc của tượng gỗ, mới sẽ tận hứng giúp đối với Tần Liệt, thông qua chuyện này, đối với Tần Liệt có một tầng cái nhìn mới.

Việc này qua đi, cho dù là không có tượng gỗ nọ Tần Sơn để lại, quan hệ của Tần Liệt với Lạp Phổ cũng đã khác.

“Cũng hơn nửa năm rồi?”. Tần Liệt cười khổ một tiếng: “Trong bất tri bất giác, thế mà đã bị phong ấn lâu như vậy, con Hàn Băng Phượng Hoàng này thật đúng là lợi hại”.

“Biết Phượng Hoàng kia đi nơi nào không?”. Lạp Phổ hỏi.

Hắn ở lúc hỏi, đám người Lục Hằng cũng bị Minh Phong lão tổ hỏi tình huống.

Tần Liệt và bọn Lục Hằng đáp án giống nhau: “Bị hàn băng đông lạnh quá lâu, không có cảm giác, không nhìn thấy thứ gì, cái gì cũng không biết”.

Lạp Phổ đối với hắn trả lời cũng không ngoài ý muốn, cũng cảm thấy đương nhiên, gật gật đầu, nói: “Ngươi ở trong bọn họ cảnh giới thấp nhất, có thể tốt số đến chưa bị khối băng rơi xuống, đá băng của cung điện bắn tung tóe nện chết, đã rất không tồi rồi”.

“Ngươi sao không bị đóng băng?”. Biết rõ chi tiết Lạp Phổ được giải phong, Tần Liệt vẫn thuận thế hỏi ra.

Lạp Phổ giải thích đôi câu, giống như lời Hàn Băng Phượng Hoàng, hắn là bị dư âm chiến đấu của Hàn Băng Phượng Hoàng và ba người bọn Minh Phong lão tổ phá hủy hàn băng giam cầm, do đó thoát thân ra.

“Yên tâm đi, con Hàn Băng Phượng Hoàng kia trốn không thoát, ả vừa mới tiến hóa đến cấp bảy không lâu, lúc trước nàng có thể ở Hàn Băng đảo làm xằng làm bậy, vẫn là lợi dụng lực lượng lạnh vô cùng của di tích này. Dòng lạnh nọ phong ấn ta, thì cũng không phải ả có thể phóng thích, hẳn là thuộc về chủ nhân ban đầu của cung điện hàn băng này”. Lạp Phổ đánh giá chung quanh, hạ giọng nói: “Trước khi đánh phá cung điện hàn băng, ta kiếm được không ít xác linh thú cấp năm, cấp sáu, chờ rời khỏi Hàn Băng đảo, ngươi trong thời gian ngắn không cần lo lắng vấn đề khôi phục huyết mạch lực”.

“Cảm ơn”. Tần Liệt nhẹ giọng nói.

Lạp Phổ nhếch môi, lộ ra một nụ cười rất xấu xí lại rất chân thành, vỗ vỗ bả vai Tần Liệt, hắn nói: “Ngươi khác với những tiểu tử Nhân tộc ta quen biết, có tình có nghĩa! Rất không tồi!”.

Tần Liệt nghẹn lời.

Lúc hai người nói chuyện, bên kia, Huy Giáp và Thanh La hai người, đem sự việc về Hàn Băng Phượng Hoàng nói một phen, liền chỉ vào Tần Liệt chỉ trỏ, xen lẫn khe khẽ nói nhỏ: “Tiểu tử Nhân tộc kia, trong cơ thể... Chảy huyết mạch Bác Thiên tộc, phi thường tinh thuần đáng sợ, chúng ta lúc trước...”.

Lão giả Tích Dịch tộc, còn có cự hán Long Nhân tộc, nghe Huy Giáp, Thanh La kể, đều là trầm mặt, nhíu mày xa xa nhìn về phía Tần Liệt.

Cùng lúc, Lục Hằng cũng hướng Minh Phong lão tổ nói phen tình huống này, không giấu tác dụng nổi bật Tần Liệt phát huy, Bạch Lị bên cạnh cũng được Minh Phong lão tổ cứu sống, cũng nói phụ họa hai câu.

Minh Phong lão tổ nhìn về phía Tần Liệt, trong mắt hiện ra một tia tán thưởng, khẽ gật gật đầu.

“Lạp Phổ, tiểu tử Nhân tộc tên Diêu Thiên này, quan hệ thế nào với ngươi?”. Đột nhiên, Tích Dịch tộc cái kia lão giả, trong mắt hiện ra một tia âm lãnh, giả bộ tùy ý hỏi.

“Ta cũng rất tò mò”. Cự hán Long Nhân tộc cũng hừ lạnh một tiếng, nhếch miệng hắc hắc cười lên quái dị: “Thất Mục lão quái ngươi luôn ở Thất Mục đảo, rất ít lui tới với bên ngoài, càng thêm chưa nghe nói ngươi và Nhân tộc có giao tình gì, tiểu tử này vì ngươi dám không biết sống chết tiến vào, ngươi vì tiểu tử này, lại liều mạng tấn công kết giới cung điện hàn băng, làm chúng ta cảm thấy rất kỳ quái”.

Lạp Phổ ngẩn ra, đối với “Diêu Thiên” cái tên như vậy cảm thấy xa lạ, chẳng qua cân nhắc một chút, liền biết bọn họ nói là Tần Liệt, Lạp Phổ nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Có cái gì phải kỳ quái? Ta không thể kết giao một hai tiểu bối Nhân tộc? Không thể có anh em kết nghĩa?”.

Từ hai người đó đối thoại, còn có biểu cảm trong mắt, hắn nhìn ra một ít manh mối không ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play