Ban ngày, Tần Liệt ở trong điện luyện khí của Diêu Thái, học phân biệt các loại linh tài cấp thấp, để mắt ghi nhớ trình tự luyện linh tài của Diêu Thái.
Tối đến thì đọc hai quyển ‘Phân biệt linh tài cấp thấp’ và ‘Sơ cấp về luyện khí’ để tăng thêm kiến thức về luyện khí, rồi tập tạo xoáy khí trong linh hải.
Có một lần hắn quay về cửa hàng Lý Ký, thấy cửa hàng đã đóng cửa, Lý Mục không biết đã đi đâu.
Chỉ để lại một tờ giấy, nói đi ra ngoài, hai tháng mới về.
“Tần Liệt, linh tài ở đây ngươi nhớ hết chưa?” một ngày, Diêu Thái gãi gãi cái đầu tổ chim hỏi: “Ta cho ngươi một tháng phải nhớ hết tất cả linh tài ở đây, phân loại toàn bộ, có làm được không?”
Suốt một tháng, Diêu Thái chỉ lo làm việc của mình, hôm nào cũng tốn phần lớn thời gian suy nghĩ, vẽ vẽ linh trận đồ, không hề để mắt tới Tần Liệt.
Hắn chỉ đưa cho Tần Liệt mấy tờ giấy chằng chịt đầy chữ là chữ, chữ nào chữ nấy nhỏ xíu, mô tả chi tiết về các loại linh tài.
“Long cốt ngọc, linh tài phàm cấp tam phẩm, tính chất cứng rắn, sau khi luyện hóa dung nhập vào đồ vật, có thể khiến đồ vật thêm cứng cỏi, khó nứt gãy…”
“Thổ hồ đồ tinh, linh tài phàm cấp tứ phẩm, có màu vàng nâu, có thể thông địa khí, thích hợp dùng cho linh khí thuộc tính Thổ, phải phối hợp với linh trận đồ mới phát huy được tác dụng.”
“Kim sừng tê giác, linh tài phàm cấp tam phẩm, màu vàng, cực kỳ sắc bén và cứng rắn, có thể làm chủ tài cho linh khí. Phối hợp với tài liệu hệ Kim, uy lực tăng rất nhiều!”
“…”
Mấy trang giấy chữ viết dày đặc, ghi chú vô cùng chi tiết, rõ ràng về các loại linh tài, đặc điểm, công dụng, hình như đều do Diêu Thái tự mình viết ra.
Mấy năm gần đây, Diêu Thái hao tốn rất nhiều công sức đi phân biệt linh tài và ghi chép lại.
Trong luyện khí, người này làm việc rất nghiêm túc, mấy trang giấy dày đặc chữ viết này là kinh nghiệm tích lũy suốt hơn hai mươi năm của hắn.
Quyển ‘Phân biệt linh tài cấp thấp’ Tần Liệt mượn được trong Tàng kinh lâu chỉ mô tả linh tài vô cùng đơn giản, giúp người ta nhận ra chúng trông như thế nào mà thôi, hoàn toàn không hề chú thích rõ công dụng, đặc điểm, đặc tính của chúng.
Nên so với mấy trang giấy dày đặc chữ viết của Diêu Thái, quyển sách này hoàn toàn vô dụng.
“Nhớ gần hết rồi, có thể phân loại linh tài được rồi.” Tần Liệt buông tờ giấy sau cùng xuống, nói với Diêu Thái. “Đa tạ sự quan tâm của đại sư, giúp ta hiểu biết thêm rất nhiều về linh tài.”
Hắn hiểu rõ mấy trang giấy này chính là kinh nghiệm hơn hai mươi năm luyện khí của Diêu Thái, đối với hắn mà nói là cực kỳ quý giá.
Nếu không có chúng, hắn như thiếu người chỉ dẫn, không thể nào phân biệt nắm rõ được các loại linh tài.
“Không có gì.” Diêu Thái khoát tay: “Đặc điểm linh tài ta sẽ không nói cho ngươi, ngươi phải tự mình đi thử, xem xong hết cũng chỉ mất mấy năm mà thôi. Nhưng còn khắc linh trận đồ, nếu không có người hướng dẫn, chỉ bằng lĩnh ngộ và thử nghiệm, cũng không cách nào nắm được.”
“Linh trận đồ mới là hạch tâm tinh túy của linh khí, không có linh trận đồ, chỉ có thể gọi là ‘khí’, không thể gọi là ‘linh khí’, điểm này ngươi phải hiểu rõ. Nếu muốn trở thành một Luyện khí sư chính thức, dung luyện và dụng cụ chỉ là cái nền mà thôi, linh trận đồ mới là mấu chốt.”
“Ta không vội đâu.” Tần Liệt cười.
Hắn đến đây không phải vì linh trận đồ, cái hắn muốn học là trình tự dung luyện linh tài mà thôi.
“Hôm nay cố nhớ hết đặc điểm linh tài lần nữa cho kỹ, ngày mai ta luyện khí, lúc đó ta yêu cầu linh tài nào, ngươi phải đưa đúng cho ta, dung lượng bao nhiêu cũng phải chính xác, không được sơ suất!” Diêu Thái nghiêm túc nói.
Diêu Thái nói xong, nhíu mày suy nghĩ, hình như là nghĩ đến mọi chi tiết cho việc luyện khí ngày mai.
Tần Liệt đi dạo loanh quanh, xem lại từng loại linh tài trong tủ, ghi nhớ vị trí từng loại, chuẩn bị tinh thần cho ngày mai.
“Diêu mập, xem lại “Thiên huyễn kính’ cho ta, lần trước ngươi sửa, bây giờ lại hư rồi, lần trước ngươi sửa đã hoàn chỉnh hay chưa?”
Lúc xế chiều, lúc Tần Liệt và Diêu Thái đang làm việc của mình, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu.
Diêu Thái đang tính toán mức linh tài cần dùng ngày mai, nghe thấy thanh âm kia, mặt béo nhăn lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Con nha đầu đáng ghét…”
Trong thời gian Tần Liệt ở đây, cũng thường có võ giả mang linh khí bị hư tới nhờ Diêu Thái chữa.
Ai tới cũng có thái độ cung kính, ngôn từ cẩn thận, sợ đắc tội Diêu Thái, sợ hắn nổi giận làm hư linh khí của mình.
Nhưng người hôm nay ăn nói rất khinh người, mở miệng là gọi thẳng ‘Diêu mập’, ăn nói kiểu này thật đây là người đầu tiên.
Tần Liệt kinh ngạc không biết người này là ai, lại có thể làm cho Diêu Thái trông khó coi như thế.
Một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi trông rất điêu ngoa xuất hiện, mặc một bộ trang phục màu cam, bím tóc đuôi ngựa lắc lư, mặt tròn trĩnh, dáng người lồi lõm hoàn hảo, tay cầm một chiếc gương bạc, gương mặt đầy vẻ giận dữ như đang đi hỏi tội, giương giọng quát tháo: “Thực ra ngươi có biết sửa đồ hay không? Nếu không biết, thì để ta tốn chút linh thạch mang tới Khí cụ các nhờ người ta sửa, lần nào sửa cũng có vấn đề, bực mình quá sức.”
“Bà cô Liễu Đình, bà tha cho ta đi, cái Huyễn thiên kính này từ lúc luyện ra ban đầu đã có vài thứ chất liệu xung đột với nhau rồi, bây giờ hay bị có vấn đề là chuyện bình thường.” Diêu Thái nhăn mặt: “Ngươi tới Khí cụ các sửa đi, chứ bây giờ dù ta có sửa tốt đi chăng nữa, sau này bị hư, ngươi lại tới đây đổ thừa ta.”
Liễu Đình?
Tần Liệt giật mình, không khỏi nhìn cô gái kỹ hơn, thầm nghĩ: thì ra cô ta chính là Liễu Đình…
Gần đây hắn với bọn Khang Trí Hàn Phong hay qua lại, từ bọn họ hắn nghe được cái tên ‘Liễu Đình’ này cũng không phải chỉ một hai lần. Hắn biết Liễu Đình là con gái phó các chủ Liễu Vân Đào, thiên tư cực tốt, hiện đã đạt tu vi Luyện thể cửu trọng thiên, sắp đột phá Khai Nguyên cảnh.
Phụ thân Khang Trí, Khang Huy thường hay lấy Liễu Đình ra so sánh với Khang Trí, lần nào cũng ra chiều tiếc rẻ, bảo Khang Trí không bằng cả một đứa con gái.
Mỗi lần Liễu Đình tăng cảnh giới, là Khang Huy lại giáo huấn Khang Trí, bảo Khang Trí làm mất mặt lão, bắt Khang Trí phải đi bế quan, bảo không cần hắn phải vượt qua Liễu Đình, chỉ cần bám sát theo Liễu Đình là được, …
Vì vậy, mỗi khi nhắc tới Liễu Đình, Khang Trí đều nghiến răng nghiến lợi gọi là “tiểu nương bì’, hay ‘tiểu tiện tì’.
“Xung đột chất liệu, sao ngươi không sửa luôn đi? Sửa cho nó không bị xung đột nữa không được sao?” Liễu Đình nhướng mày hùng hổ: “Là do ngươi không có khả năng, nếu ngươi giỏi, xung đột chất liệu gì mà chẳng giải quyết được! Ngươi nói nghe dễ lắm, đưa cho Khí cụ các sửa, bộ không tốn linh thạch hả? Hừ, Tinh Vân Các nuôi ngươi nhiều năm như vậy, đưa cho ngươi không biết bao nhiêu là linh tài để ngươi tiêu tốn, đến khi cần tới ngươi lại chối việc, không biết nuôi ngươi để làm cái gì…”
Cô gái vẻ mặt rất đanh đá, ngôn từ cay nghiệt, khiến mặt Diêu Thái lúc xanh lúc trắng, sắp muốn nhịn không nổi nữa.
Tần Liệt cau mày.
“Còn ngươi, tên Tần Liệt đúng không? Đến từ Lăng gia trấn đúng không? Hôm trước đả thương Đậu Ương, ta thực thấy lạ, một đám từ thế lực phụ thuộc mà lên, đều là loại không biết trên dưới gì sao?”
Liễu Đình trừng mắt, đột nhiên chuyển hỏa lực lên đầu Tần Liệt, ngữ khí vẫn cực kỳ chanh chua.
“Một bên Cao Vũ, một bên ngươi, hai tên đều là cá mè một lứa, không biết thân biết phận mình đứng ở đâu! Trong các thực là dễ quá, quy tắc càng lúc càng lơi lỏng, chưa được tới Khai Nguyên cảnh mà cũng được tiến nhập vào, thực không biết mấy người kia nghĩ cái gì! Hừ, nếu cha ta mà ngồi ở vị trí kia, hai tên các ngươi đừng có mơ mà được trà trộn vào đây!”
“Nếu người của ngươi cũng có bản lĩnh khống chế được Nhan Đức Vũ thì các cũng sẽ cho hắn trực tiếp tiến nhập mà!”
Giọng trêu chọc của Trác Thiến bỗng vang lên rất đúng lúc, lời nói chưa dứt, dáng người thướt tha đã vào tới, sau lưng còn có bọn Khang Trí Hàn Phong, mặt ai cũng đầy vẻ mỉa mai nhìn Liễu Đình.
“Trọng thương Nhan Đức Vũ? Bằng hắn sao? Có quỷ mới tin!” Liễu Đình bĩu môi khinh thường, nhưng với Trác Thiến cô ta cũng không dám làm càn như trước nữa.
“Dù không phải do chính hắn, nhưng cũng là vì hắn mà đến giờ Nhan Đức Vũ vẫn phải dưỡng thương, chưa ra khỏi Toái Băng Phủ được.” Trác Thiến cười khẽ, “Công lao là do Lưu Duyên thủ hạ của Đường Thiên báo lên, chắc chắn không thể sai được, nếu ngươi không tin cứ đi tìm Diệp Dương Thu mà hỏi, để hình đường giải thích cho ngươi.”
Trác Thiến cười dịu dàng nhìn Tần Liệt: “Gần đây tỉ tỉ ta hơi bận còn phải làm vững chắc cảnh giới nên bây giờ mới tới đây thăm ngươi được, đừng trách ta nhé!”
Tần Liệt cười cười: “Chúc mừng Thiến tỷ đột phá Khai Nguyên cảnh.”
“Ngươi tới chậm quá, ta còn tưởng ngươi tới một năm trước rồi chứ, không ngờ sau này mới tới.”
Trác Thiến bước tới, chẳng buồn để tâm khác biệt nam nữ, ôm lấy Tần Liệt, cả hai ngọn núi ôm sát vào người Tần Liệt, nàng cũng chẳng buồn để ý chút nào.
Buông Tần Liệt ra, nàng nhìn ngắm Tần Liệt một hồi: “Chuyện của ngươi ta cũng có nghe, hôn thê của ngươi có thể bái nhập làm môn hạ Cưu bà bà coi như đã tới hồi vận khí. Ngươi đừng có sa sút tinh thần, Thất Sát cốc cũng chỉ cùng cấp với Sâm La điện mà thôi, dùng thiên phú của ngươi, chỉ cần là còn sống, một ngày kia nhất định sẽ nở mày nở mặt mà gặp lại cô ấy, lại ôm cô ấy vào lòng!”
Tần Liệt ấm áp trong lòng, gật đầu.
“Hừ, vào Tinh Vân Các bằng quan hệ, mà còn mơ tưởng vào Sâm La điện? nằm mơ viển vông!” Liễu Đình khinh thường hừ một tiếng, để Thiên huyễn kính lên bàn, nói với Diêu Thái: “Bảy ngày nữa ta tới lấy, nếu còn gặp trục trặc, ta sẽ bảo cha trục xuất ngươi!”
Nói rồi quay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT