Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Có phi hành linh khí gào thét mà đến!”.

Cách mọi người xa nhất, Cao Vũ vốn ở dưới một tàng cây ngồi thiền, lúc này đột nhiên trợn mắt, mắt hiện ra hào quang lạnh lẽo.

Mọi người lần lượt biến sắc.

“Nhất định là người Phan gia!”. Đỗ Hướng Dương kêu lên.

“So với thời gian dự đoán, nhanh hơn rất nhiều, sao có thể như vậy?”. Tống Đình Ngọc bắt đầu lo lắng: “Đáng chết, Tần Liệt chạy đi đâu? Đến bây giờ còn chưa trở về!”.

“Trước đừng quản tới Tần Liệt nữa!”. Đỗ Hướng Dương trầm ngâm một chút, hít một hơi, nói: “Cao Vũ! Còn mời ngươi đem Phan Thiên Thiên kéo tới đây!”.

Cao Vũ gật đầu.

Trong hang núi ngoài mấy ngàn thước, từng đám oán linh trói buộc Phan Thiên Thiên, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Nàng bị âm khí bọn u hồn oán linh kia ăn mòn, gần đây luôn hoảng sợ bất an.

“Hô!”.

Những oán linh đó bỗng bay lên, mang theo thân thể nàng, từ trong hang núi xông ra.

Một đường bay đến giữa mọi người, mới chậm rãi hạ xuống, oán linh ngưng tụ thành dây thừng màu xám, vẫn gắt gao trói buộc nàng.

Môi Phan Thiên Thiên run run, muốn nói chuyện, lại bị lực giam cầm của oán linh làm cho không mở miệng được.

Nàng trông mong nhìn về phía Tuyết Mạch Viêm, trong mắt tràn đầy nét khẩn cầu, hy vọng Tuyết Mạch Viêm mở một mặt lưới, giúp nàng cầu tình.

“Ta từng thử... Chỉ là vô dụng, ta không giúp được ngươi”. Tuyết Mạch Viêm không dám nhìn nàng.

Phan Thiên Thiên mặt xám như tro tàn, quả nhiên tuyệt vọng, biết lần này chỉ sợ sắp dữ nhiều lành ít.

“Nếu Phan gia coi trọng ngươi, có lẽ, ngươi có thể không chết”. Đỗ Hướng Dương lạnh nhạt nói.

Lời vừa nói ra, ở trong mắt Phan Thiên Thiên, lại lần nữa dấy lên ngọn lửa hy vọng!

Nàng đem hy vọng gửi gắm ở trên người đại bá Phan Thông của nàng, cảm thấy Phan Thông vì nàng, có thể sẽ thỏa hiệp, để nàng có thể tránh được một kiếp.

Nàng đang âm thầm chờ mong.

“Đến rồi! Thật là nhanh!”. Lạc Trần lạnh lùng nói.

Mọi người ngưng thần nhìn.

Chỉ thấy trong biển mây mờ mịt, ba chiếc Thủy Tinh chiến xa hào quang ảm đạm, rõ ràng có vết rạn tinh mịn, loạng choạng đi đến.

Chiến xa vốn nên chói mắt sáng ngời, như là cô con dâu nhỏ bị mưa rền gió dữ hung hăng tàn phá qua, tỏ ra vô cùng thê thảm đáng thương.

Nhưng những người trên chiến xa, tinh thần mỗi người lại phấn chấn, ánh sáng tham lam nóng bỏng trong mắt, như thế nào cũng không thể che giấu.

“Có khí huyết dao động rất mãnh liệt! Phi thường cường đại!”. Một tộc lão Phan gia, hai tay nâng một cái gương long lanh trong suốt, cả người run rẩy kêu la: “Còn không chỉ một cỗ!! Mấy chục cỗ huyết khí thân thể mênh mông, cái này, cái này, nơi này ít nhất có mấy chục di thể thái cổ sinh linh!”.

Người Phan gia ở ba cái Thủy Tinh chiến xa, như gà chọi, toàn bộ đều phấn khởi hẳn lên.

“Tìm Thiên Thiên trước!”. Phan Thông vung tay lên, hưng phấn tương tự nói: “Trước thông qua nó làm rõ tình trạng nơi này! Ồ, đúng rồi nó nói nơi này còn có một số đồng bạn của nó, đồng bạn...”. Trong mắt Phan Thông hiện lên sát khí rõ ràng.

Các võ giả Phan gia, trước khi tới đây, đã thống nhất ý kiến, tất nhiên biết nên làm như thế nào.

“Đừng tìm nữa, chúng ta ở bên này”. Đỗ Hướng Dương giương giọng quát.

Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, Đỗ Hướng Dương cũng không chuẩn bị che che giấu giấu, hướng tới biển mây biểu lộ phương vị.

Người Phan gia trên Thủy Tinh chiến xa, tất cả bỗng trầm mặc xuống, ba cái chiến xa rách tung tóe kia, thì là nhanh chóng mà đến.

Rất nhanh ba cái Thủy Tinh chiến xa đều ở trên hòn đảo khô cằn này hạ xuống, gần trăm tên tộc nhân Phan gia cảnh giới khác nhau, liên tiếp từ trên xe xuống dưới không nói một tiếng bao vây lại.

Tuyết, Tuyết tiểu thư?”.

“Thiên Kiếm sơn Lạc Trần cùng Đỗ Hướng Dương?”.

“Mấy người kia là ai?”.

Có người liếc một cái nhận ra Tuyết Mạch Viêm, còn có Lạc Trần cùng Đỗ Hướng Dương, lại đối với Cao Vũ, Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền hoàn toàn không biết gì cả, cảm thấy rất xa lạ.

“Tuyết tiểu thư, ngài cũng ở nơi này?”. Phan Thông sau khi đến, cười cười ôn hòa, chợt nói: “Thiên Thiên sao bị các ngươi trói buộc? Sao? Các ngươi chẳng lẽ có mâu thuẫn nhỏ?”.

Tuyết Mạch Viêm ở Huyễn Ma tông danh tiếng rất lớn, rất được tông chủ Vũ Lăng Vi coi trọng, chỉ cần là thế lực cấp dưới của Huyễn Ma tông, không có một ai không biết nàng.

Ở trong mắt rất nhiều người, tương lai Tuyết Mạch Viêm sẽ là tông chủ tương lai, sẽ được Vũ Lăng Vi ủy thác trọng trách, thay nàng chấp chưởng tương lai.

Trước kia, Phan Thông lúc tới Huyễn Ma tông giao nộp cung phụng mỗi lần nhìn thấy Tuyết Mạch Viêm, đều là rất cung kính, không dám có một tia chậm trễ, hắn luôn cố ý lấy lòng Tuyết Mạch Viêm, hy vọng Tuyết Mạch Viêm chiếu cố Phan Thiên Thiên tốt.

Lần này nhìn thấy Tuyết Mạch Viêm, nhân vật thân phận hắn, trong lúc nhất thời còn chưa chuyển biến lại, vẫn tỏ ra phi thường khiêm tốn có lễ.

Tuyết Mạch Viêm chán ghét nhìn Phan Thông.

Tộc nhân Phan gia, phen lời kia ở Thủy Tinh chiến xa nàng nghe rõ ràng, lòng tham nóng cháy trong mắt những người đó, cho tới bây giờ cũng chưa che giấu.

Nàng đã hiểu mục đích tới của người Phan gia.

Từ ba cái Thủy Tinh chiến xa kia, rõ ràng tạo thành vết rạn vượt mức, nàng càng thêm biết Phan gia nôn nóng không thể chờ được!

Nay, Phan Thông còn dối trá, mặt đầy tươi cười mà đến, ở trong mắt nàng quả nhiên là ghê tởm xấu xí nói không nên lời.

“Ở dưới tình huống chúng ta chưa cho phép, Thiên Thiên đem tin tức chúng ta tiết lộ cho các ngươi, cho nên chúng ta giam cầm nàng”. Tuyết Mạch Viêm không muốn lá mặt lá trái với Phan Thông, một lời nói sáng tỏ mấu chốt: “Chỉ cần các ngươi rời khỏi đây, không bồi hồi ở khu này nữa, ta có thể cam đoan Thiên Thiên sẽ tuyệt đối không sao cả”.

“Chúng ta tới đây là giúp các ngươi”. Phan Thông vội nói.

“Hoặc là các ngươi đi, hoặc là, chúng ta giết Phan Thiên Thiên”. Đỗ Hướng Dương càng thêm trực tiếp dứt khoát.

Phan Thiên Thiên trông mong nhìn đại bá Phan Thông của nàng.

“Gia chủ, bọn họ biết chúng ta vì sao mà đến”. Một người thấp giọng nói, trong mắt sát khí nồng đậm, từng chút một hiển lộ ra.

Nét cười dào dạt trên mặt Phan Thông thu lại từng chút, rất nhanh sắc mặt liền hoàn toàn âm trầm xuống: “Thả Thiên Thiên, bó tay chịu trói, ta có thể đáp ứng các ngươi, sẽ không lấy mạng các ngươi. Trước khi tới đây, ta từng đáp ứng Thiên Thiên, sẽ không đại khai sát giới đối với các ngươi, một điểm này ta có thể cam đoan!”.

“Nếu không tha thì sao?”. Tống Đình Ngọc hừ lạnh một tiếng.

“Vậy tất cả các ngươi đều phải chôn cùng với Thiên Thiên!”. Phan Thông nhíu mày.

“Tuyết Mạch Viêm chính là thiên chi kiêu nữ của Huyễn Ma tông, còn có hai nữ nhân này, thế mà một người xinh đẹp hơn một người”. Phan Đào liếm liếm khóe miệng, một đôi mắt sắc bén, qua lại ở trên người ba nữ tử Tuyết Mạch Viêm cùng Tạ Tĩnh Tuyền, Tống Đình Ngọc: “Đại ca, ngươi biết ta có sở thích này, hắc hắc”. Hắn là em ruột của Phan Thông, tứ thúc của Phan Thiên Thiên.

“Cao Vũ, giết Phan Thiên Thiên đi, ta thấy bọn người Phan gia này, căn bản không tính buông tha chúng ta”. Đỗ Hướng Dương nhún vai.

Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm Phan Thông.

Cao Vũ còn có Tuyết Mạch Viêm, bao gồm Phan Thiên Thiên ở trong, cũng đều nhìn thật sâu về phía Phan Thông.

Phan Thông trầm mặc không nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play