“Mặc kệ như thế nào, chờ Dạ Ức Hạo những gia hỏa đó tới đây, chúng ta chỉ sợ ngay cả nhận được một cái Vô Cấu Hồn Tuyền cùng khó!”. Hà Vi tức giận nói.
Sở Ly cau mày, lạnh nhạt nói: “Đây là Lôi chi cấm địa, động tĩnh lúc trước một mình Tần Liệt truy kích Úc Môn, Phùng Nhất Vưu hai phe, các ngươi cũng thấy. Bất luận hắn muốn làm gì, bất luận các ngươi bất mãn cỡ nào, các ngươi lại có thể như thế nào?”.
Lại có thể như thế nào?
Đám người Hà Vi ngây người.
Bọn họ quả thực vô kế khả thi.
Thế lực Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn liên hợp, cũng không dám chính diện chống lại Tần Liệt, bọn họ lại có thể thế nào?
“Sấm sét tia chớp trong Lôi chi cấm địa, cuối cùng sẽ ở sau khi Lôi Linh bị phong ấn biến mất, tới lúc đó, Tần Liệt hắn sẽ bị đánh về nguyên hình!”. Hồ Bình cắn răng, vẻ mặt kiêng kị thù hận nói: “Đến lúc đó, ta cũng muốn xem hắn đắc ý như thế nào!”.
Ánh mắt Sở Ly lạnh lùng, hừ một tiếng, cũng không nhiều lời.
***
Lôi chi cấm địa.
Lạc Trần thân như một thanh kiếm sắc bén, phóng ra khí tức lạnh lẽo, lẻ loi một mình hành tẩu ở giữa đầm lầy ao nước.
Hắn chậm rãi không có mục tiêu, muốn nhanh chóng rời khỏi Lôi chi cấm địa, muốn tìm được chỗ Táng Thần chi địa.
Chính hắn cũng không biết vị trí của mình.
“Ong ong ong!”.
Đột nhiên, lệnh bài Thiên Kiếm sơn bên hông hắn, truyền ra tiếng rít sắc nhọn.
Lạc Trần giật mình, vội vàng đưa tay cầm lệnh bài lên, cảm giác tin tức bên trong truyền đến.
“Ta là Đỗ Hướng Dương, chúng ta đã tìm được đầm vực lôi điện, bên trong có sáu cái Vô Cấu Hồn Tuyền! Mau chóng tới đây!”.
Không có phương hướng, không biết đi con đường nào, mắt Lạc Trần đột nhiên bắn ra thần quang kinh người: “Vô Cấu Hồn Tuyền! Sáu cái Vô Cấu Hồn Tuyền!”.
Hắn thét dài một tiếng, như một luồng kiếm quang, hướng tới phương vị Đỗ Hướng Dương nhanh chóng đến.
***
Bên kia.
Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn hai đám nhân mã, chia ra ở hai đầu một ngọn núi thấp, đều tự điều tức, chuẩn bị tích tụ lực lượng.
“Chỉ cần Lôi Linh của Lôi chi cấm địa bị phong ấn, sấm sét cuồng bạo của nơi này sẽ nhanh chóng biến mất, đến lúc đó Tần Liệt kia chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”. Có người phẫn nộ quát.
“Ta thế nào cũng phải giết hắn!”.
“Hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”.
Người hai phe đều đang nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng, không bao lâu sau, lệnh bài trên người bọn họ bỗng vang lên tiếng rít.
Những người đó vội vàng cầm lấy lệnh bài cảm giác.
Mấy giây sau, ở giữa bọn họ vang lên từng tiếng hoan hô kinh hỉ như điên: “Vô Cấu Hồn Tuyền! Thế mà có sáu cái Vô Cấu Hồn Tuyền!”.
“Ta còn tưởng hồn tinh! Không nghĩ tới lại có Vô Cấu Hồn Tuyền!”. Phùng Nhất Vưu cũng chấn động tuyệt luân, đột nhiên hét lên: “Quay đầu! Vì Vô Cấu Hồn Tuyền, cho dù là cùng Tần Liệt kia liều chết chiến một trận, cũng phải tham dự vào!”.
“Mặc kệ là ai phóng thích tin tức, vì Vô Cấu Hồn Tuyền, chúng ta cũng phải trở về!” Úc Môn cũng ở bên kia tỏ thái độ.
Rất nhanh, hai bên nhân mã này cũng dựa theo đường cũ quay về, vì Vô Cấu Hồn Tuyền bọn họ ngay cả uy hiếp tử vong lúc trước cũng không để ý.
“Mười mấy ngày rồi, vẫn chưa tìm được đầm vực lôi điện, phiền”.
Hạ Hầu Uyên đầu bóng lưỡng, ở trong một mảng đầm lầy lấy các loại lệnh bài tìm kiếm dao động của võ giả các phe, trên mặt tràn đầy không kiên nhẫn.
Người của Dạ Ức Hạo cùng Hắc Vu giáo, tụ tập ở bên cạnh Hoàng Xu Lệ, cũng đang thấp giọng thương thảo.
“Đầm vực lôi điện chính là chỗ thần diệu của Thần Táng tràng gần với Táng Thần chi địa, căn cứ tin tức chúng ta đạt được đến xem, ở trong đầm vực lôi điện nên có lượng lớn hồn tinh tồn tại”. Dạ Ức Hạo ngồi ngay ngắn, vẻ mặt âm trầm: “Hồn tinh là khẳng định tồn tại, trừ hồn tinh, hẳn là còn có kỳ bảo khác loại linh hồn, đầm vực lôi điện, chính là nơi luyện hóa hồn cường giả, nói không chừng còn có thể tìm được truyền thừa toái loạn các cường giả kia lưu lại, chúng ta phải nhanh chóng xác định phương vị”.
“Ngươi thông báo ba đại gia tộc, từ lúc này trở đi, bảo người của bọn họ phân tán ra điều tra, mọi người chỉ cần bảo trì phạm vi năm mươi dặm có thể đưa tin lẫn nhau là được”. Ánh mắt Hoàng Xu Lệ âm trầm, ngữ khí lạnh lẽo âm u.
“Được”. Dạ Ức Hạo gật đầu.
Hoàng Xu Lệ là sư tỷ của hắn, ở trong Hắc Vu giáo thân phận cũng cực kỳ tôn quý, rất được giáo chủ tin cậy.
Bất luận là thực lực thật sự, tâm cơ, hay là trình độ âm hiểm đều làm người ta kính sợ sợ hãi!
Dạ Ức Hạo trước kia từng cùng làm việc với Hoàng Xu Lệ, cũng cùng nhau bị Hắc Vu giáo đặt tới tuyệt cảnh rèn luyện, hắn biết rõ Hoàng Xu Lệ đáng sợ, cho nên hắn đối với Hoàng Xu Lệ phân phó rất dễ dàng tiếp nhận.
Bọn họ bên này mới định ra phương châm, chuẩn bị điều tra đầm vực lôi điện phạm vi lớn, bỗng một khối lệnh bài Thiên Kiếm sơn trong tay Hạ Hầu Uyên truyền đến tin.
Hạ Hầu Uyên thăm dò một chút, lập tức lấy thanh âm run rẩy kêu lên: “Có người báo ra phương vị đầm vực lôi điện, còn nói ở trong đầm vực lôi điện, tổng cộng có sáu cái Vô Cấu Hồn Tuyền tồn tại!”.
“Sáu cái Vô Cấu Hồn Tuyền!”.
“Thế mà có Vô Cấu Hồn Tuyền!”.
“Ông trời! Vô Cấu Hồn Tuyền, chính là chí bảo trong mắt toàn bộ cường giả đỉnh phong, ngay cả giáo chủ cũng đang lấy các loại phương pháp tìm kiếm, nơi này thế mà có Vô Cấu Hồn Tuyền!”.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều sôi trào hẳn lên, hầu như lập tức hành động, như cơn lốc gào thét lao về phía đầm vực lôi điện.
***
“Tuyết tỷ, không có Sinh Mệnh chi tuyền, ngươi là tuổi thọ sẽ ngắn lại phải không?”.
Dưới mưa to, Phan Thiên Thiên đội một màn hào quang băng long lanh, sợ hãi hỏi.
Thân thể Tuyết Mạch Viêm được một vầng sáng lưu ly bọc, trên khuôn mặt nhỏ lành lạnh, lộ ra một tia chua xót bất đắc dĩ: “Bản thân ta thì cũng không có việc gì, ta tìm Sinh Mệnh chi tuyền, là vì mẹ ta, bà... Sắp kiên trì không được rồi”.
“Hoàng Xu Lệ! Ta sớm muộn gì phải giết ả!”. Phan Thiên Thiên siết nắm đấm, oán hận nói.
“Ngươi không phải đối thủ của ả”. Tuyết Mạch Viêm lắc đầu nhẹ nhàng thở dài: “Đừng nói là ngươi, cho dù là ta, chống lại ả cũng không có lòng tin tuyệt đối. Ta từng thử thực lực ả, ả có thể so với Dạ Ức Hạo còn đáng sợ hơn, nếu ta không đoán sai, ả mới là người lĩnh quân đích thực Hắc Vu giáo lần này phái ra”.
“Vậy làm thế nào mới tốt?”. Phan Thiên Thiên ủ rũ nói: “Không có Sinh Mệnh chi tuyền, mẹ ngươi và ngươi đều sẽ, đều sẽ...”.
“Đừng nghĩ quá nhiều, đi một bước tính một bước, chỉ cần chúng ta còn sống, thì nhất định còn có hy vọng”. Tuyết Mạch Viêm cổ vũ nói.
“Ai...”. Phan Thiên Thiên thở dài thật sâu.
Dừng chốc lát, nàng bỗng lại nói: “Nếu có thể tìm được bọn Tần Liệt, có lẽ còn có hy vọng từ trong tay Hoàng Xu Lệ đoạt lại Sinh Mệnh chi tuyền, người nọ... Chính là đối với Tuyết tỷ ngươi ủng hộ vô điều kiện, hắn tuy cảnh giới không cao, thực lực thật sự cũng nhìn không ra, nhưng cho ta cảm giác lại rất có năng lực”.
“Hắn?”. Tuyết Mạch Viêm nhẹ nhàng lắc đầu: “Cảnh giới chân thật của hắn, chỉ là Thông U cảnh sơ kỳ, đoạn thời gian trước bởi vì phá giải Vu độc, còn tiến hành toái hồn giảm cảnh giới. Hắn quả thực rất có năng lực, tâm tính vững như sắt đá, nhưng... Hắn chưa chắc có thể giúp đỡ”.
Hoàng Xu Lệ tu vi Thông U cảnh đỉnh phong, thực lực sâu không lường được, trong tay hẳn là còn nắm giữ trọng bảo Hắc Vu giáo.
Nàng và Hoàng Xu Lệ giao thủ ngắn ngủi, căn bản chưa chiếm được chút tiện nghi, còn để Hoàng Xu Lệ thong dong rời khỏi, khi đó nàng liền biết Hoàng Xu Lệ mới là người đang sợ nhất của Hắc Vu giáo.
Tần Liệt, ở trong mắt nàng cũng thần bí vô cùng, giúp nàng khắp nơi, hơn nữa không có đòi hỏi gì, khiến nàng phi thường khó hiểu.
Nhưng nàng không cho rằng Tần Liệt có thể ở Thần Táng tràng lấy thúng úp voi, có thể từ trong tay Hoàng Xu Lệ đòi lại Sinh Mệnh chi tuyền, nàng cảm thấy cái đó căn bản không thực tế.
“Ô ô ô!”. Một khối lệnh bài Hắc Vu giáo bên hông Phan Thiên Thiên vang lên tiếng rít.
Phan Thiên Thiên đưa tay cầm lên, cảm giác tin tức bên trong, đột nhiên cả kinh kêu lên: “Có người ở trong lệnh bài nói ra vị trí đầm vực lôi điện, còn nói, còn nói trong đầm vực lôi điện phủ kín hồn tinh, lơ lửng sáu cái Vô Cấu Hồn Tuyền!”.
“Vô Cấu Hồn Tuyền? Thực có Vô Cấu Hồn Tuyền?” Vẻ mặt Tuyết Mạch Viêm chấn động mạnh.
“Tin tức là như thế!”. Phan Thiên Thiên nặng nề gật đầu.
“Vô Cấu Hồn Tuyền hiếm quý đến cực điểm, nếu có thể lấy được một cái Vô Cấu Hồn Tuyền, ta có thể ở sau khi rời khỏi đây, để sư phụ giúp ta đổi lấy Sinh Mệnh chi tuyền!”. Tuyết Mạch Viêm kinh hỉ hẳn lên: “Sư phụ biết có người trong tay tụ tập một ít Sinh Mệnh chi tuyền, nhưng người này... Chỉ chịu lấy Vô Cấu Hồn Tuyền trao đổi, hắn đồng ý lấy toàn bộ Sinh Mệnh chi tuyền trong tay, mặt khác lại thèm rất nhiều linh tài quý hiếm khác, để đổi lấy một cái Vô Cấu Hồn Tuyền! Sinh Mệnh chi tuyền trong tay hắn, cũng đủ giúp ta cùng mẹ ta hai người thoát ly biển khổ, so với Hoàng Xu Lệ nắm giữ còn nhiều hơn!”.
***
Chỗ đầm vực lôi điện.
Tần Liệt khoanh chân ngồi ngay ngắn, nhìn sấm sét điện quấn đan xen, sắc mặt bị điện quang chiếu rọi biến ảo khó dò.
“Hắn không có việc gì, gia hỏa đó nhìn như ôn hòa vô hại, thật ra gian giảo đòi mạng”. Tạ Tĩnh Tuyền lạnh nhạt nói.
Tần Liệt khê cười một tiếng, gật đầu nói: “Đỗ Hướng Dương không đơn giản, ta cảm thấy người này luôn cất giấu thực lực, có lẽ, ở Thiên Kiếm sơn trong chiến đấu với Lạc Trần, hắn chưa thật sự lấy ra con bài chưa lật”.
“Ngươi là nói? Hắn có thể so với Lạc Trần còn mạnh hơn?”, Tống Đình Ngọc kinh ngạc.
“Có khả năng này”. Đôi mắt sáng của Tạ Tĩnh Tuyền hiện ra ánh sáng lạ: “Ta sau khi được Mộc tộc truyền thừa, cảm giác lực đối với sinh mệnh từ trường trở nên sâu sắc hơn rất nhiều, ta cảm giác sinh mệnh từ trường của Đỗ Hướng Dương, so với Phùng Nhất Vưu, Sở Ly, Lạc Trần còn mạnh hơn rất nhiều”.
“Sinh mệnh từ trường, chính là lực lượng thân thể, cũng chính là tinh khí máu thịt”. Tần Liệt cười, tùy ý hỏi: “Trong Thần Táng tràng, mọi người ngươi đều từng gặp, ở trong cảm giác của ngươi, sinh mệnh từ trường của ai mạnh nhất?”.
“Ngươi!”.
“Ta?”.
Tần Liệt ngẩn ra, trên mặt toát ra vẻ suy tư.
“Sinh mệnh từ trường, chính là năng lượng ẩn chứa trong thân thể, sức chiến đấu của thân thể”, vẻ mặt Tạ Tĩnh Tuyền nghiêm túc: “Ở trong cảm giác của ta, toàn bộ người thí luyện trong Thần Táng tràng, không có bất luận kẻ nào ở phương diện này có thể cứng hơn ngươi. Cho dù là Úc Môn, Dạ Ức Hạo, còn có Tuyết Mạch Viêm kia, đều yếu hơn ngươi rất nhiều”.
Đôi mắt đẹp của Tống Đình Ngọc sáng ngời, cười tủm tỉm nói: “Cẩn thận nghĩ một chút, tựa như quả thật là như vậy”.
“Sinh mệnh từ trường của Đỗ Hướng Dương rất mạnh?”. Tần Liệt cười nhạt.
“Mạnh hơn rất nhiều kẻ gọi là thiên chi kiêu tử”. Tạ Tĩnh Tuyền khẳng định.
“Xem bộ dạng gia hỏa này hẳn là so với chúng ta suy nghĩ lợi hại hơn”. Tống Đình Ngọc nghĩ một chút, lại nói: “Hắn cho người ta cảm giác... Vẫn tính là đáng giá yên tâm, vài lần thời khắc mấu chốt, hắn đều đứng ở chúng ta bên này”.
“Ừm, tiếp tục chờ đi, chúng ta phải tin tưởng hắn”. Tần Liệt nheo mắt.
Vài canh giờ sau.
Đỗ Hướng Dương quả nhiên bình an quay về, trên mặt hắn treo ý cười thong dong, sau khi ngồi xuống ở bên cạnh Tần Liệt, nói: “Ta nghĩ không cần bao lâu, đầm vực lôi điện này sẽ tiếng người ồn ào, toàn bộ người biết đều sẽ tụ tập đến”.
“Ngươi thông báo bao nhiêu người rồi?”. Tống Đình Ngọc ngạc nhiên.
“Đại khái là tất cả!”. Đỗ Hướng Dương cười ha hả.
“Phen này thú vị rồi!”. Tần Liệt quát nhẹ.
“Trước khi ta rời đi, còn có lúc vừa mới quay về, đều bị những gia hỏa đối diện kia nhìn chằm chằm”. Đỗ Hướng Dương chợt cau mày: “Ta thấy ánh mắt bọn hắn, tựa như không quá thân mật, bộ dáng đối với chúng ta thành kiến rất lớn...”.
“Để ý đến bọn hắn làm gì?”. Tống Đình Ngọc bĩu môi, cười lạnh nói: “Những gia hỏa đó mãi chưa có động tác, chỉ sợ là đang đợi chúng ta mở đường cho bọn hắn, hy vọng chúng ta phá vỡ bức tường sấm sét, xâm nhập đầm vực lôi điện, sau khi bảo đảm không việc gì, lại theo sát tiến vào theo”.
“Bọn hắn làm tốt tính toán”. Tạ Tĩnh Tuyền hừ nhẹ một tiếng.
“Ha ha, Tống tiểu thư nói không sai, bọn họ án binh bất động hẳn là đã đang chờ chúng ta dò xét trước”. Đỗ Hướng Dương gật đầu: “Thấy chúng ta cũng ngừng lại, còn chủ động mời võ giả các thế lực chung quanh lại đây, bọn họ nhất định trở tay không kịp hận chúng ta hận ngứa răng. A, sáu Vô Cấu Hồn Tuyền, nếu thêm rất nhiều kẻ cướp đoạt, bọn hắn chỉ sợ không chiếm được tiện nghi, tất nhiên sinh lòng bất mãn”.
“Bọn hắn, vốn cũng không thể tới đây, cũng là bị Tần Liệt triệu hồi mà đến. Hơn nữa nếu chúng ta thật muốn hung hăng quyết tâm, do Tần Liệt đột ngột hạ sát thủ, bọn hắn sẽ bị lập tức xua đuổi lập tức tổn thất thảm trọng!”. Tống Đình Ngọc quát lạnh.
“Nhân tính đều là tham lam ích kỷ”. Đỗ Hướng Dương nhẹ nhàng thở dài.
Bốn người vừa nói chuyện với nhau, vừa âm thầm chờ, tùy thời chuẩn bị ứng phó biến cố đột phát.
Qua một đoạn thời gian, một bóng người màu bạc, như một thanh kiếm sắc bén xé rách bầu trời, dẫn đầu toát ra ở mi mắt mọi người.
“Lạc Trần!”. Tần Liệt giật mình.
“Là Lạc Trần!”. Bên kia, Hà Vi cũng kinh hô ra tiếng.
Đám người Tịch Diệt tông lập tức phấn chấn hẳn lên.
“Lúc ở Mộc chi cấm địa, một phần Sinh Mệnh chi tuyền nọ thuộc về Lạc Trần, cũng bị Tần Liệt mạnh mẽ giao cho Tuyết Mạch Viêm hắn nhất định ghi hận trong lòng!”. Tâm tư Nhâm Bành linh hoạt hẳn lên, hạ giọng nói: “Lạc Trần thực lực cường hãn, hơn nữa chỉ là lẻ loi một mình, người này có thể thử mượn sức!”.
“Ta nghĩ hắn sẽ chủ động tìm chúng ta”. Hà Vi cười đắc ý: “Nơi này chỉ có chúng ta cùng Tần Liệt hai phe, hắn muốn làm rõ tình huống cần phải dò hỏi một phương”.
“Hắn khẳng định phải tìm chúng ta hỏi tình hình cụ thể”. Hồ Bình cũng là vẻ mặt đương nhiên.
“Chúng ta so với bọn Tần Liệt thực lực mạnh hơn, cũng chưa từng có xung đột với Lạc Trần, huống chi, hắn lúc trước ồn ào muốn giết Tần Liệt, tất nhiên sẽ cùng đường với chúng ta”. Hà Vi cũng tràn đầy tự tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT