Góc tây nam Hải Nguyệt đảo, trong một khu đá ngầm, năm tên võ giả đầy mặt máu bầm, bị người ta ấn đầu quỳ trên mặt đất.
Năm cái Không Gian giới chỉ màu sắc khác nhau, toàn bộ rơi ở trong tay Tất Vưu, Tất Vưu nhất nhất kiểm tra qua, thất vọng lắc lắc đầu: “Không có thứ kia”.
“Không phải năm người bọn họ”. Khương Thiên Hưng than nhẹ một tiếng.
“Ta đã lấy tinh thần ý thức, điều tra toàn bộ Hải Nguyệt đảo, bất cứ một võ giả nào cũng không bỏ qua, lại vẫn chưa tìm được người”, ánh mắt Tất Vưu ngưng trọng: “Xem ra tạm thời không ở Hải Nguyệt đảo. Tiếp tục tìm cho ta! Đi Linh Thứu đảo, đi khu loạn tiểu phụ cận, lui tới trên linh thứu, trong toàn bộ con thuyền, toàn bộ đều tra tìm một lần cho ta!”.
“Rõ!”. Vài tên võ giả Thiên Khí tông vội vàng gật đầu, chợt cung kính rời khỏi, lại điều tra chung quanh.
“Mộ bia kia, rốt cuộc có gì huyền diệu?”. Khương Thiên Hưng đột nhiên hỏi.
Tất Vưu lạnh lùng nhìn hắn một cái, hừ một tiếng: “Cha ngươi chưa nói cho ngươi?”.
Khương Thiên Hưng lắc đầu.
“Cái gì cũng không biết, thế mà còn vọng tưởng độc chiếm mộ bia, quả thực được việc không đủ bại sự có thừa!”. Tất Vưu không khách khí trách mắng.
Mắt Khương Thiên Hưng hiện ra nét giận dữ.
“Các ngươi cũng đi tìm cho ta!”. Tất Vưu trừng mắt nhìn năm người trước mắt một cái.
Năm võ giả Thiên Khí tông này, còn đè chặt năm võ giả tu luyện lôi điện, hàn băng lực, vì nhìn ra bọn họ có đeo mặt nạ hay không, da mặt năm người đều thiếu chút nữa bị xé rách xuống, bộ dáng vô cùng thê thảm.
“Bọn họ làm sao bây giờ?”. Một người trong đó dò hỏi.
“Giết hết đi”. Tất Vưu bỏ lại lời này, dẫn đầu bay khỏi, từ trong mắt mọi người biến mất.
***
Hải Nguyệt thương hội.
Hàn Tinh, Lạc Trần đều ở tầng cao nhất ngồi ngay ngắn, cũng đang chờ tin tức, chưa vội vã rời khỏi.
Một võ giả Lam Tinh hội mặc áo xám, lặng lẽ đi lên, hướng tới Hàn Tinh quỳ sát xuống, cúi đầu nói: “Thiên Khí tông ở góc tây nam giết năm người kia, Tất Vưu thất vọng rời khỏi, bọn họ hẳn là chưa tìm được người. Thiên Khí tông, còn ở chung quanh tìm người...”.
Hàn Tinh phất tay ra hiệu hắn đi xuống, sau đó hướng Lạc Trần nói: “Xem ra Thiên Khí tông vận khí không tốt”.
Lạc Trần gật gật đầu: “Tìm không ra tốt nhất. Đồ như vậy, tựa như liên quan đến hội thí luyện, nếu Thiên Khí tông không lấy được, do ta đạt được... Có lẽ đối với hành động hội thí luyện của chúng ta vô cùng hữu ích”.
“Ý tứ ngươi là?”. Hàn Tinh cười hỏi.
“Đừng động vào Thiên Khí tông bên kia, cẩn thận theo dõi chặt cứ điểm của Huyền Thiên Minh là được, chờ Thiên Khí tông tuyệt vọng rời khỏi, chúng ta hành động”. Lạc Trần đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Ta muốn mượn dùng khu tu luyện của Lam Tinh hội các ngươi luyện kiếm”.
“Ta lập tức an bài!”. Hàn Tinh cũng chợt đứng dậy.
“Trương huynh, Triệu huynh, các ngươi cứ ở khu linh khí phía dưới đi dạo, nhìn trúng linh khí thích hợp đều tính cho ta”. Lạc Trần hướng Triệu Hiên cùng Trương Thần Đống gật gật đầu, lúc này mới đi ra ngoài.
Thời gian nhoáng lên một cái, lại là một tháng vội vàng trôi qua.
Đám người Thiên Khí tông Tất Vưu, lại ở phụ cận Linh Thứu đảo, Hải Nguyệt đảo điều tra một tháng, vẫn không thu hoạch được gì.
Bọn họ cuối cùng từ bỏ, ngồi linh khí phi hành, suy sụp rời khỏi.
Truyền Tống trận trạng thái phong bế một nửa trên Hải Nguyệt đảo, bởi vì Thiên Khí tông rời khỏi, cũng dần dần giải phong.
Nay, toàn bộ võ giả bị nhốt trên đảo, đều có thể mượn dùng Không Gian Truyền Tống trận, đến thẳng Thiên Khô đại lục.
Lúc này, cách “hội thí luyện” lần này của Bạo Loạn chi địa, cũng chỉ còn lại một tháng rưỡi thời gian.
Một ngày này.
Tạ Tĩnh Tuyền một thân áo trắng chậm chạp tới, bước vào tòa nhà nọ của Huyền Thiên Minh ở Hải Nguyệt đảo.
“Đình Ngọc tỷ có đó không?”. Nàng sau khi tiến vào, trực tiếp tìm tới người phụ trách Điền Bồ, hỏi động hướng của Tống Đình Ngọc.
“Có”. Điền Bồ không giấu giếm.
“Dẫn ta đi gặp nàng”. Tạ Tĩnh Tuyền lên tiếng.
“Cái này...”, vẻ mặt Điền Bồ khó xử.
“Có vấn đề gì?”. Đôi mắt lành lạnh của Tạ Tĩnh Tuyền không vui nhìn về phía hắn: “Hội thí luyện có thể bắt đầu, ta và nàng đều sẽ là người tham dự, chúng ta trao đổi một chút với nhau thì làm sao?”.
“Tống tiểu thư không phải một người”. Điền Bồ nhỏ giọng nói.
Đôi mắt sáng của Tạ Tĩnh Tuyền khẽ động, trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói: “Điền thúc, ngươi trước khi tới Hải Nguyệt đảo, chính là luôn chịu Tạ gia ta chiếu cố”.
Điền Bồ cúi đầu, trầm mặc mấy giây, đè thấp thanh âm, nói: “Ta nếu không đoán sai mà nói, người nọ bị Tống tiểu thư an bài thành tùy tùng, hẳn chính là vị kia quấy Xích Lan đại lục long trời lở đất...”.
Ở dưới Điền Bồ ra hiệu, nàng xuyên qua một hành lang dài, lập tức hướng tới sương phòng chỗ Tống Đình Ngọc cùng Tần Liệt mà đi.
Trong sương phòng chỗ Tần Liệt.
Mộ bia cao hai thước, dựng đứng ở trên mặt đất đá phiến, Tần Liệt ngồi ngay ngắn ở trước mộ bia, một bàn tay cách mộ bia xa nửa tấc.
Từng luồng huyết khí mãnh liệt cuồng liệt, ngưng thành khí trời màu máu, ở trong mộ bia dưới bảy đạo thần quang xúc động, nhất nhất tràn vào lòng bàn tay Tần Liệt.
Từng luồng huyết quang như điện chạy quanh thân Tần Liệt, cả người hắn mồ hôi đầm đìa, một bộ quần áo bị mồ hôi ướt sũng, chỗ cổ gân xanh dữ tợn, mắt nhắm chặt, đang kiệt lực chịu khổ đau đớn.
Huyết khí hung ác điên cuồng nồng đậm, như từng dải lụa màu máu, ở trong gân mạch, máu, xương tủy hắn bắn phá qua lại, rèn luyện cơ thể hắn, gia tăng độ đặc của máu tươi hắn, khiến mỗi một giọt máu tươi của hắn đều ẩn chứa sinh cơ bừng bừng, tràn ngập lực lượng cuồng bạo.
Trong phòng, Tống Đình Ngọc thi triển một loại cấm chế, ngăn cách huyết khí tràn ra ngoài, đang hộ pháp giúp Tần Liệt.
Một tháng trôi qua, Tần Liệt chẳng những đem Lôi Cương chùy sửa thành công, thuần thục nắm giữ huyền diệu của Lôi Cương chùy, còn luyện chế hai mươi lăm viên Tịch Diệt Huyền Lôi.
Hắn ở lúc luyện chế Tịch Diệt Huyền Lôi, cẩn thận khắc họa Linh Trận đồ, phát hiện tâm cảnh nhanh chóng ổn định xuống.
Vốn, lúc vừa mới đột phá đến Thông U cảnh, rất nhiều người tâm cảnh đều sẽ rung chuyển hung mãnh, làm cảnh giới phập phồng không ổn, rất dễ ở trong tu luyện tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng hắn lại thông qua luyện chế Tịch Diệt Huyền Lôi, thông qua khắc họa một vài bức Linh Trận đồ, nhanh chóng vượt qua giai đoạn này.
Nay, hắn chẳng những đã củng cố cảnh giới, còn đang thông qua khí huyết khổng lồ trong mộ bia đến rèn luyện cơ thể, lấy Huyết Linh quyết đến tinh luyện máu tươi, làm tràn đầy lực khí huyết.
Tất cả đều là vì hội thí luyện sắp bắt đầu.
Linh hồn u ảnh của Huyết Lệ lặng lẽ bay ra, như một đám quỷ hỏa nổi lơ lửng, lẳng lặng quan sát tình trạng thân thể Tần Liệt.
“Tình huống của hắn như thế nào”. Tống Đình Ngọc ở lúc hộ pháp chán đến chết, thấy Huyệt Lệ chủ đọng chui ra, thuận miệng hỏi một câu.
Nàng thuộc loại nhàn rỗi không có việc gì, cũng không trông cậy vào Huyết Lệ sẽ để ý tới nàng.
“Thông qua mộ bia giúp, hắn ở trên tu luyện Huyết Linh quyết, có thể nói là tiến triển cực nhanh”, thần kỳ, lần này Huyết Lệ rất có hứng thú nói chuyện, trong mắt huyết quang rạng rỡ của Huyết Lệ, nở rộ ra hào quang cực nóng.
“Đáng tiếc, đáng tiếc ta đã mất đi bản thể. Bằng không, mượn dùng mộ bia này tu luyện, cũng tương tự có thể nhanh chóng tăng thực lực. Trong mộ bia này ẩn chứa lực khí huyết kỳ dị, so với trong Huyết Chi tuyệt địa, còn nồng hậu tinh thuần hơn rất nhiều lần! Đối với chúng ta mà nói, thứ này quả thực chính là thần khí tu luyện Huyết Linh quyết!”.
Hắn rốt cuộc hiểu, vì sao Khương Thiên Hưng kia lại phải xa vạn dặm từ Thiên Liệt đại lục Thiên Khí tông tìm đến, đến trong thần thi thể tìm mộ bia.
Bộ đáng Khương Thiên Hưng cùng Khương Chú Triết tương tự, thông qua một điểm này, hắn liền khẳng định Khương Thiên Hưng cùng Khương Chú Triết có quan hệ huyết mạch, huống chi Khương Thiên Hưng tu luyện Huyết Linh quyết, cũng rõ ràng đến từ Khương Chú Triết.
Hắn thậm chí đoán, Khương Thiên Hưng là được Khương Chú Triết bày mưu đặt kế, cho nên mới đến cướp lấy mộ bia.
“Mộ bia có thể cụ thể tăng lên phương diện nào của hắn?”. Tống Đình Ngọc thấy hắn có hứng thú nói chuyện, không khỏi lại hỏi.
“Mọi phương diện!” Vẻ mặt Huyết Lệ phấn chấn: “Huyết khí của mộ bia, có thể tăng cường lực máu tươi của hắn, có thể rèn luyện gân mạch xương tủy hắn, thậm chí có thể ôn dưỡng chân hồn của hắn! Khí huyết trong cơ thể tràn đầy, chân hồn, có thể được lợi theo!”.
Mắt Tống Đình Ngọc nở rộ tia sáng kỳ dị.
“Tiểu tử này, tu luyện lôi điện linh quyết vốn huyền bí, hắn lấy cửu tiêu lôi đình thiểm điện, từng lần rèn giũa cơ thể, thân thể này vốn là cực kỳ xuất chúng. Mà Huyết Linh quyết, cũng có thể lấy lực khí huyết, từng chút một tẩy rửa thân thể, làm sinh mệnh lực trong thân thể cường thịnh vô cùng, máu tươi, thật ra có thể trở thành nguồn sinh mệnh, nếu bên trong lực lượng mênh mông tràn đầy, sức chiến đấu của thân thể võ giả sẽ cực kỳ đáng sợ!”.
Huyết Lệ tỏ ra có chút hưng phấn: “Nói như thế, hiện tại Tần Liệt nếu cùng võ giả Thông U cảnh đỉnh phong giao chiến, ở dưới tình huống hai bên không dùng linh lực cùng linh khí, thuần túy lấy sức bạo phát của thân thể đối chọi, cơ thể này của Tần Liệt, sẽ có ưu thế nghiền áp!”.
“Đình Ngọc tỷ ngươi ở đâu?”. Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô của Tạ Tĩnh Tuyền.
Huyết Lệ khẽ nhíu mày, trực tiếp rút vào mi tâm Tần Liệt, Tần Liệt đang mượn dùng mộ bia tu luyện, cũng đem mộ bia không chữ thu hồi.
Mở mắt ra, chỗ sâu trong đôi mắt hắn bày ra đỏ như máu làm người ta sợ hãi, liên tục mấy giây sau, huyết quang trong con ngươi hắn mới dần dần tiêu tán, hắn lúc này mới hướng Tống Đình Ngọc nhẹ nhàng gật đầu: “Ta không sao”.
“Ở đây”. Tống Đình Ngọc cao giọng trả lời, sau đó nhỏ giọng nói với Tần Liệt: “Điền Bồ trước kia là người Tạ gia, hắn khẳng định đã đem tin tức ngươi ở trong này nói cho cô ta, cho nên ngươi né tránh hay không, đều không giấu được cô ta”.
“Ta tìm ngươi nói chuyện chuyện hội thí luyện”. Bên ngoài Tạ Tĩnh Tuyền nói.
“Chào Tạ tiểu thư”. Tần Liệt cười hắc hắc, tùy tiện ngồi ở tại chỗ, chủ động hướng nàng chào hỏi.
“Ngươi cũng có mặt”. Tạ Tĩnh Tuyền giả bộ kinh ngạc một chút.
“Hội thí luyện sắp bắt đầu, Không Gian Truyền Tống trận của Hải Nguyệt đảo này còn ở trạng thái phong bế, thật là làm người ta sốt ruột”. Tống Đình Ngọc lặng lẽ thở dài.
“Đã giải phong, ta vừa đến trên đảo đã nghe nói, từ giờ trở đi ai cũng có thể thông qua Không Gian Truyền Tống trận hướng tới Thiên Khô đại lục”. Tạ Tĩnh Tuyền mang đến tin tức mới nhất: “Ta tới tìm ngươi, chính là chuẩn bị cùng nhau đi qua với ngươi”.
“Như vậy”. Mặt Tống Đình Ngọc cùng hiện ra nét vui mừng: “Tần Liệt, thời gian cũng không chênh lệch nhiều nữa, chúng ta có phải có thể rời khỏi rồi hay không?”.
“Được”. Tần Liệt đứng dậy.
“Vậy vừa đi vừa tán gẫu đi”. Tạ Tĩnh Tuyền thản nhiên nói.
Vì thế ba người cùng rời khỏi, Tần Liệt ở trước khi ra ngoài, mượn dùng mặt nạ có thể tùy ý biến ảo tướng mạo, một lần nữa nặn một cái gương mặt.
Một lúc lâu sau, ba người xuất hiện ở chỗ Không Gian Truyền Tống trận đối diện Hải Nguyệt thương hội, phát hiện ở đây đầu người nhấp nhô, rất nhiều người cầm linh thạch, đang xếp hàng chờ.
“Cao Vũ! Đường Tư Kỳ! Mặc trưởng lão! Huấn luyện viên Phùng! Liên Nhu! Dĩ Uyên!”.
Tần Liệt liếc một cái thấy được một đám người quen, đáy lòng nhịn không được kinh hô, trên mặt tràn đầy nét kinh dị.
Hắn như thế nào cũng không đoán trước được, những người này thế mà lại xuất hiện ở Hải Nguyệt đảo, xem tư thế, còn đều chuẩn bị thông qua Truyền Tống trận đi Bạo Loạn chi địa.
Điều này làm hắn vừa mừng vừa sợ.
Hắn không nghĩ tới Cao Vũ thế mà cùng đám người Mặc Hải đi đến cùng một chỗ.
Mắt thấy đám người Cao Vũ xếp thành một hàng, cầm linh thạch, chuẩn bị theo thứ tự bước vào Không Gian Truyền Tống trận, Tần Liệt bước nhanh đi qua.
“Tiểu tử! Tòa Không Gian Truyền Tống trận này hướng tới Thiên Khô đại lục, bị phong bế đã hơn một tháng, nay vừa mới giải phong, ai cũng vội vã rời khỏi, ngươi sốt ruột, người ta cũng sốt ruột, nhưng vội nữa cũng phải xếp hàng cho ta!”.
Một võ giả Lam Tinh hội thấy hắn vội vã hướng Cao Vũ đi đến, không khỏi giương giọng quát lớn.
Tầm mắt rất nhiều người đều tụ tập đến trên người hắn, đám người Cao Vũ cũng bỗng nhiên quay đầu, nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Một võ giả theo ba người bọn Tần Liệt từ cứ điểm Huyền Thiên Minh đi ra, lặng lẽ tới bên cạnh người phụ trách của Lam Tinh hội kia, hạ giọng nói: “Trịnh Hiểu ca, một nam hai nữ này là người hội trưởng muốn ta theo dõi, bọn họ... Không được cho phép rời khỏi Hải Nguyệt đảo”.
Người này một đoạn thời gian gần đây, vẫn luôn đóng ở trước cửa khu nhà nọ của Huyền Thiên Minh, cẩn thận quan sát động tĩnh.
Sau khi Thiên Khí tông Tất Vưu mang theo tùy tùng rời khỏi, Lạc Trần đang chuẩn bị tìm thời gian, đích thân tới khu nhà đó, không dự đoán được bọn Tần Liệt bỗng vội vã rời khỏi.
Điều này làm người này vội vàng, trước hướng Lam Tinh hội bên kia truyền ra một cái tin tức, sau đó từ đầu tới cuối theo bọn Tần Liệt, sợ bọn họ rời khỏi tầm mắt.
“Người hội trưởng muốn theo dõi?”, võ giả Lam Tinh hội Trịnh Hiểu phụ trách Không Gian Truyền Tống trận vẻ mặt khẽ thay đổi, thấp giọng nói: “Ngươi khẳng định?”.
“Hội trưởng rất nhanh sẽ đích thân tới”. Người này vẻ mặt nghiêm túc.
Trịnh Hiểu vì thế đã có tính toán trong lòng. Hắn chỉ hướng Tần Liệt, cau mày hừ lạnh nói: “Ngươi hôm nay cũng không cần xếp hàng nữa, Không Gian Truyền Tống trận lập tức ngừng truyền tống, ngươi ngày mai lạii đến đi!”.
Sắc mặt Tần Liệt trầm xuống.
“Lúc này ngay cả buổi chiều cũng chưa đến, Không Gian Truyền Tống trận vì sao ngừng truyền tống giữa chừng. Lam Tinh hội các ngươi quá không có đạo lý!”. Tống Đình Ngọc quát khẽ.
Nàng vừa nói chuyện, ánh mắt mọi người đều lập tức bị hấp dẫn. Võ giả các phương thế lực đứng ở bên cạnh truyền tống trận xếp hàng, ánh mắt bỗng trở nên cực nóng, ngay cả hít thở cũng ồ ồ hẳn lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT