“Ngươi đừng khẩn trương, lúc trước ta giao cho ngươi Hàn Băng chi nhãn là muốn mượn tay ngươi giải khai phong ấn cho những hung thú này”. Lý Mục hoàn toàn không thèm để ý, cười tủm tỉm nói: “Ngươi làm tốt lắm, đã vậy còn nhanh chóng giải khai phong ấn cho bọn họ. Ta từng đáp ứng người khác phải giải khai phong ấn cho hung thú Cự Linh tộc. Ta giao đồ vật này giao cho ngươi chính là hy vọng có một ngày ngươi có thể giúp ta hoàn thành việc này. Ngươi không có phụ lòng kỳ vọng của ta, cho nên ngươi không cần bất an như vậy”.
Lời này vừa nói ra, Tần Liệt liền bình tĩnh lại, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn vẫn sợ thẹn với lời nhắc nhở của Lý thúc, sợ việc hắn làm hôm nay sẽ làm Lý Mục khó xử.
Lúc này Lý Mục chính miệng thừa nhận, hắn làm tất cả chuyện này chính là sự chờ mong của Lý Mục, hắn lập tức yên lòng.
Cường giả đỉnh phong Bát Cực thánh điện, Huyền Thiên Minh cùng Hợp Hoan tông nhìn hình chiếu linh hồn Lý Mục trong hư không, nghe hắn nói khoa trương nói mà vẻ mặt kinh ngạc.
Lệnh bài màu trắng trên không, bóng người Lý Mục nhàn nhạt như mờ mờ ảo ảo trong đám mây làm cho người khác có cảm giác phiêu dật xuất trần.
“Ta nói chuyện cùng Mãng Vọng”.
Hắn bỗng nhiên hướng tới một tiểu xà lôi điện Mãng Vọng, nói ra tên Mãng Vọng, ý muốn nói chuyện riêng.
“Ba!”.
Mãng Vọng ngưng thành một đạo điện quang, từ bên người Tần Liệt bắn ra, thoáng cái lập tức lóng lánh bên cạnh hình chiếu linh hồn Lý Mục.
Một đạo điện quang ở bên trong đám mây mờ ảo lóe lên, Lý Mục híp mắt đưa tay vẽ một cái.
Một cái lồng vô hình như trong nháy mắt bao lấy hắn cùng Mãng Vọng, hai người ở bên trong tầng mây có chút mờ nhạt, giống như đang âm thầm trao đổi.
Khoảng không trên Dược sơn, cự liễn màu vàng, Thủy Tinh chiến xa, và trướng bồng đỏ sậm cùng phi hành linh khí, phía trên là Tống Vũ, Triệu Trường Sinh, Lý Dịch đều là vẻ mặt trầm trọng.
Đỉnh núi, Tần Liệt được tứ đại cường giả Giác Ma tộc vây chặt, lo sợ hắn sẽ bị Nguyễn Chiến Thiên ra tay bất ngờ.
“Tần Liệt, người này là ai? Hắn có thể dùng một mặt lệnh bài ngưng tụ ra linh hồn các xa mấy vạn dặm, đủ để chứng minh hắn mạnh”. Huyết Lệ như một quỷ hồn màu đỏ sậm nằm sấp trên vai Tần Liệt còn thật sự hỏi lai lịch Lý Mục: “Thiên Kiếm sơn đúng là ngàn năm trở lại đây, ở trên Thiên Khô đại lục quật khởi thành một thế lực cấp Bạch Ngân, võ giả thế lực này tu luyện kiếm đạo, thực lực siêu việt, thực không dễ dàng đối phó. Ngươi sao lại biết hắn? Ngươi và hắn có quan hệ gì?”.
“Sau này giải thích cho ngươi”. Tần Liệt bĩu môi.
Hắn biết Lý Mục sớm hơn một chút, hắn biết lúc Lý Mục ở chung với hắn không có ý đồ gì đối với hắn, vẫn vô cùng chiếu cố cho hắn.
Quan hệ giữa hắn cùng với Lý Mục so với Huyết Lệ thì đơn thuần hơn nhiều, cũng không có nhiều tranh cãi lợi ích.
Lý Mục chẳng những có ơn tri ngộ đối với hắn, còn có ân cứu mạng. Cho nên khi hắn biết Lý Mục muốn gặp hắn, không chút do dự liền lập tức nói Mãng Vọng dừng đuổi giết ba phương thế lực.
Bởi vì hắn nợ Lý Mục rất nhiều.
Lý Mục cùng Mãng Vọng trao đổi rất nhanh chấm dứt.
“Cứ như vậy đi, các ngươi tốt nhất sớm rời khỏi Xích Lan đại lục, hy vọng các ngươi quản thúc tộc nhân tốt”. Bộ dáng Lý Mục tiêu sái, trong mắt ẩn chưa có một tia cảnh cáo.
“Ta hiểu rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi, sau này tuyệt đối sẽ không quay lại Xích Lan đại lục!”. Mãng Vọng đáp lại một câu, hóa thành một đạo lôi đình điện quang, hướng về bên trong Cự Linh tộc đang phân tán ở xung quanh, như thu được một tin tức trọng đại nào đó, muốn lập tức trao đổi cùng bọn họ.
“Hồng hộc! Hồng hộc!”.
Từng đầu cự thú hung tợn sau khi được linh hồn Mãng Vọng truyền đạt lại đều kịch liệt thở dốc, trong con mắt to hơn cái đầu người, tràn đầy kích động, hưng phấn.
Bọn họ dường như trong miệng Lý Mục biết được tin tức tốt gì đó.
“Tần Liệt, người để cho tộc nhân Cự Linh tộc này đi phá hủy Huyền Thiên thành, chuyện Bát Cực thánh điện ta cũng nghe nói một chút”. Lý Mục một lần nữa nhìn về phía hắn, lạnh nhạt cười nói: “Huyền Thiên thành cùng Bát Cực thánh điện bị hung thú kia trùng kích vào cũng đều thiệt hại nghiêm trọng. Những người ngươi hận nhất cũng đã bị giết chết, việc này, ngừng lại đi, đừng tiếp tục nữa được không?”.
Trầm ngâm một chút, Tần Liệt gật gật đầu: “Được!”.
“Tần Liệt cấu kết và ở cùng một chỗ với Tà tộc, ý đồ muốn chiếm lấy Xích Lan đại lục!”. Lý Dịch đột nhiên quát nhẹ. Ẩn ý bất mãn trong lời nói của hắn.
Cũng có rất nhiều võ giả Huyền Thiên Minh bởi thì người thân chết thảm, cũng có vẻ không thể thừa nhận, bọn không dám trừng mắt nhìn Lý Mục, đều chỉ trừng lớn mắt nhìn Tần Liệt.
“Tà tộc này vẫn còn đang ở đây! Bọn họ muốn dùng Không Gian Truyền Tống trận thoát khỏi nơi này, chúng ta có phải ngồi yên nhìn họ hay không?”. Lý Dịch lẳng lặng nhìn Lý Mục.
“Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông không tiếp tục phát động đuổi giết Tần Liệt, Giác Ma tộc, đồng nghĩa, Giác Ma tộc, Tần Liệt cùng Cự Linh tộc cũng không được gây chiến”. Lý Mục khẽ nhíu mày, ngữ khí cũng chân thật đáng tin: “Giác Ma tộc cùng Cự Linh tộc, bất luận là thông qua cách thức nào, trong vòng một tháng phải rời khỏi Xích Lan đại lục! Việc này dừng lại ở đây, hai bên không được tranh đấu nữa!”.
Vẻ mặt Tống Vũ và mọi người đều kinh ngạc.
Bọn họ nghĩ rằng Lý Mục tới đây để hòa giải nhưng mà cũng không có dự đoán được Lý Mục lại thiên vị Tà tộc, thiên vị Tần Liệt, điều này làm cho bọn họ cực kỳ buồn bực.
“Ta ra mặt hòa giải chuyện này, là đại diện cho Thiên Kiếm sơn, ý tứ ta chính là ý tứ Thiên Kiếm sơn, các ngươi đều nghe rõ chưa?”. Thân ảnh Lý Mục có chút mơ hồ như lập tức ngưng thành thực chất, một cỗ kiếm ý sắc bén có thể xé rách vòm trời, từ trong cơ thể hắn đột nhiên hiện ra.
Trong một thoáng này, linh hồn mọi người chấn động, trong lúc hoảng hốt, như nhìn thấy một thanh thần kiếm sắc bén, từ trên trời cao đâm thẳng xuống dưới.
Như hung hăng đâm sâu vào trong não hải mọi người!
Càng là người có cảnh giới cao thì cảm giác càng rõ ràng sâu sắc, Tống Vũ, Triệu Trường Sinh, Tạ Diệu Dương, Lý Dịch đều là cường giả Phá Toái cảnh, sắc mặt một đám bỗng nhiên trắng bệch.
Bọn họ bỗng nhiên nhìn thấy sâu trong não hải họ xuất hiện một thanh cự kiếm quỷ dị!
Cự kiếm không biết từ đâu đến, như một tòa núi bén nhọn, treo ngược bên trong não hải, kiếm quang sắc bén vô cùng, mang theo toái niệm chém giết linh hồn, làm cho bọn họ bị khí tức khủng bố lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục từ bốn phương tám hương tuôn mạnh vào trong linh hồn họ.
“Rõ, đã rõ”.
“Nghe rõ”.
“Ta sẽ tuân theo mệnh lệnh Thiên Kiếm sơn”.
“Biết rõ”.
Cường giả đỉnh phong tam phương thể lục, sau năm giây, mọi người lần lượt phục tùng tỏ thái độ.
“Tốt lắm”. Lý Mục lại lạnh nhạt cười.
Cỗ kiếm ý sắc bén này ùn ùn kéo đến như đe dọa toàn bộ thiên địa này, trong nháy mắt không còn sót lại gì.
Mọi người bỗng nhiên phát hiện, trong lòng bàn tay và phía sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh, bọn họ lơ là nhìn thoáng qua một cái cũng nhìn thấy rõ vẻ kinh hãi trong mắt của đối phương.
“Mạnh thật...”.
Ngay cả Huyết Lệ, tàn ảnh linh hồn hắn cũng mơ hồ lay động, như cây đèn cầy dập dờn sắp tắt trong gió, như lúc nào cũng có thể bị thổi tắt.
Nhưng hắn lại chủ động rút vào bên trong mi tâm Tần Liệt.
“Lý Dịch, ngươi lại đây, ta có lời muốn nói riêng với ngươi”. Lý Mục cau này, đưa tay chỉ về hướng Bát Cực thánh điện, trong mắt rõ ràng không vui.
Sắc mặt Lý Dịch âm trầm, không nói một lời nào đi tới, ung dung dạo từng bước trong hư không, một mình trong hư không ung dung dạo bước, đi tới hư ảnh linh hồn Lý Mục ở phía trước.
“Bốp”.
Lý Mục giơ tay, trực tiếp đánh lên mặt Lý Dịch một cái tát văng đi, trên mặt mềm mại của Lý Dịch liền lưu lại năm vết máu rõ ràng.
Lý Dịch thánh chủ Bát Cực thánh điện là một trong những nhân vật quyền thế lớn nhất Xích Lan đại lục. Trong mắt lộ ra vẻ đột nhiên phẫn nộ đến cực điểm, hắn trừng mắt nhìn Lý Mục, như bất cứ lúc nào đều có thể mất khống chế: “Ngươi, ngươi!”.
Tàn Liệt, Tống Vũ, Nguyễn Chiến Thiên, cùng với toàn bộ mọi người đều ngây người.
Một đạo kiếm khí ôn hòa như sóng gợn dập dờn, như hồ nước ôn tuyền, bỗng nhiên vây lấy Lý Mục cùng với Lý Dịch.
Tất cả mọi người có thể nhìn thấy hai người nhưng lại bỗng nhiên không nghe được âm thanh nói chuyện của hai ngươi, thậm chí buông ra linh hồn ý thức cũng không cảm giác được sự tồn tại của hai người.
Bọn họ biết Lý Mục dùng cấm thuật, đóng băng một khu vực làm thành khu vực riêng, không có phép bất kỳ ai tiến vào, cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào dò xét tới!
Bọn họ chỉ nhìn thấy Lý Dịch lúc đầu là phẫn nộ đến cực điểm, sau khi Lý Mục nói vài câu liền bỗng nhiên vừa sợ vừa mừng như điên, trong mắt hiện ra kính ý thật sâu, dùng lễ nghi vãn bối rất cung kính hướng tới Lý Mục mà cúi đầu.
Sau đó mọi người mới phát hiện, thật ra bộ dáng này của Lý Dịch có năm sáu phần tương tự Lý Mục.
Bọn họ bỗng nhiên hiểu được, Lý Mục chỉ sợ là trưởng bối Lý Dịch, cho nên thái độ mới có thể phát sinh nghiêng trời lệch đất như thế.
“Ta đã biết, sau này, ta nhất định sẽ ghi nhớ giáo huấn của ngài”. Lý Dịch liên tục gật đầu, âm thanh bỗng nhiên truyền ra ngoài.
Nguyễn Chiến Thiên, Tống Vũ, Triệu Trường Sinh và mọi người thấy Lý Dịch cúi đầu khom lưng, chẳng những trong lòng không có sinh ra sự khinh thường mà còn âm thầm hâm mộ.
Bọn họ hâm mộ Lý Dịch có được quan hệ cùng Lý Dịch.
“Tần Liệt, ngươi lại đây”. Lý Mục cười tủm tỉm, lại nhìn về phía Tần Liệt, nói chuyện riêng với Tần Liệt.
“Lý thúc, ta cũng không phải là võ giả Phá Toái cảnh, ta không có bản lĩnh cước bộ trong hư không”. Tần Liệt cười gượng nói.
“Được rồi, ta nói ngươi nghe là được”. Lúc Lý Mục đối xử với Tần Liệt, thái độ rõ ràng khác biệt, trên mặt mang theo vẻ thoải mái, tùy ý tươi cười: “Nếu ngươi không có việc gì ở Xích Lan đại lục, có thể tới Thiên Khô đại lục một chuyến, ta có chuyện tìm ngươi - về chuyện của gia gia ngươi”.
Tần Liệt đột nhiên chấn động, kêu lên: “Lý thúc, ngươi, ngươi biết gia gia của ta?”.
“Đầu tiên là từ trong miệng Tiểu Băng biết được một chút, lần đó sau khi trở về ta lại cố gắng đi hỏi, lúc này mới biết được gia gia của ngươi”. Lý Mục cười cười, thấy vẻ mặt Tần Liệt bộ dáng gấp gáp, hắn khoát tay chặn câu hỏi của Tần Liệt, rồi lại lại hờ hững nói một câu: “Ngươi thật sự muốn biết thì đến Thiên Khô đại lục đi”.
***
Linh hồn hư ảnh Lý Mục cũng không duy trì thời gian quá dài. Hắn đem chuyện hắn cho rằng cần dặn dò thì dặn dò rõ ràng, sau khi bảo Tần Liệt đến Thiên Khô đại lục, bóng người liền dần dần mơ hồ nhạt đi, như đám mây loãng bị gió thổi qua, dần dần tiêu tán.
Ngoài mấy vạn dặm.
Trên không một mảng hải vực mênh mông màu xanh thăm, trong mây mù mờ mịt, chỉ thấy một hòn đảo lơ lửng, ngao du ở trên hư không.
Hòn đảo này lơ lửng trên mấy ngàn thước, như một đám mây đen thật dày, ở trong mây theo gió vượt sóng.
Trên hòn đảo xây dựng cung điện hoa mỹ, dựng đứng các cây cột đá bạch ngọc, nuôi nhốt linh hạc, linh quy, xích điểu đủ loại linh thú, gieo trồng linh thảo trân quý.
Ở phía đông hòn đảo, Lý Mục tiêu sái đứng ở trên đài tròn của một tòa cung điện, Nham Băng Tuyết Lang Vương nằm sấp bên cạnh.
Ở trước người hắn, có một tấm gương sáng thật lớn như bình phong, từ trong tấm gương sáng đó, có thể mơ hồ thấy Dược sơn, nhìn thấy các con hung thú, nhìn thấy Tần Liệt và đám người Tống Vũ, Lý Dịch.
Lúc này, Lý Mục đưa tay vung một cái, tấm gương sáng kia bỗng nhiên trở nên ảm đạm, đủ loại cảnh tượng huyền bí bên trong bỗng nhiên biến mất sạch sẽ.
“Tháp Đặc, sự tình ta đã dặn dò xuống, hiện tại ngươi hài lòng chưa?”. Xoay người, Lý Mục cười thoải mái, hướng một người nói chuyện.
Nếu Tần Liệt và Khố Lạc ở đây, tất nhiên sẽ chấn động, sẽ bị người này dọa.
Đây là một tộc nhân Giác Ma tộc cao lớn. Người này to cao, kéo một cái đuôi thằn lằn cực lớn, cái đuôi mọc đầy măng gai cực nhỏ, các cây gai đó như kim nhọn, còn lóe ra ánh sáng kim loại băng lạnh, thoạt nhìn tỏ ra sắc bén vô cùng.
Ở sau gáy tộc nhân Giác Ma tộc tên là “Tháp Đặc” này, tám cây sừng cong dữ tợn vô cùng bắt mắt. Tám cây sừng cong đó, đại biểu cho thân phận cao thượng, cũng là tượng trưng lực lượng của Tháp Đặc ở Giác Ma tộc!
Người này là chiến sĩ Giác Ma tộc tám sừng, tồn tại cường hãn có thể so với Bất Diệt cảnh của Nhân tộc!
“Phù phù, Giác Ma tộc sẽ thành lập thông đạo giao dịch bí ẩn với Thiên Kiếm sơn các ngươi, trong trăm ngày, sẽ có mười tám gốc Huyền Âm Cửu Diệp Liên, sáu trái Minh Ngục Ma Quả, thêm nửa cân Mặc Ngọc Hồn Tinh tiến hành lô giao dịch đầu tiên”, Tháp Đặc lấy ngôn ngữ Nhân tộc trả lời.
Lúc hắn nói chuyện, giọng mũi rất nặng, nghe như đang thấp giọng hừ hừ.
“Rất tốt”, Lý Mục thay hắn rốt cuộc gật đầu, không khỏi cười lên ha ha.
Trầm ngâm một chút, Lý Mục chuyển đề tài, lại hỏi: “Tần Sơn... Rốt cuộc từng có ước định gì với Giác Ma tộc các ngươi?”.
“Chuyện giữa chúng ta cùng tôn giả, không quan hệ với giao dịch giữa chúng ta, còn mong các hạ thu liễm lại lòng hiếu kỳ”, Tháp Đặc hừ lạnh một tiếng.
“Ha ha. Vậy mạo muội hỏi thêm một câu, Tần Sơn ở nơi nào?”, Lý Mục nheo mắt cười tủm tỉm hỏi.
“Cũng không liên quan tới ngươi”, sắc mặt Tháp Đặc đông cứng.
“Cháu nội của Tần Sơn, là một người bạn nhỏ của ta, người bạn nhỏ này của ta luôn tìm ông nội của hắn, ta chỉ muốn giúp hắn chút, chỉ vậy mà thôi”, Lý Mục nghiêm túc nói.
“Không liên quan tới ngươi”, Tháp Đặc nhíu nhíu mày, bỗng nhiên tung người nhảy.
Một chiếc phi hành linh khí tạo hình kỳ quỷ, đột nhiên từ trong mây mù phương xa chạy tới, đem Tháp Đặc vững vàng đón lấy.
Nếu Tần Liệt ở đây sẽ phát hiện một chiếc phi hành linh khí này, căn bản chính là một Bạch Cốt Minh Linh đàn phóng to mấy trăm lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT