Huynh đệ Khô Lạc nhìn thấy, lập tức bị rung động kịch liệt, ngữ khí run run nói: “Cái này, đây là nơi nào?”.
“Hung thú viễn cổ! Đây là... Cự Linh tộc trong truyền thuyết!”. Khố Lạc kịp thời phản ứng, bỗng nhiên thất thanh hét to lên.
Ngay tại lúc này, Mãng Vọng ngưng thành một điện xà đẹp mắt, đột nhiên dần hiện ra trên đỉnh đầu Tần Liệt.
“Dị tộc U Minh giới!”. Linh hồn Mãng Vọng hóa thành điện xà rồi bất ngờ liên tục bắn mạnh ra từng đạo thiểm điện: “Tần Liệt, tại sao ngươi lại dẫn người ngoài đi vào nơi này?”.
Mãng Vọng có vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Cự Linh tộc là man tộc thời thượng cổ, cũng là thủy tổ linh thú thời đại này, toàn thân đều là chí bảo hiếm thấy của thiên địa.
Nếu người có dị tâm nhìn thấy hung thú viễn cổ nhiều như vậy đang bị hàn băng giam cầm phong ấn sâu trong lòng đất, tất nhiên đều sinh lòng tham. Không chừng bọn họ còn muốn thừa dịp những đầu hung thú viễn cổ này còn đang ngủ say, dùng thủ đoạn giết chết đi, sau đó lộc da, lóc xương tất cả. Da thịt, xương cốt, gân mạch, huyết dịch đều bị phân ra rồi biến thành lực lượng cho bọn họ, rèn luyện linh tài linh khí cường đại trân quý.
Lý Mục năm đó đem Hàn Băng chi nhãn giao cho hắn cũng từng nghiêm khắc dặn dò, ngàn vạn lần khong được tiết lộ nơi này.
Nhưng này, nay Giác Ma tộc đã cùng đường, vì đưa Giác Ma tộc đi đến được Dược sơn, giúp bọn họ tránh được kiếp nạn này. Tần Liệt đành phải tiết lộ nơi này.
Mãng Vọng nhìn thấy hành động lần này của Tần Liệt làm cho tộc hắn đều sắp lâm vào nguy cơ.
“Thật có lỗi, ta cần dùng nơi này làm trung chuyển trạm, tạm thời mượn nơi này một chút”, vẻ mặt Tần Liệt bất đắc dĩ, giải thích: “Ngươi yên tâm, ta cố gắng hết sức không quấy rầy sự yên tĩnh của các ngươi, hơn nữa sẽ không để cho mọi người lưu lại đây lâu. Sau khi việc này kết thúc, ta đáp ứng các ngươi cố gắng hết mình giúp các ngươi cởi bỏ phong ấn, để các ngươi lại nhìn thấy được ánh mặt trời”.
“Trạm trung chuyển?”. Mãng Vọng sửng sốt.
Huynh đệ Khố Lạc cũng kinh hãi tột độ, cũng không biết là Tần Liệt đến tột cùng là thông qua cách thức nào mà đưa bọn hắn xuyên thẳng đến Dược sơn.
Vì thế Tần Liệt kiên nhẫn giải thích rõ.
Dùng Hàn Băng chi nhãn để có thể đưa từng nhóm một tộc nhân Giác Ma tộc, minh thú, tộc nhân Lăng gia, tất cả vào Huyền Băng chi địa.
Ra vào Hàn Băng chi nhãn có một đặc điểm là đi vào từ chỗ nào thì đi ra chỗ nấy.
Kế hoạch hắn là, trước tiên dùng thời gian mấy ngày để đưa tộc nhân Giác Ma tộc, tộc nhân Lăng gia, minh thú lần lượt truyền tống đến nơi này.
Sau đó, hắn đeo mặt nạ da cáo bên ngoài, che giấu thân phận, một mình đi tới trong lòng núi Dược sơn ở Lăng gia trấn
Ở trong Dược sơn, hắn lại thông qua Hàn Băng chi nhãn trở về Huyền Băng chi địa, đưa tộc nhân Giác Ma tộc từ Huyền Băng chi địa lần lượt đi ra lòng núi Dược sơn.
Sau khi hắn kể ra kế hoạch này, huynh đệ Khố Lạc đều hưng phấn vô cùng, lập tức thấy được hy vọng.
“Kế hoạch này có thể thực hiện được! Như vậy tộc nhân chúng ta không bị hy sinh, có thể đi tới U Minh đại lục! Tốt lắm! Vô cùng tốt!”. Khố Lạc tỏ thái độ.
“Không hổ là tôn tử tôn giả!”. Thái độ của Khố Lỗ đối với Tần Liệt thay đổi trong nháy mắt, lập tức cảm thấy rất thuận mắt.
“Làm như vậy, chẳng lẽ không phải là toàn bộ dị tộc U Minh giới đều biết sự tồn tại của chúng ta?”. Mãng Vọng bất mãn giận dữ hét to lên, y
“Không, sẽ không có chuyện đó, ta trước tiên để cho hai vị tiền bối này ở lại đây, bố trí cấm chế ở trong này, để hạn chế phạm vi hoạt động dị tộc U Minh giới đi vào, bọn họ sẽ không nhìn thấy được các ngươi”.
Tần Liệt sớm đã có dự tính.
“Việc này cứ giao cho ta làm!”. Khố Lạc quát khẽ: “Yên tâm, ta nhất định sẽ quản lý tộc nhân tốt, bố trí cấm chế thỏa đáng, cam đoan bọn họ không biết bí mật nơi này!”.
“Tần Liệt ngươi nói là, bọn họ sẽ nhanh chóng rời khỏi Xích Lan đại lục? Ít nhất, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay về?”. Mãng Vọng xác nhận lại.
“Toàn bộ bọn họ sẽ thông qua Dược sơn, di dời đến U Minh đại lục, trong mấy trăm năm chắc chắn là sẽ không đến nữa”. Tần Liệt khẳng định.
“Vậy được rồi, ngươi đi lo việc ngươi đi”. Mãng Vọng cuối cùng cũng đồng ý.
“Đi theo ta”. Tần Liệt cầm Hàn Băng chi nhãn trong tay, đi tới khu vực ở phía xa không có sông băng, huynh đệ Khố Lạc cùng Mãng Vọng cũng đều đi theo.
Tới một chỗ nham băng dày đặc, Tần Liệt ngồi xuống dùng tinh thần lực xâm nhập vào bên trong Hàn Băng chi nhãn.
Từng đợt băng quang nhè nhẹ đột nhiên từ trong Hàn Băng chi nhãn tuôn ra, ở bên trong não hải hắn ngưng hiện ra lược đồ Huyền Băng chi địa, Tần Liệt dùng tinh thần niệm trong đầu thử kích thích lược đồ.
Khí tức băng giá lạnh rét tràn ngập ra từ trên người hắn.
Một cỗ hấp xả lực cuộn trào mãnh liệt, lấy hắn làm trung tâm, lan tràn khuyếch tán ra xung quanh
Khí tức hàn băng phân tán quanh thân hóa thành từng đợt sương trắng, ngưng thành tinh thể băng sáng óng ánh, hội tụ lại như dòng suối.
“Khách khách khách!”.
Trên mảnh đất trống này, sương trắng, vụn băng xung quanh ngưng tụ lại đột nhiên dựng lên một bức tường băng dày cộm chắn xuống.
Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, sương trắng ở Huyền Băng chi địa, dưới tác dụng của hàn lưu, nơi này liền hình thành lên một tòa băng tinh có nhà cửa đơn sơ.
Khố Lạc kinh hãi nhìn Tần Liệt, rất nhanh ý tứ hàm xúc lại, cũng lấy ra bạch cốt quyền trượng vung mạnh lên, dùng âm hồn, u quỷ lũ lượt ngưng hiện thành vân đoàn dày đặc, như bụi nâu gắn vào trên trạch viện bằng băng tinh, che kín khu vực này lại, để cho tộc nhân Giác Ma tộc sau khi tiến vào cũng không thể nhìn thấy động tĩnh ở bên ngoài.
Khố Lỗ thoáng khôi phục lại một phần lực lượng, vết sẹo đầy người, khô gầy như lệ quỷ, lúc trước hắn oán niệm rất sâu đối với Tần Liệt.
Nhưng lúc này thấy Tần Liệt không quản ngại mà tiết lộ nơi này, muốn giúp tộc nhân vượt qua kiếp nạn, hắn không khỏi đánh giá kỹ lại Tần Liệt một lần nữa.
“Có phong phạm tôn giả...”. Khố Lỗ trong lòng yên lặng nói.
“Đây là dùng Hàn Băng chi nhãn ngự động hàn lực nơi này, hắn chắc hẳn đã chân chính nắm giữ Hàn Băng chi nhãn!”. Trong lòng Mãng Vọng biết rõ: “Không biết thông qua Hàn Băng chi nhãn, có thể trực tiếp phá vỡ phong ấn chúng ta hay không, có lẽ thực sự có khả năng này...”.
Mãng Vọng cũng thấy được hy vọng.
Sau khi Tần Liệt cùng Khố Lạc hợp lực thi triển, tốn một khoảng thời gian không dài, ngưng kết ra một toàn băng tinh làm vách tường, âm hồn lệ quỷ che phủ rộng lớn xung quanh trang viên.
Sau một hồi lâu, Tần Liệt từ trong ý cảnh kỳ diệu đi ra, hắn nhìn lược đồ trong não hải, nhìn từng tòa sông băng nhỏ bé, băng tuyến, băng quang bên trong mỗi một tòa sông băng đang trói buồn tộc nhân Cự Linh tộc, hắn dường như ột nhiên minh bạch điều gì.
“Là băng trận, cũng là... Linh khí!”.
Hàn Băng chi địa phong ấn tộc nhân Cự Linh tộc đã hình thành một tòa đại trận thần bí, kỳ dị. Hàn Băng chi nhãn chính là then chốt của trận pháp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT