Mạc Hà phụ trách việc sử dụng Tịch Diệt Huyền Lôi, Thường Khi phụ trách việc đánh chết toàn bộ chiến sĩ Giác Ma tộc cản đường. Hai gã Kim Y sứ giả Bát Cực thánh điện cùng nhau hợp lực, làm cho Giác Ma tộc tổn thất đến năm tên chiến sĩ tứ giác, một chiến sĩ ngũ giác chết thảm, cũng không thể ngăn cản được sức công phá của Tịch Diệt Huyền Lôi.

Ngay tức khắc Tà Minh thông đạo bị phá hủy.

Mạc Hà cùng Thường Khi cũng không ở lâu, cưỡi đại điêu màu vàng xem xét một vòng xung quanh, rồi quăng hai cái Tịch Diệt Huyền Lôi xuống nơi tộc nhân Giác Ma tộc đang tập trung đông. Sau đó ung dung rời khỏi.

Hai cái Tịch Diệt Huyền Lôi làm cho tộc nhân Giác Ma tộc tổn thất vô cùng nghiêm trọng và khiến cho nơi bao trùm minh ma khí này vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

“Tỷ”. Lăng Huyên Huyên nhìn về phía Lăng Ngữ Thi.

“Nơi này bị Bát Cực thánh điện phá hủy Tà Minh thông đạo, Tần Liệt ở bên kia nhất định cũng đã bị tính kế”. Lăng Ngữ Thi đứng trên một khối đá, thân mình thẳng tắp, bình tĩnh hỏi: “Chờ ở đây, đợi bọn hắn trở về!”.

Nàng hiểu rõ, thực lực Lăng gia hiện nay tuyệt đối không phải là đối thủ của họ, cho dù là Huyền Thiên Minh hay là Bát Cực thánh điện đều có thể dễ dàng xóa bỏ Lăng gia.

Lúc này nàng cùng tộc nhân Lăng gia cho dù đi qua chỗ Tần Liệt bên đó, cũng không giúp được gì, ngược lại còn vướng tay vướng chân.

Cho nên nàng chỉ có thể đứng chờ.

Bên cạnh núi trọc đổ nát.

Vẻ mặt Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chướng, Nhiếp Khám đều bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên trên trời.

Ánh trăng bị hắc ám bao phủ, dưới màn đêm tối đen, năm tòa Tà Thần ở trong không gian hắc ám, ba đoàn hào quang có vẻ vô cùng chói mắt.

Từng đợt linh hồn chấn động khủng bố thỉnh thoảng từ trong bóng đêm trên trời truyền đến, làm cho toàn bộ linh hồn cường giả dao động.

Chiến đấu chỉ duy trì trong chốc lát.

Năm tòa Tà Thần bỗng nhiên lao nhanh vào nơi minh ma khí bao trùm, như năm con diều nối đuôi nhau đuổi theo Khố Lạc hướng về Tà Minh thông đạo ở đằng xa.

Động tĩnh khủng bố bầu trời dần dần yên tĩnh lại.

Ánh trăng lại hiện ra từng chút một.

Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân giẫm chân tại chỗ trong hư không bay đến và hạ xuống bên cạnh đám người Tống Tư Nguyên, thần sắc có chút nặng nề. Nhiếp Vân nói: “Chiến sĩ lục giác Giác Ma tộc này so với lúc trước còn khó chơi hơn, trừ phi chúng ta dùng hết toàn lực, bằng không tuyệt đối không thể giết chết hắn được”.

“Tà Minh thông đạo đã bị phá hủy, xong việc này rồi thì chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn”. Tống Vũ khoát tay, ung dung mỉm cười: “Lần này, chúng ta chẳng những lấy được Huyền Âm Cửu Diệp Liên, mà còn phá hủy được Tà Minh thông đạo, đã đạt được mục đích”.

“Ừm, thật sự muốn tiêu diệt toàn bộ Tà tộc, còn cần Hợp Hoan tông cùng Bát Cực thánh điện xuất lực”. Tạ Diệu Dương cũng cười lên: “Không có lý do gì chỉ có Huyền Thiên Minh chúng ta là chủ lực đi đối phó Giác Ma tộc”.

“Tống huynh, trước kia ta còn có chút không phục ngươi, ha ha, trải qua chuyện này, xem như ta phục ngươi rồi”. Nhiếp Khám bỗng nhiên nhìn sang một người.

Nhìn về phía người đầy mưu trí của Tống gia.

Tống Trí mập mạp, đôi mắt nhỏ híp lại, khẽ cười.

“Chỉ cần bức cường giả lục giác kia bị thương là được, ba người chúng ta muốn giết hắn, chắc chắn là phải trả giá rất lớn”. Tống Vũ cười cười, lại nói: “Tà Minh thông đạo bị sụp đổ, Tà tộc đã đi tới đây cuối cùng lại không thể trở về, cũng không thể lần nữa triệu tập tộc nhân từ U Minh giới. Hiện tại, chúng ta chỉ cần giải Quyết Ma Giáp trùng cùng với Hủ Linh thú, thanh tẩy minh ma khí nơi này từng chút một, việc này chúng ta liền nắm chắc thắng lợi”.

“Không sai”, Tống Trí chen vào nói: “Một khi bọn họ không có minh ma khí, bị thái dương chiếu rọi, bọn họ sẽ dần dần suy yếu. Đến lúc đó, chúng ta không phí người nào cũng có thể dễ dàng tiêu diệt toàn bộ Tà tộc, bắt giữ bọn họ cũng không phải là vấn đề”.

“Không cần phải bắt sống, giết chết toàn bộ mới sạch sẽ”. Nhiếp Vân tỏ thái độ.

“Không không, có hữu ích, cũng có chỗ dùng”. Tống Trí lắc đầu, âm hiểm nói: “Tộc nhân Tà tộc trên tứ giác có uy hiếp đối với chúng ta, có thể giết chết toàn bộ. Còn Tà tộc tứ giác, tam giác, nhị giác, chúng ta có thể thông qua U Minh chiến trường đổi lấy nhiều linh tài từ Tà tộc”.

Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều sáng ngời, tán thưởng cao kiến của Tống Trí.

“Ài, lần này sợ là Ngọc Nhi đau lòng”. Tống Tư Nguyên than nhẹ một tiếng.

“Ta sẽ cố gắng khuyên nhủ nàng”, Tống Trí cau mày, lạnh nhạt nói: “Nàng cùng tiểu tử Tần Liệt từng cùng nhau vượt qua hoạn nạn ở U Minh giới, hơn nữa, dường như có chút ái mộ Tần Liệt. Gạt nàng việc này, cũng là vì không thể lộ ra sơ hở. Vì lợi ích gia tộc, nàng hẳn là có thể lấy đại cục làm trọng, sẽ từ từ nghĩ thông suốt”.

“Đình Ngọc là thiên chi kiêu nữ của Huyền Thiên Minh chúng ta! Chỉ bằng Tần Liệt hắn, còn muốn cóc ghẻ ăn thịt hiên nga?”. Nhiếp Vân vẻ mặt âm lãnh, nói: “Chúng ta vừa mới cho hắn cơ hội, chính hắn không nắm lấy, mà lại lựa chọn việc dùng Tịch Diệt Huyền Lôi cho nổ chúng ta. Ta nghĩ, từ giờ trở đi, tiểu tử này cũng có thể liệt vào danh sách kẻ thù rồi?”.

“Bắt sống hắn”. Tống Trí híp mắt. Có chút chờ mong nói: “Hắn nắm giữ phương pháp luyện chế Tịch Diệt Huyền Lôi, trong tay có thể còn có một kiện không gian linh khí, chúng ta cần phải bắt giữ hắn mà vạch ra bí mật này”.

Tống Vũ thở dài một tiếng, việc xử trí Tần Liệt lần này, hắn không nói thêm gì.

“Đáng tiếc...”. Ngược lại là Tạ Diệu Dương nói một câu đến đây, vẻ mặt tiếc nuối: “Tiểu tử này thực có thể gây áp lực, cũng là người tài giỏi. Tương lai tiền đồ vô hạn”.

“Đúng là vận khí không tốt, lúc trước hắn đi tới Khí Cụ tông, gặp phải chúng ta muốn tiêu diệt Khí Cụ tông, rời khỏi Khí Cụ tông không bao lâu, lại phát hiện Lăng gia là Tà tộc”. Tống Trí cười hắc hắc, nói: “Tiểu tử này, thật sự là vận khí quá kém”...

“Ta thấy hắn chính là một kẻ tai họa!”. Nhiếp Vân cười lạnh.

“A thúc!”.

“A thúc!”.

Tạp Mông, Đa La ngồi trên mình Liệp Linh thú, quay đầu nhìn lại, phát hiện năm đạo hắc ám trường hà kéo dài phía sau.

Năm đạo từ năng lượng tán loạn của Tà Thần kéo thành sông dài, chậm rãi hóa thành sương mù, dung nhập từng chút một vào bên trong minh ma khí.

Khố Lạc hiện ra với vẻ mệt mỏi.

Hắn rơi xuống trên mình một Liệp Linh thú. Trong mắt Tạp Mông, Đa La, và Khố Lỗ đệ đệ hắn, lộ ra hận ý ngập trời, thần sắc có vẻ vô cùng ngưng trọng.

Tần Liệt ngồi trên Liệp Linh thú phía sau hắn, nhìn kỹ liền phát hiện, sau cổ Khố Lạc, sáu cái sừng quái dị của hắn xuất hiện vết rạn nứt.

Hắn biết rõ, sừng trên cổ đối với tộc nhân Ma tộc chẳng những tượng trưng cho thân phận, địa vị, thực lực mà còn là chỗ yếu hại, so với tâm tạng con người còn quan trọng hơn.

Quái giác xuất hiện vết rạn, có nghĩa là Khố Lạc bị thương nặng, muốn hắn khôi phục cần thời gian dài.

“Ta cũng không biết đối phương hạ độc kế”. Trầm ngâm một chút, Tần Liệt thấp giọng nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play