Góc khác ở Lăng gia trấn, Tần Liệt tại đến gõ cửa phòng Lưu Duyên.
“Diêu huynh đệ, ngươi tìm ta có việc gì?”. Mở cửa ra, vẻ mặt Lưu Duyên nghi hoặc nhìn Tần Liệt.
“Không có gì”. Tần Liệt mỉm cười: “Nghe Liễu tiểu thư nói, ngươi rất hiểu về việc gieo trồng dược thảo. Ta rất có hứng thú ở phương diện này, cho nên cố tình đến đây thỉnh giáo Lưu đại ca một chút, hy vọng Lưu đại ca vui lòng chỉ giáo cho”.
“Đại tiểu thư quá đề cao ta, thật ra cái gì ta cũng không biết, Diêu huynh đệ hay là tìm cao minh khác”. Lưu Duyên cau mày đưa tay muốn đóng cửa lại.
Nhưng mà Tần Liệt lại cười hắc hắc, từ ngay cửa hắn cứng rắn tiến vào bên trong.
Lưu Duyên không có một chút hảo cảm nào với tên “Diêu Thiên” mà Tần Liệt giả dạng, cho nên cũng không muốn nói chuyện nhiều cùng hắn.
Trong mắt Lưu Duyên, Diêu Thiên này cuồng vọng tự đại, dựa vào tu vi Vạn Tượng mà mạnh mẽ tấn công Liễu Đình, và không ngừng khiêu khích Ngụy Lập, Phùng Dật. Rõ ràng chính là hạng người coi trời bằng vung.
Người như thế này Lưu Duyên không trêu chọc nổi, cũng không tình nguyện kết giao để tránh để bản thân gặp phải phiền toái.
Đêm hôm khuya khoắt như thế này, người này chen vào xin chỉ giáo cái gì linh thảo linh dược gieo trồng, hắn cũng không có biện pháp đuổi ra ngoài.
Vì thế Lưu Duyên vẻ mặt bất đắc dĩ, ở trong phòng mở tay ra: “Diêu huynh đệ, ngươi hiểu lầm rồi, việc gieo trồng linh thảo linh dược ta thật tình không rõ lắm. Ta nói thật, ngươi nên đi tìm cao minh khác thỉnh giáo đi. Ồ, gia chủ Phùng Tân Phùng gia ở chắc chắn hiểu biết linh dược hơn ta, ngươi tìm hắn thích hợp hơn”.
“Lưu đại ca khiêm tốn rồi”.
Tần Liệt cười nhạt, bỗng nhiên nói: “Thời gian gần đây ta đều ở xung quanh Lăng gia trấn du ngoạn. Ta nghe một vài võ giả nói qua là Lăng gia trấn này thuộc về một gia tộc nhỏ gọi là Lăng gia, mà dạo này ta lại nghe nói Lăng gia có một võ giả tên là Tần Liệt là gian tế Tà tộc, không biết Lưu đại ca thấy việc này thế nào?”.
“Ta không rõ cho lắm”. Lưu Duyên vẻ mặt bình tĩnh nói.
Lưu Duyên âm thầm cẩn thận, đối với Diêu Thiên không rõ lai lịch này mà cẩn thận đề phòng, không biết người này vì mục đích gì đến hỏi việc của Lăng gia và Tần Liệt.
Đoạn thời gian gần đây thỉnh thoảng có người Bát Cực thánh điện và Hợp Hoan tông nhân vì không rõ lai lịch Tần Liệt nên đi qua Tinh Vân các điều tra xung quanh Lăng gia trấn.
Trong mắt Liêu Duyên bỗng nhiên xuất hiện Diêu Thiên, khả năng rất lớn chính là người của Bát Cực thánh điện và Hợp Hoan tông.
Cho nên hắn đối đáp thật nhanh, cái gì cũng không chịu nói, cho nên khi chuyển biến đề tài từ Tần Liệt cho tới linh tài linh dược hắn chỉ thỉnh thoảng nói vài câu.
Sau một hồi, sắc trời hoàn toàn tối hẳn, Tần Liệt lúc này mới đứng dậy, ý vị có chút sâu xa mà nhìn Lưu Duyên nói: “Lưu đại ca, địa phương này thị phi nhiều lắm, nếu không có chuyện gì ngươi nên sớm rời khỏi đi”.
“Ta cũng muốn đi sớm một chút”. Lưu Duyên cười khổ.
Tần Liệt gật gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa liền cáo từ rời khỏi.
Ra khỏi thạch lâu Lưu Duyên, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời phát hiện ánh trăng sáng tỏ, tộc nhân Phùng gia cùng các võ giả trẻ tuổi Tinh Vân các hoặc là đã đi ngủ, hoặc là đang tĩnh tâm tu luyện.
“Phải tranh thủ thời gian”. Nhíu nhíu mày lại, Tần Liệt như một bóng đen trong đêm lặng lẽ đi tới Dược sơn.
Ban đầu hắn dự định ở Lăng gia trấn tu luyện trong một khoảng thời gian, nắm giữ cách đem Linh Trận đồ hóa thành bí quyết thủ đoạn công kích, sau đó mới đến Dược sơn dò xét ảo diệu bên trong, xác định bên trong có Truyền Tống trận hay không.
Nhưng mà người Phùng gia và Liễu Đình đến đây, hắn không thể không tăng tốc, phải làm rõ bí mật bên trong Dược sơn nhanh hơn.
Không bao lâu sau hắn lại tới mặt sau Dược sơn, ở trong bóng đêm đi lại cố gắng tìm kiếm một cái cửa động để đi vào trong lòng Dược sơn.
Năm đó hắn rời khỏi Dược sơn tới Tinh Vân các, hắn theo phân phó của gia gia hắn khởi động một cái cơ quan bên trong Dược sơn.
Sơn động bên trong Dược sơn chợt phát sinh sụp đổ, toàn bộ cửa ra vào đều bị núi đá bịt kín.
Khi hắn đến xem, đây là gia gia hắn vì hắn phòng ngừa bị người ngoài phát hiện hắn ở bên trong dùng lôi điện kỳ trận tu luyện, cho nên xóa sạch dấu vết.
Nếu không phải sau đó lại phát sinh những chuyện tiếp theo để cho hắn từ trong miệng Khố Lạc biết được ở bên trong Dược sơn có khả năng tồn tại Truyền Tống trận thông tới U Minh đại lục, thì cả đời này chỉ sợ hắn không có ý nghĩ bước lại vào bên trong Dược sơn lần nữa.
“Giác Ma tộc Khố Lạc, chắc là không gạt ta, hắn nói bên trong Dược sơn chắc chắn có Truyền Tống trận!”.
Xem qua một vòng, Tần Liệt không phát hiện có cửa động có thể đi vào bên trong, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể dùng biện pháp ngốc nghếch.
- Đào ra một cái hang động khác.
Từ trong không gian giới lấy ra khí cụ khai thác khoáng thạch, hắn chọn một nơi có vẻ hẻo lánh bắt đầu làm việc.
“Răng rắc! Răng rắc!”.
Từ trong đêm khuya, hắn bổ đôi hòn đá để đào một cái hang động, chui vào bên trong mở lối vào.
Nham thạch Dược sơn có chút rắn chắc, hắn bận rộn tới khi trời tờ mờ sáng, nhưng chỉ đào được một cái thông đạo dài mười mấy thước.
Thấy thời gian không còn nữa, hắn ra khỏi thạch đạo và dùng một khối cự thạch đã lựa chọn kỹ càng bịt kín cửa động lại, sau đó mới yên lặng quay về Lăng gia trấn.
Trước khi hừng đông, hắn xuất hiện ở Lăng gia trấn, lúc này Liễu Đình cũng vừa mới ngủ dậy còn đang ở xung quanh hỏi hắn đi đâu.
“Thói quen mỗi sáng sớm, ta đi luyện công bên ngoài trấn”. Bộ dáng Tần Liệt lười nhác cười nhạt với Liễu Đình, nói: “Thật ra, ta đặt chân tới Lăng gia trấn cũng đã gần hai tháng, hắc, là nàng và mọi người đột nhiên đến đây quấy rầy cuộc sống của ta”.
“Xem ra chúng ta đã làm ảnh hưởng đến Diêu đại ca, thật là có lỗi”. Liễu Đình vẻ mặt xin lỗi.
Hôm nay nàng mặc một váy dài xanh nhạt, trên mép váy có thêu hoa nhỏ li ti màu trắng, cổ áo hơi thấp lộ ra bộ ngực trắng nõn đẫy đà, dẫn tới Ngụy Lập và võ giả trẻ tuổi Tinh Vân các cả đám tâm viên ý mãn.
Nàng cùng với ngày hôm qua so sánh, bờ môi xinh đẹp mê người, hai má phiếm hồng đỏ ửng, đôi mắt tràn đầy ánh sáng, nét mặt tỏa sáng.
Thật rõ ràng là nàng dậy từ sớm để trang điểm cho nên mới có dáng vẻ càng thêm đẹp đẽ mê người như vậy.
Váy dài xanh nhạt này bó sát cơ thể nàng khiến cho bộ ngực sữa cao ngất của nàng, vòng eo nhỏ nhắn và còn có bờ mông đầy đặn cũng đều khéo léo phô ra bên ngoài.
Chẳng những Phùng Dật cùng Ngụy Lập có cảm giác kinh diễm sáng sớm mà ngay cả Lưu Duyên luôn thấy nàng không thuận mắt nhưng đến lúc này nhìn thấy Liễu Đình, hai mắt cũng tỏa sáng.
“Nha đầu này...”. Lưu Duyên vẻ mặt mỉm cười.
Tục ngữ nói “nữ vi duyệt kỷ giả dung”, hôm nay Liễu Đình cố ý trang điểm bản thân, Lưu Duyên liền biết chỉ qua một ngày mà Diêu Thiên khiến cho tâm hồn Liễu Đình xao động cho nên mới vì hắn mà tỉ mỉ trau chuôt vẻ xinh đẹp của bản thân.
Phùng Dật trong lòng thầm mắng tiện nhân". Thấy Liễu Đình hết sức thân thiết với Tần Liệt, nghe nàng dùng lời nói dịu dàng mềm mỏng liền biết Liễu Đình ăn diện tuyệt đối không phải vì Phùng Dật hắn.
Trên thực tế, hắn theo đuổi Liễu Đình lâu như vậy, Liễu Đình chưa bao giờ trau chuốt bản thân trước mặt hắn.
Càng là chưa bao giờ trước mặt hắn diện qua váy.
Điều này làm cho lửa giận trong lòng Phùng Dật ngày càng lớn.
“Liễu tiểu thư, các ngươi hôm nay muốn đi đến Dược sơn?”. Tần Liệt cười hỏi.
“Diêu đại ca, nếu ngươi không chê cười thì gọi là... Đình Đình là được rồi”. Liễu Đình mở miệng, vẻ mặt có chút ngượng ngùng nhìn Tần Liệt, cúi đầu nói: “Ừm, hôm nay đi đến Dược sơn, nhìn xem có thể gieo trồng linh dược linh thảo gì. Mặt khác, chúng ta cũng muốn nhìn xem một chút có thể mở ra một cái thông đạo vào bên trong Dược sơn hay không, tìm xem có khoáng thạch quý hiếm gì không. Trước đây nghe người nhà Đồ gia nói, dường như bên trong Dược sơn có khoáng thạch kỳ lạ, chúng ta muốn xác nhận một chút”.
“Vậy à...”. Tần Liệt cười, nói: “Ta không có hứng thú gì với Dược sơn, hôm nay ở trong Lăng gia trấn tu luyện, nàng dẫn người đi đi”.
“Thật ra ta cũng không có hứng thú gì lắm”. Liễu Đình suy nghĩ một chút, bỗng nhiên khẽ cười nói: “Ta đối với việc Diêu đại ca nói về chuyện lý thú ở hải ngoại, thật cảm thấy hứng thú hơn, nếu Diêu đại ca không chê phiền có thể kể ta nghe nữa hay không?”.
Nàng vẻ mặt chờ mong nhìn Tần Liệt.
Tần Liệt nhếch miệng cười to: “Rất sẵn lòng”.
Vì thế Liễu Đình quay đầu nói với Phùng Dật sắc mặt âm lãnh: “Hôm nay ta sẽ không cùng các ngươi đi tới Dược sơn. Lưu Duyên, ngươi đi cùng người Phùng gia một chuyến đến Dược sơn đi”.
Tộc nhân Phùng gia cùng với đám người Ngụy Lập nhìn Phùng Dật rồi lại nhìn Liễu Đình, cả đám vẻ mặt quái dị.
“Cha, chúng ta đi”. Phùng Dật áp chế lửa giận trong lòng, sắc mặt u ám cùng tộc nhân Phùng gia đi về hướng Dược sơn.
Liễu Đình cũng không nhìn một nhà Phùng gia, cũng không nói thêm cái gì với Ngụy Lập và mọi người, chỉ thân thiết nói với Tần Liệt: “Ngươi còn chưa ăn đúng không? Nếu không thì chúng ta đi qua bên kia một chút?”.
“Được”. Tần Liệt hắc hắc cười to.
Liên tiếp mấy ngày, Tần Liệt ở Lăng gia trấn ban ngày vui đùa cùng với Liễu Đình, nói chuyện về chuyện lý thú bên ngoài hải ngoại.
Ban đêm thì hắn một mình đi tới Dược sơn, một mặt muốn biết rõ ràng tiến độ Phùng gia khai hoang Dược sơn tới đâu, mặt khác lại âm thầm đào thông đạo vào bên trong Dược sơn.
Người Phùng gia đều sinh lòng tham đối với linh thảo Dược sơn, và cả khoáng thạch bên trong Dược sơn theo lời đồn.
Trong mấy ngày ở đây, Phùng Dật tuy lúc nào cũng vẻ mặt âm trầm nhưng vẫn tiếp tục cùng người Phùng gia khai thác ở Dược sơn.
Trên đỉnh Dược sơn, đất đai đều bị cày cuốc, chuẩn bị gieo trồng linh thảo.
Phùng gia cũng đào xong mấy cái thạch đạo ở các vị trí khác nhau, ý đồ xâm nhập vào trong lòng núi.
Tuy tiến độ bọn họ chậm hơn nhưng vẫn làm cho Tần Liệt bất an khắp nơi.
Lỡ có một ngày thạch động Phùng gia phát hiện bí mật bên trong Dược sơn đầu tiên, hắn chỉ có thể liều lĩnh dùng hạ sách, giết chết toàn bộ mọi người ở Lăng gia trấn mà không tiếc bại lộ thân phận để giấu giếm bí mật bên trong Dược sơn.
Một mặt giám sát Phùng gia, mặt khác trêu đùa cùng Liễu Đình, đồng thời còn phải âm thầm đào ra thạch động tiến vào Dược sơn.
Trong cùng một ngày này, trong đêm khuya, Tần Liệt đang đào bới bên trong thạch động.
“Răng rắc”.
Một khối đá bị vỡ vụn ra, Tần Liệt bỗng nhiên thấy được ánh sáng mỏng manh, ánh sáng từ bên trong Dược Sơn này chính là nơi hắn từng tu luyện.
Tinh thần vừa động, Tần Liệt lật khối đá ra, rụt lại thân thể chui vào bên trong.
Một kỳ trận phức tạp phong cách cổ xưa bên trong sơn động to lớn vô cùng, bỗng nhiên đập vào tầm mắt hắn.
Kỳ trận này, hình thành từ mười tám khối đá màu sắc khắc nhau tạo thành vòng tròn như cối xay cỡ lớn nhỏ.
Trận pháp chỉ chiếm một diện tích bên trong thạch động trống trải, ở trong mười tám khối đá có một cái ký hiệu không biết gọi là gì như thiểm điện không đứng yên bắn ra ngoài.
Trọng tâm trận pháp có từng đạo hào quang nhẹ nhàng lớn cỡ ngón tay rậm rạp đan xen vào nhau.
Ánh sáng bên trong các tảng đá rải rác được xếp thành vòng tròn đan vào nhau, chiếu rọi sáng rực bên trong sơn động, làm cả cả thạch động truyền ra một cỗ năng lượng dao động ổn định.
Nơi này là chỗ Thiên Lôi Cức mà hắn trước đây tu luyện, hắn nghĩ rằng trước kia nơi này sụp đổ sớm đã không còn tồn tại nữa, thì ra trận pháp Thiên Lôi Cức biến.
Nhưng lại thay thế bằng một kỳ trận mới tọa lạc trong núi.
“Không Gian Truyền Tống trận! Đây là Không Gian Truyền Tống trận!”.
Bị Tần Liệt gọi ra, Huyết Lệ ngưng thành một đạo quỷ ảnh đỏ tươi ở bên trong sơn động sáng rực gào thét, hưng phấn kêu la.
Tuy sớm biết đây là Không Gian Truyền Tống trận nhưng khi nghe được Huyết Lệ xác định chắc chắn, Tần Liệt cùng âm thầm hưng phấn.
“Xây dựng Không Gian Truyền Tống trận cực kỳ khó khăn, hiểu biết không gian huyền ảo. Nhân vật có thể xây dựng được Không Gian Truyền Tống trận, mỗi một người đều là cường giả cực kỳ hiếm hoi, chạm tay vào có thể bỏng”.
Huyết Lệ bay vòng quanh kỳ trận bài bố thành vòng tròn trên không, không chút nào che giấu mà tán thưởng, trong đồng tử đỏ tươi của hắn tràn đầy hưng phấn mừng như điên, còn rung động thật sâu.
“Đây là Không Gian Truyền Tống trận đơn hướng, chỉ có thể dùng Không Gian Truyền Tống trận này tới một nơi cố định. Đáng tiếc, đáng tiếc, thật là là đáng tiếc”. Huyết Lệ sau một phen kích động, lại mang theo theo ngữ khí tiếc hận vô cùng, nói: “Nếu như là kết cấu nguyên vẹn của đại hình Không Gian Truyền Tống trận, ta có thể dùng trận pháp này xuyên thẳng đến đại lục trước kia ta tu luyện, trực tiếp bước vào Huyết Sát tông! Ai, đáng tiếc, quá đáng tiếc...”.
Huyết Lệ sắc mặt tiếc nuối.
“Đơn hướng? Có ý tứ gì?”. Tần Liệt kinh ngạc.
Huyết Lệ liếc nhìn Tần Liệt xem thường hắn dốt đặc cán mai, hừ hừ nói: “Không Gian Truyền Tống trận chia làm các loại đơn hướng và song hướng, cũng có thể chia làm định hướng cùng đa hướng. Trong tất cả các loại Không Gian Truyền Tống trận thì song hướng và đa hướng có thể truyền tống qua lại và còn có thể truyền tống đến vị trí khác nhau...”.
Cái gọi là đơn hướng chính là chỉ có thể truyền tống tới Không Gian Truyền Tống trận khác nhưng lại không thể từ địa phương đó quay về.
Song hướng có thể truyền tống qua lại, từ bên này có thể truyền tống người hoặc đồ vật đi tới nơi khác và từ nơi khác cũng có thể truyền tống người cùng với đồ vật về.
Định hướng thì chỉ có thể truyền tống đến một địa phương cố định. Đa hướng chính là có thể truyền tống tới nhiều Truyền Tống trận khác nhau".
Theo lời Huyết Lệ giải thích, Tần Liệt rất nhanh hiểu được, nhìn Không Gian Truyền Tống trận trước mặt hỏi: “Không Gian Truyền Tống trận này là đơn hướng cùng định hướng?”.
“Ừm”. Huyết Lệ gật đầu nói: “Không Gian Truyền Tống trận này chỉ có thể truyền tống đến một nơi cố định, hơn nữa chỉ có thể đi nhưng lại không thể về”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT