Dưới ánh mắt nóng rực của Tần Liệt, Liễu Đình rõ ràng có chút khẩn trương, ngọc thủ nàng theo bản năng thu vào trong góc áo, không dám nhìn thẳng Tần Liệt, nhẹ giọng nói nhỏ: “Ta, ta gọi là Liễu Đình...”.

Phùng Dật cùng Ngụy Lập đứng đối diện với tình địch há to miệng, có chút không dám tin nhìn Liễu Đình.

Ngay lúc này Liễu Đình không có đanh đá kiêu căng, giống như thục nữ đang ngượng ngùng vậy.

Biểu hiện này so với sự hiểu biết của bọn về Liễu Đình thực quá khác nhau.

“Ta gọi là Diêu Thiên, từ hải ngoại đến, ta cố ý ở lại Cực Hàn sơn mạch ma luyện bản thân”. Tần Liệt hé miệng lộ ra hàm răng trắng toát, cười sáng lạn nói: “Liễu tiểu thư thật xinh đẹp, ta có thể ở trấn nhỏ hoang tàn này nhìn thấy mỹ nữ đẹp như nàng vậy, Diêu Thiên ta thật mà may mắn, ha ha”.

Nhưng hắn lại lớn mật khen ngợi mỹ mạo Liễu Đình.

“Ngươi, ngươi quá khen”, vẻ mặt Liễu Đình thẹn thùng cười yếu ớt, rất có bóng dáng phong phạm tiểu thư.

Chẳng những Phùng Dật, Ngụy Lập mà cả những người luôn gọi nàng là Đình đại tỷ hoàn khố đứng đầu Tinh Vân các cũng đều trợn tròn mắt.

“Đình tỷ, ngươi bị làm sao vậy?”. Một người thấy chưa đủ ngu liền hỏi.

Liễu Đình quay đầu lại, đưa lưng về phía Tần Liệt, hung hăng trừng mắt nhìn người này lườm một cái bằng ánh mắt sắc bén để hắn im miệng.

Người này cả kinh liền im bặt, không dám nói thêm lời nào.

Liễu Đình quay lại nhìn Tần Liệt, trên khuôn mặt tú lệ cười dịu dàng yếu ớt, ấm giọng nói: “Diêu đại ca, ngươi thật sự là từ hải ngoại đến?”. Trong mắt nàng tràn vẻ đầy kinh ngạc.

“Ừm, ta không phải người của Xích Lan đại lục, vì đột phá lên Vạn Tượng cảnh, ta cần phải đi du ngoạn nhìn qua phong cảnh vạn vật khác nhau để mở mang trí tuệ, nâng cao hiểu biết, cho nên một đường du ngoạn tới đây”. Tần Liệt ào ào cười nói.

“Vạn Tượng cảnh!”. Liễu Đình mắt đẹp lóe sáng, nhịn không được hô nhẹ.

“Lại là Vạn Tượng cảnh!”.

“Chẳng trách lợi hại như vậy!”.

“Hèn chi tạo cho ta áp lực lớn như vậy!”.

Tộc nhân Phùng gia xung quanh và các võ giả trẻ tuổi Tinh Vân các đều lộ ra vẻ giật mình.

“Không biết tại sao hôm nay vừa nhìn thấy Liễu tiểu thư, ta cảm giác như đã quen biết nhiều năm”. Tần Liệt nhếch miệng cười hắc hắc lớn mật tấn công Liễu Đình, hắn ngay từ đầu đã không hề để ý đến Phùng Dật, Ngụy Lập đang nhìn hắn như muốn giết người: “Không biết Liễu tiểu thư có hứng thú với sự tình ở hải ngoại hay không? Ha ha, nếu có hứng thú, ta có thể vì tiểu thư mà kể ra, thấy thế nào?”.

“Người này, thật to gan lớn mật, quá thẳng thắn...”.

Trong lòng Liễu Đình thở nhẹ, con mắt hơi lóe sáng, vẻ mặt có chút rối loạn bất an.

Nàng chưa bao giờ gặp qua nam tử cường thế, to gan lớn mật thẳng thắn vô pháp vô thiên như vậy.

Từ trước tới giờ ở bên cạnh nàng đều là những nam tử như Ngụy Lập, Phùng Dật có thân phận thấp hơn nàng, ở khắp nơi xung quanh nịnh bợ nàng.

Ở giữa những người này, nàng hoàn toàn giữ thế chủ động. Bởi vì phụ thân nàng là các chủ Tinh Vân các. Khi nàng cùng những người này ở chung vẫn có chút kiêu căng, điều này làm cho nàng từ sâu trong thâm tâm, mơ hồ coi thường những người bên cạnh.

Ngay cả Phùng Dật cũng vì có bộ dáng khôi ngô tuấn tú và nói một vài lời mát tai mới có thể lấy được hảo cảm từ nàng.

Gần như là như vậy.

Tuy nhiên, hôm nay đột nhiên xuất hiện Diêu Thiên, dáng vẻ anh tuấn sáng lạn, khí thế ngạo nghễ bất phàm, cuồng ngạo vô pháp vô thiên, lại có tu vi Vạn Tượng cảnh làm cho hai mắt Liễu Đình tỏa sáng.

Nàng sinh ra một loại cảm giác, nam nhân như vậy mới đúng là nam nhân.

Nàng như ếch ngồi đáy giếng lập tức nhảy ra khỏi miệng giếng, thấy được thế giới rộng lớn bên ngoài.

Tần Liệt ngay lúc này biểu hiện mỗi một cái giơ tay hay nhấc chân cũng đều tràn ngập mị lực nam tính khí thế bức người, điều này khiến cho Liễu Đình có chút không kiểm soát được bản thân.

“...”.

“Liễu tiểu thư, chuyện bên ngoài hải ngoại nàng có hứng thú hay không?”. Mắt Tần Liệt nóng rực, hơi khom người nhìn thật sâu vào nàng, lại hỏi lần nữa.

Liễu Đình lập tức tỉnh táo lại.

“Việc đó, việc đó, đúng là ta rất hứng thú với chuyện bên ngoài hải ngoại. Diêu đại ca nếu có thời gian, nếu nguyện ý kể cho ta nghe, ta tất nhiên là cầu còn không được”. Đôi mắt Liễu Đình lóe lên vẻ vui mừng.

Ngụy Lập cùng Phùng Dật ở bên cạnh hai mắt choáng váng, sắc mặt bỗng trở nên xanh mét.

Tần Liệt cười dài một tiếng: “Có thể giải đáp sự hiếu kỳ của Liễu tiểu thư, chính là vinh hạnh của ta, ta tất nhiên sẵn lòng”.

Hắn vừa nói như vậy, trong lòng Liễu Đình tràn đầy vui mừng, vội vàng nhìn về phía Phùng Tân, gia chủ Phùng gia, hỏi: “Phùng gia chủ, gian phòng Lăng Thừa Nghiệp quét dọn thế nào rồi?”.

“Có thể vào ở ngay được”. Phùng Tân ục ịch hoàn toàn không có dáng vẻ tuấn dật như Phùng Dật, cặp mắt nhỏ toát ra hào quang dị thường vội vàng chắp tay trả lời.

Không nhìn hắn nữa, Liễu Đình lập tức quay đầu chỉ vào đình viện Lăng gia ở đằng xa, phát ra âm thanh nói với Tần Liệt: “Diêu đại ca, nếu không ngại thì qua bên kia nói chuyện cùng ta về chuyện lý thú ở bên ngoài hải ngoại như thế nào?”.

“Có Liễu tiểu thư ở đây, cho dù cũ nát như thế nào cũng đều như quỳnh lâu điện ngọc”. Tần Liệt cười to.

“Diêu đại ca, ngươi thật là...”. Liễu Đình giống như giận dỗi lườm hắn một cái, như có chút tức giận, nhưng lại lộ ra vẻ mặt nhu mỳ.

Ngụy Lập cùng Phùng Dật trống mắt trợn lớn.

Bọn họ chưa bao giờ thấy Liễu Đình nhu mì như vậy, càng không có chuyện ở trước mặt bất kỳ kẻ nào lộ ra dáng vẻ như vậy, ngay cả trước mặt Liễu Vân Đào, Liễu Đình cũng không có bộ này.

“Tiện tỳ!”.

Trong lòng Phùng Dật mắng to, sắc mặt đã rất khó coi càng khó coi hơn.

Vẻ mặt Ngụy Lập cũng giận dữ.

“Mời Liễu tiểu thư dẫn đường”. Tần Liệt dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng.

Liễu Đình không dám nhìn thẳng hắn, cúi đầu xuống, vội dẫn Tần Liệt đi qua.

“Khụ khụ, chuyện lý thú ở hải ngoại ta cũng rất hiếu kỳ”. Nhưng ngay lúc này, Phùng Dật chen vào dùng thái độ khiêm tốn nói: “Diêu huynh, nếu không ngại có thể cho ta theo cùng không? Ta cũng muốn nghe một chút”.

“Ta cũng vậy, ta cũng muốn nghe”. Ngụy Lập không có tâm cơ bằng Phùng Dật, thấy Phùng Dật vừa nhanh trí nói ra một câu như vậy, hắn cũng liền phụ họa theo.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy Phùng Dật này xem như là đầu óc có chút nhanh nhẹn.

Phùng Dật và Ngụy Lập cùng chen vào nói khiến cho đại mi Liễu Đình nhíu lại, nàng mạnh xoay người, bộ ngực sữa nhô cao khẽ rung động.

Nàng nhìn Phùng Dật cùng Ngụy Lập, lần đầu tiên nàng cảm thấy hai người này có vẻ chán ghét.

“Hai cái tên này thật là đáng ghét tại sao trước đây ta không phát hiện ra?”.

Liễu Đình trong lòng hừ một tiếng, từ sâu trong lòng đã đem Phùng Dật và Ngụy Lập xếp vào hàng ngũ mà nàng chán ghét.

“Thật có lỗi, ta là người không có thói quen cùng nam nhân khác ở lâu”.

Liễu Đình còn đang suy nghĩ phải cự tuyệt Phùng Dật và Ngụy Lập như thế nào thì Tần Liệt nhếch miệng cười quái dị, không khách khí nói: “Xin lỗi hai vị, mời hai vị không quấy rầy ta cùng Liễu tiểu thư nói chuyện riêng, hơn nữa tính tình ta không tốt cho lắm, đôi khi không khống chế được bản thân mà đả thương người khác, thậm chí là giết người”.

Đây rõ ràng là hắn đang uy hiếp trắng trợn.

Phùng Dật, Ngụy Lập nghe hắn nói vậy, quả thật vừa sợ vừa giận, trong lòng mang mười tám đời tổ tông của hắn ân cần hỏi thăm một phen.

Liễu Đình thì mắt đẹp rạng rỡ, cảm thấy lời nói này của hắn quả nhiên khí khách mười phần, tràn đầy mị lực nam nhân cường thế.

“Đình tỷ, người này lai lịch không rõ, nói không chừng sẽ gây ra bất lợi đối với ngươi, ta lo lắng cho ngươi...”. Ngụy Lập vẻ mặt cầu xin nói.

“Đình Đình, cô nam quả nữ ở chung một chỗ, việc này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh nàng. Ta thấy nàng nên phải đề phòng một chút?”. Phùng Dật cũng khuyên bảo.

“Ha ha ha!”. Tần Liệt cười hắn, vẻ mặt hắn mỉa mai nhìn hai người, nói: “Các vị đều có tu vi là Khai Nguyên cảnh, nếu ta muốn gây bất lợi với Liễu tiểu thư, các vị ở đây, người nào có thể ngăn cản được ta?”.

Lời vừa nói ra, Tần Liệt lại nhìn về phía Phùng Dật, lắc đầu cười nói: “Chúng ta đều không phải là phàm phu tục tử, một lòng theo đuổi chân lý võ đạo, võ giả không ngừng rèn luyện mạnh mẽ hơn, nếu còn cố kị tin đồn khắp nơi, chỉ sợ suốt đời cũng không thể bước vào Vạn Tượng cảnh”.

Ngụy Lập, Phùng Dật há mồm muốn nói nhưng lại phát hiện không cách nào biện giải được, bọn họ bỗng nhiên ý thức được, bọn họ ở trước mặt Diêu Thiên quả nhiên là không đáng để nói tới.

“Diêu đại ca nói đúng, nếu hắn muốn gây ra bất lợi đối với ta, các ngươi cũng không có biện pháp. Hơn nữa, chúng ta đều ta võ giả không cần phải giống đám phàm phu tục tử, nói nhiều quy củ như vậy”. Liễu Đình cũng cau mày khiển trách Ngụy Lập cùng Phùng Dật nói: “Ừm, cứ như vậy đi, các ngươi đi lo việc của các ngươi, ta cùng Diêu đại ca tán gẫu một chút”.

Nói như vậy xong, nàng không quan tâm Phùng Dật cùng Ngụy Lập nữa, chân đẹp lay động, lập tức đi tới đình viện Lăng gia, thỉnh thoảng còn vuốt lấy đuôi tóc.

Sau khi nàng nhích người bước đi, Tần Liệt bật cười lớn trước mặt Phùng gia cùng các võ giả trẻ tuổi Tinh Vân các đông đúc, nói thẳng với Phùng Dật và Ngụy Lập, thấp giọng trào phúng: “Hai vị, ta Diêu Thiên coi trọng nữ nhân này, các ngươi hãy sớm dập tắt hy vọng đi. Bằng vào hai vị muốn cùng ta tranh đoạt nữ nhân, hắc hắc, thật là không biết tự lượng sức mình. Thời điểm ta bắt đầu vui đùa với nữ nhân chỉ sợ các ngươi còn đang nghịch cát”.

Không để ý ánh mắt Phùng Dật, Ngụy Lập gần như muốn điên lên, Tần Liệt một đường ha ha cười lớn, theo sau Liễu Đình đi tới đình viện Lăng gia.

Mọi người Phùng gia cũng là nam tử Tinh Vân các, ngay lúc này nhìn Phùng Dật cùng Ngụy Lập, trong lòng đều sinh ra sự đồng cảm.

“Mẹ, ta chưa bao giờ thấy tên nào cuồng vọng tự đại như vậy!”. Ngụy Lập nổi giận mắng.

Phùng Dật không có nói gì, hắn xanh mặt, trong mắt lóe ra âm độc.

Không ít tộc nhân Phùng gia đều hiểu rõ Phùng Dật, vừa nhìn thấy vẻ mặt này của hắn liền biết Phùng Dật tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Phùng Tân gia chủ Phùng gia khẽ, nhíu mày, hắn đi tới bên cạnh Phùng Dật bỗng nhiên hạ giọng nói: “Dật nhi, người này là võ giả Vạn Tượng cảnh, Phùng gia chúng tai thậm chí là Tinh Vân các... Cũng không thể trêu chọc được...”.

“Cha, con hiểu, con sẽ không xúc động mà làm bậy, người yên tâm đi”. Phùng Dật vẻ mặt âm trầm nói.

Phùng Tân nhẹ nhàng gật đầu, thở dài một tiếng nói: “Ta đã mất đi một đứa con, ta không muốn mất thêm đứa nữa”.

“Đại ca là do Tần Liệt hại chết trong thạch lâm, con rất ghi nhớ trong lòng, sau này tất nhiên con sẽ vì đại ca báo thù, người hãy yên tâm đi”. Phùng Dật cắn răng nói.

“Ừm, hãy nhớ rõ, ngàn vạn lần đừng có xúc động. Diêu Thiên này hình như cố ý chọc giận ngươi và Ngụy Lập, con đừng để mắc mưu, nhất định không được cùng hắn phát sinh xung đột. Con mới Khai Nguyên cảnh sơ kỳ, căn bản không phải là đối thủ của hắn”. Phùng Tân lo lắng ngàn vạn lần dặn dò.

“Con hiểu”. Phùng Dật mặt lạnh gật đầu.

***

“Lão yêu, hãy tỉnh lại, kể cho ta nghe một ít chuyện ở hải ngoại”.

Vừa bước vào nghị sự đại sảnh Lăng gia, Tần Liệt lập tức dùng linh hồn bay vào Trấn Hồn châu gọi Huyết Lệ tỉnh dậy, muốn Huyết Lệ cung cấp một ít thông tin để nói chuyện.

Đây là nghị sự điện phủ trước kia của Lăng gia.

Khi vừa tới đây, Liễu Đình tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế, đôi mắt trong sáng nháy lên, hứng thú bừng bừng nhìn sang Tần Liệt, đầy vẻ chờ mong trong mắt.

Cố ý thu liễm kiêu ngạo điêu ngoa, như thay đổi thành hình tượng nữ nhân ôn nhu hiền thục biểu hiện ra.

Diện mạo Liễu Đình thật ra cũng không khó nhìn, ngược lại, nàng còn khá là xinh đẹp, mái tóc đen dài vấn cao thành đuôi ngựa dài lắc lư theo chuyển động, làm cho nàng có vẻ trẻ trung hoạt bát.

Liễu Đình phát dục cũng vô cùng cực phẩm, dáng vẻ bên ngoài có lồi có lõm, cặp ngực trương phồng lên có chút mê người.

Nàng có một đôi mắt xếch hẹp dài, cũng có thần quang sáng ngời, đang mở mắt thần quang rạng rỡ.

Nàng buông bỏ kiêu căng lạnh lùng, không dùng những từ ngữ cay nghiệt, Liễu Đình bên cạnh giống như một thiếu nữ khả ái đáng yêu.

“Ta vẫn luôn ở hải ngoại du ngoạn, ta...”.

Tần Liệt sau khi cùng Huyết Lệ trao đổi, ý niệm linh hồn Huyết Lệ trong đầu hắn thuật lại từng bí sự ly kỳ của đại lục khác, và sau đó hắn bắt đầu kể lại.

Trong lúc kể chuyện, hắn lấy một chiếc ghê bên cạnh, tùy tiện đi tới trước người Liễu Đình đặt xuống và ngồi vào, cách Liễu Đình hai thước.

Ngồi xuống, hắn cao to mạnh mẽ, hơi cúi xuống, dùng loại động tác mười phần xâm chiếm, càn rỡ nhìn vào Liễu Đình, khóe miệng tươi cười sáng lạn, tiếp tục kể rõ chuyện thú vị ở hải ngoại.

Dưới ánh mắt nóng rực của hắn, hai má Liễu Đình phiếm hồng, thẹn thùng vô cùng, như mừng như giận, hơi cúi đầu, không dám nhìn hắn nhiều - hoàn toàn không có giương giọng kiêu ngạo như năm đó ở Tinh Vân các.

Tần Liệt vừa nói chuyện vừa không ngừng cười lạnh trong lòng, trong đầu còn thỉnh thoảng hiện ra bộ dáng của Liễu Đình năm đó.

Năm năm trước, khi hắn mới vào Tinh Vân các, chỉ là một gã tiểu võ giả bình thường giúp việc ở bên cạnh Diêu Thái.

Lúc ấy, Liễu Đình là độc nữ của phó các chủ Liễu Vân Đào, thân phận ở Tinh Vân các rất cách xa, một đám ủng hộ luôn tụ tập ở bên cạnh.

Hắn nhớ rõ ràng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Liễu Đình là lúc nàng đến Diêu Thái khởi binh vấn tội, chỉ vào mặt Diêu Thái mắng to, lời lẽ trào phúng châm chọc.

Khi đó Liễu Đình chẳng thèm nhìn qua hắn, quả thực xem hắn là không khí.

Sau khi Liễu Đình chỉ vào mặt Diêu Thái mắng xong mới chú ý đến hắn, sau đó dùng lời lẽ châm chọc nhạo báng hắn đến từ thế lực Lăng gia bị lệ thuộc, không biết suy nghĩ mà dựa vào quan hệ chui vào Tinh Vân các, còn kiêu ngạo, nói chờ cha nàng leo lên chức vị các chủ liền sẽ trục xuất hắn cùng Cao Vũ khỏi Tinh Vân các.

Năm năm trước, hắn ở trong mắt Liễu Đình chỉ là một tiểu nhân vật hèn mọn, dựa vào quan hệ với Đồ Trạch, Trác Thiến mới có thể bước vào Tinh Vân các.

Trong mắt Liễu Đình, hắn khi đó cái gì cũng không đúng, căn bản không đáng để nhắc tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play