Chỉ vào tầng tầng thạch lâu xung quanh, Liễu Đình nói: “Các ngươi nhìn xem, nơi này tất cả đều có sẵn, Phùng gia các ngươi chỉ cần quét dọn sạch sẽ liền có thể ở lại. Hơn nữa nơi này còn có Dược sơn, sau này các ngươi có thể ở Dược sơn gieo trồng linh thảo. Nghe nói bên trong Dược sơn hình như có quặng, các ngươi cũng có thể thử khai thác, nói không chừng có thể phát hiện gì đó”.
“Ừm, cũng may là do nàng nói tốt với phụ thân nàng, bằng không chúng ta chắc chắn không có được Lăng gia trấn”. Phùng Dật tiêu sái cười, chân thành nói lời cảm tạ.
Hắn dùng ánh mắt nồng nàn chân thành, trên khuôn mặt tuấn lãng mỉm cười tràn đầy ấm áp. Thực rất dễ dàng gây động lòng các thiếu nữ.
Liễu Đình hiển nhiên cũng có chút hảo cảm đối với Phùng Dật, cho nên mới giúp Phùng gia từ trong tay phụ thân nàng lấy được Lăng gia trấn.
- Lăng gia trấn thuộc Tinh Vân các, Lăng gia tộc nhân đã đi rồi thì Lăng gia trấn tất nhiên quay về Tinh Vân các xử lý.
“Đại tiểu thư, ta muốn đưa mọi người đến đây, nếu không có việc gì ta có thể đi trước?”.
Lưu Duyên là người phụ trách dẫn đường, chán ghét Phùng Dật cùng người Phùng gia từ trong tâm. Năm đó Phùng Dật câu kết với Nhan Đức Võ Toái Băng phủ, thiếu chút nữa khiến cho Lưu Duyên rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Cho đến hiện tại, trên người Lưu Duyên còn lưu lại vết thương sau lần đi năm đó. Nếu hắn không phải hắn còn ở tại Tinh Vân các sinh sống, nếu không có Liễu Vân Đào hay là các chủ Tinh Vân các, đánh chết hắn hắn cũng không nguyện ý dẫn người của Phùng gia tộc đến Lăng gia trấn.
Hắn đứng ở bên cạnh Phùng Dật liền cảm thấy toàn thân khó chịu. Cùng một đường đi tới đây, trên đường Phùng Dật còn thường xuyên dùng vài câu hiểm hóc châm chọc thiếu chút nữa đã bức điên hắn.
Hắn sợ nếu tiếp tục ở chỗ này sẽ khiến hắn không khống chế được bản thân mà ra tay tàn nhẫn, sẽ khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh.
“Lưu đại ca, sao lại đi nhanh như vậy?”. Phùng Dật lạnh nhạt cười: “Có phải nhìn vật nhớ người hay không? Năm đó ngươi cùng Tần Liệt và Lăng gia không phải rất thân thiết hay sao? A, hiện tại bây giờ, ngươi lúc ấy coi trọng Tần Liệt và Lăng gia, nay đã trở thành cái gì? Một cái dư nghiệt Tà tộc, cái khác là gian tế Tà tộc! Đây là ánh mắt của Lưu đại ca, ha ha”.
Sắc mặt Lưu Duyên xanh mét.
Việc Lăng gia cùng Tần Liệt thông qua Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông truyền ra, sớm đã truyền khắp toàn bộ Xích Lan đại lục.
Hiện tại Tần Liệt và Lăng gia đã trở thành kẻ thù của võ giả đại lục mà ai cũng muốn giết.
Toàn bộ những ai cùng Tần Liệt từng quen biết qua đều bị xem là hèn mọn, bị khinh thường, bị thiên hạ trào phúng đối xử lạnh nhạt.
Tất nhiên Lưu Duyên cũng không ngoại lệ.
“Loại côn đồ Tần Liệt này, nên bị băm thây vạn đoạn!”. Nhắc tới Tần Liệt, Liễu Đình cùng Phùng Dật vốn chung cừu địch, nàng bĩu môi, khuôn mặt nhỏ lạnh lại, khẽ nói: “Từ lúc ở Băng Nham thành, ta chỉ biết người này không phải kẻ tốt, sau đó lại nghe nói hắn đi đến Khí Cụ tông giả tạo không tồi. Lúc ấy ta liền cảm thấy ông trời không có mắt, sao lại có thể để loại người như hắn được như ý? Không dự đoán được khi nghe được tin tức hắn biến thành gian tế Tà tộc, bị mọi người tấn công, ta biết sẽ như vậy, bởi vì gia hỏa như hắn nhất định sẽ đi vào tuyệt lộ!”.
“Ừm, tên điên này ở Băng Nham thành chúng ta đại khai sát giới nên có báo ứng!”. Ngụy Lập cũng phụ họa.
Toàn bộ đám người Phùng gia, Phùng Dật, Liễu Đình và Ngụy Lập đều nếm qua đau khổ từ Tần Liệt.
Vì vậy, đối với Tần Liệt, thái độ bọn họ đều giống nhau - đều hận không để Tần Liệt chết tử tế được.
Chỉ có Lưu Duyên có hảo cảm với Tần Liệt, đáng tiếc trong tình hình hiện nay, hắn ngay cả phản bác cũng không được.
Ngay cả Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện đều nói rằng Tần Liệt là gian tế Tà tộc, hơn nữa đi đến nơi Tà tộc chiếm giữ, hắn phản bác thế nào được?
Trong gian phòng nhỏ, Tần Liệt thu liễm khí tức, đứng ở cửa sổ lạnh lùng nhìn những người này, nghe bọn họ nói chuyện, sắc mặt dần u ám lại.
Phùng Đạt, Liễu Đình, Ngụy Lập ba hoa khoác lác cũng không tưởng tượng được, nhân vật Tần Liệt trong miệng bọn họ đang ở trong gian phòng nhỏ cách đó không xa lẳng lặng lắng nghe.
“Phùng Dật, Phùng gia các ngươi cho tộc nhân quét dọn sạch sẽ cho tốt Lăng gia trấn”. Liễu Đình thấy sắc trời dần tối, bắt đầu lo lắng vấn đề chỗ ở, nàng đưa tay chỉ hướng đình viện Lăng gia, nói: “Dọn dẹp chỗ này trước đi”.
Đang lúc mọi người nói chuyện, gần trăm tên tộc nhân Phùng gia lục đục từ cổng đi vào.
Những người này đều là võ giả có cảnh giới thấp, một đường từ Băng Nham thành đi tới, trên đường dừng lại nghỉ ngơi vài lần cho nên bị bỏ lại ở phía sau.
Thấy đại tiểu thư Tinh Vân các lên tiếng, thân là gia chủ Phùng Tân lập tức chỉ huy, kêu la tộc nhân quét dọn đình viện Lăng gia trước.
“Không có chuyện gì nữa, ta đi trước”. Lưu Duyên lần nữa nói với Liễu Đình.
“Ngươi gấp cái gì nha?”. Trên khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn của Liễu Đình hiện ra vẻ không kiên nhẫn: “Ngươi cũng ở lại Lăng gia trấn cho ta, đợi tới sáng mai dẫn chúng ta đi tới Dược sơn, kiểm tra tình hình bên trong Dược sơn rồi ngươi mới có thể quay về Tinh Vân các. Ta nghe nói ngươi có kinh nghiệm đối với việc gieo trồng linh thảo cho nên ngươi tạm thời không thể rời đi”.
Vẻ mặt Lưu Duyên cay đắng.
“Đình tỷ, hôm nay chúng ta cũng ở lại Lăng gia trấn?”. Ngụy Lập hỏi.
“Ừm, mọi người hôm nay đều ở lại Lăng gia trấn nghỉ ngơi một chút”. Liễu Đình lên tiếng.
Mọi võ giả trẻ tuổi Tinh Vân các đều do nàng là chủ sai đâu đánh đó, không dám làm trái mệnh lệnh, cũng đều thành thật mà đi chọn chỗ nghỉ chân.
“Đình Đình, lát nữa nàng ở lại gian phòng Lăng Thừa Nghiệp trước kia”. Phùng Dật đứng bên cạnh Liễu Đình, vẻ tuấn tú trên mặt ẩn chứa nét tươi cười khiến cho người khác cảm thấy an tâm: “Đúng rồi, ta quên nói cho nàng, Thiên Lang sơn cách nơi này không xa có Huyền cấp tam phẩm linh tài Viêm Dương ngọc. Thời điểm này chiếm cứ Thiên Lang sơn nơi của Ngân Dực Ma Lang, đi sâu vào trong sơn mạch hẳn là chúng ta có thể thử khai thác Viêm Dương ngọc, nàng thấy thế nào?”.
Bên kia, Lưu Duyên nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt không khỏi trầm trọng.
Trầm ngâm một chút, hắn nhìn sang Phùng Dật cùng với Liễu Đình, nhíu mày nói: “Thiên Lang sơn là nơi ở của Ngân Dực Ma Lang, nghe đồn rằng Ngân Dực Ma Lang là con nối dõi của Nham Băng Tuyết Lang Vương! Năm đó Sâm La điện đã hạ mệnh lệnh, Tinh Vân các không được phép khai thác quặng tài ở Thiên Lang sơn. Khi Đồ Mạc còn là các chủ, cũng từng nghiêm khắc cấm đoán không được tiếp tục lấy quặng ở Thiên Lang sơn!”.
“Năm đó là năm đó, hiện tại là hiện tại, Lưu đại ca, ngươi cũng quá cổ hủ đi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT