Một đại trấn bên ngoài Âm Sát Cốc, người ở đó đều là thân nhân của các trưởng lão hoặc đệ tử hạch tâm trong cốc, tộc nhân của Lăng gia cũng ở đó.

Hai tỷ muội Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên sau khi ra khỏi Âm Sát Cốc liền đi tới thị trấn.

Tới một căn nhà lớn phía nam trấn, hai tỷ muội nhìn thấy không ít võ giả mặc áo đỏ cùng võ giả áo vàng lượn lờ quanh nhà.

“Là người Kim Sát Cốc cùng Hỏa Sát Cốc!” Lăng Huyên Huyên nhìn thoáng qua, mặt tỏ vẻ tức giận, “Bọn chúng đang giám thị chúng ta!”

“Vào nhà trước đã.” Lăng Ngữ Thi than nhẹ một tiếng, dưới ánh mắt của võ giả Kim, Hỏa Sát Cốc, nàng cùng muội muội bước vào nhà.

"Đại tiểu thư Nhị tiểu thư đã trở về." Một tộc nhân của Lăng cất giọng hô to.

"Ngữ Thi, Huyên Huyên, các ngươi có thấy đám người bên ngoài không?" Lăng Thừa Chí từ hậu viện đi tới, dùng vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.

"Có Thấy." Lăng Huyên Huyên hừ một tiếng, "Bọn chúng tới đây làm gì? Không phải là muốn quấy rối hay sao?"

"Ài..." Lăng Thừa Chí thở dài một tiếng, mang theo hai tỷ muội đi vào hậu viện.

Trong hậu viện, những tộc lão Lăng gia, Lăng Phong cùng phần đông tộc nhân tập trung một chỗ.

“Vừa nãy Cừu Húc Đông của Kim Sát Cốc đã tới cảnh cáo chúng ta, không cho phép chúng ta rời khỏi trấn trong khoảng thời gian này.” Sắc mặt Lăng Thừa Chí trở nên u ám, “Hắn muốn chúng ta sớm bỏ đi ý định đào tẩu, hắn nói nếu như chúng ta dám vọng động, Võ giả Kim Sát Cốc cùng Hỏa Sát Cốc sẽ không khách khí.”

Lăng Ngữ Thi biến sắc, “Xem ra chúng đã biết Sâm La Điện sẽ phái người tới đón chúng ta.”

“Có chuyện gì vậy?” Lăng Thừa Chí nhíu mày hỏi.

“Sư tỷ Lục Ly đã đem chuyện chúng ta bị bức bách nói cho Sâm La Điện với Khí Cụ Tông, Khí Cụ Tông thì không có hồi âm. Còn Sâm La Điện đã trả lời. Nghe nói Đồ Thế Hùng cho con của ông ta mang theo thống lĩnh dưới trướng đến tiếp ứng chúng ta rời khỏi Thất Sát Cốc.” Lăng Huyên Huyên giải thích, sau đó yếu ớt nói: “Bọn họ là vì mặt mũi Tần Liệt. Nên mới viện trợ chúng ta…”

Nghe nàng nhắc tới Tần Liệt, cả đám người của Lăng Gia chợt cùng trở nên trầm mặc.

Sau một hồi, Lăng Phong lắc đầu than nhẹ. Trong mắt lộ vẻ đau đớn.

“Xem ra chúng biết chuyện này.” Lăng Thừa Chí suy nghĩ một lát nói: “Cừu Húc Đông cũng nói chúng ta không cần phản kháng nữa, hắn nói ai cũng không thể thay đổi vận mệnh Lăng Gia. Nói Lăng gia vẫn chưa bị diệt, chúng ta vẫn còn sống đến giờ đều là do Thất Sát Cốc đã nhượng bộ quá mức rồi…”

Phần đông tộc nhân Lăng gia nghe vậy, mặt mũi đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

“Tiểu Thi a, Huyên Huyên nữa. Vì Lăng Gia… Các ngươi từ bỏ đi a?” Lăng Bác run run rẩy rẩy nói. “Lăng gia chúng ta quá nhỏ bé. Ở Thất Sát cốc này, ai cũng đều có thể tiêu diệt chúng ta. Lăng gia đã trải qua nhiều thảm sự như vậy, người trong tộc cũng hi sinh rất nhiều. Để Lăng gia còn có thể tồn tại, các ngươi hi sinh một chút a?”

“Đúng vậy. Lăng Gia sao có thể chống lại Thất Sát Cốc? Không có sư phụ của các ngươi chiếu cố, chúng ta căn bản cũng không còn đường sống a!” Tộc lão Lăng Tường cũng phụ họa.

“Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, hay các ngươi vì Lăng gia hy sinh một chút đi?”

“Nếu phụ thân các ngươi còn sống, vì sự tồn vong của gia tộc, cũng sẽ làm vậy a.”

"Đúng vậy."

"..."

Rất nhiều người vốn ham sống sợ chết của Lăng Gia, sau khi bị Cừu Húc Đông đến uy hiếp đều sợ hãi, họ thấy võ giả Kim sát cốc, Hỏa Sát cốc vẫn còn nhìn chằm chằm vào, rõ ràng là có ác ý.

Vì mạng sống của mình, chúng chủ động khuyên bảo Lăng Ngữ Thi cùng Lăng Huyên Huyên tuân theo sự sắp đặt của Thẩm Mai Lan, chấp nhận làm tiểu thiếp Bặc Tường cùng Lý Trung Chính---- bọn chúng không muốn chết.

“Câm miệng hết cho ta!” Tộc lão Lăng Khang An căm tức nhìn Lăng Bác và Lăng Tường, quát: “Tiểu Thi cùng Huyên Huyên vì gia tộc làm bao nhiêu chuyện như vậy còn chưa đủ sao? Nếu như không nhờ chúng, Lăng gia sớm đã bị Đỗ Hải Thiên làm cho thất linh bát lạc, sớm đã bị người ta hại chết! Là nhờ hai đứa nó, chúng ta mới có thể đến Thất Sát Cốc, mới có thể có một nơi an toàn để khôi phục nguyên khí, cũng nhờ hai tỷ muội nó, chúng ta mới có thể yên ổn sống mấy năm ở đây.”

“Không có đại tiểu thư, nhị tiểu thư, Lăng Gia lúc ở Băng Nham Thành, đã bị Đỗ Hải thiên chém tận giết tuyệt.” Lăng Phong hừ lạnh, “Lục Ly do nể mặt đại tiểu thư và nhị tiểu thư mới tìm cách đưa Lăng gia rời khỏi Băng Nham Thành, khiến chúng ta có thể sống an ổn.”

“Đúng vậy, nếu không có hai tiểu thư sẽ không có Lăng gia ngày hôm nay.”

"Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư đã hi sinh rất nhiều."

Cũng không ít tộc nhân Lăng gia biết rõ phải trái, thét to đối nghịch với đám Lăng Bác, Lăng Tường.

“Nếu không phải Lăng gia còn ở đây, hai tỷ muội họ cũng có thể không trở lại đây.” Lăng Khang An trừng mắt nhìn đám người kêu gào lúc trước, “Các nàng trở về một mặt là giữ đạo hiếu với Cửu Lưu Du, muốn báo ân cho sư phụ, một mặt khác chính là để bảo đảm tính mạng người của Lăng gia, nếu các nàng không trở về, mọi người ở đây đã sớm bị Thất Sát Cốc giết sạch!”

Sau khi nghe vậy, phần đông người Lăng gia đã trở nên trầm mặc, những người lúc trước kêu gào bắt hai tỷ muội hy sinh cũng xấu hổ cúi đầu không dám lên tiếng.

“Tiểu thi, huyên huyên, các ngươi... tóc của các ngươi…” Lăng Thừa Chí biến sắc.

Lão phát hiện tóc hai người đang lúc không khống chế được cảm xúc, đã từ đen nhánh dần dần biến sắc… Biến thành một loại màu tím sậm kỳ dị.

Ngay cả đồng tử của hai nàng cũng thành màu tím nhạt, vô cùng kỳ lạ.

Hắn còn tưởng là hai người tu luyện linh quyết hiếm thấy nào đó.

“Màu tóc á?” Lăng Huyên Huyên sờ sờ tóc, không thèm để ý nói: “Ta cũng không biết tại sao, gần đây cứ lúc không khống chế được cảm xúc, tóc liền biến thành màu tím. Lần trước ở Khí Cụ Tông, màu tóc đã có chút khác thường, cũng không biết vì sao…”

“Tiểu Thi ngươi cũng vậy?” Lăng Thừa Chí kinh ngạc nói.

“Dạ, lần trước ở Khí Cụ Tông, khi Tần Liệt rút Linh Văn trụ ra, khiến Tà Minh Thông Đạo mở ra. Sau khi Minh Ma Khí khuếch tán ra ngoài, ta đã cảm thấy người không thoải mái, giống như, như kiểu máu bỗng nhiên nóng lên…” Lăng Ngữ Thi cẩn thận nhớ về tình hình lúc đó, cau mày miêu tả, “Tóc của ra lúc đó đã thành màu tím rồi.”

Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên nói đến đây, mọi người phát hiện Lăng Phong đột nhiên chấn động, trong mắt bắn ra hào quang kinh người.

Mọi người vô thức nhìn hắn, sau đó liền phát hiện mái tóc dài tầm một tấc của hắn vậy mà lại dần dần chuyển thành màu tím!

“Lăng Phong!” Lăng Thừa Chí hét lên, Ngươi, ngươi tại sao cũng bị vậy?”

“Ta, ta cũng vậy?” Lăng Phong ngơ ngác dường cũng như cảm giác ra gì đó, tâm tình vừa rồi không khống chế được, gã chợt nhận ra tóc mình cũng đã biến thành màu tím.

Sau Khi Lăng Thừa Chí chỉ vào hắn hét lên, hắn mới giật mình nhận ra, nhìn vào ánh mắt kinh hãi của mọi người, gã mới hiểu chuyện gì xảy ra.

“Vì sao lại như vậy, vì sao lại như vậy..." Tộc lão Lăng Khang An thì thào tự nói, mặt hiện lên vẻ khó hiểu.

“Lăng Phong, lúc nãy Tiểu Thi cùng Huyên Huyên nói tóc các nàng biến hóa, sao ngươi lại phản ứng?” Lăng Thừa Chí quát khẽ.

“Ta đột nhiên nhớ tới lời nói của gia gia Tần Liệt…” Lăng Phong nói.

"Nói về cái gì?" Lăng Thừa Chí hỏi.

“Nhiều năm trước, lúc đó Hỏa Vân chùy của ta bị hỏng, ta nhờ gia gia của Tần Liệt chữa.” Lăng Phong cố nhớ lại, “Lúc ông ấy giúp ta chữa Hỏa Vân chùy, muốn ta rạch ngón tay lấy máu nhỏ lên Hỏa Vân chùy. Lúc đó ông ấy nhìn máu ta, vẻ mặt trở nên quái dị, ông ấy nói nhảm gì đó…”

“Hắn nói nhảm cái gì?” Tộc lão Lăng Khang An suốt ruột hỏi.

“ Ông ấy nói, ta căn bản không biết mình là ai, ông ấy còn nói người của Lăng gia đều không biết mình là ai. Nói ông ta sở dĩ đến Lăng Gia trấn của chúng ta, sở dĩ chờ đợi tại Dược Sơn, là muốn tìm vài thứ, muốn xác định một việc, ông ấy nói thứ ông muốn tìm không thấy, nhưng sau khi nhìn thấy máu ta, lại nói rút cục xác định được một việc…”

“Từ máu của ngươi xác định được gì?” Lăng Khang An sửng sốt hỏi.

“Ta cũng đã hỏi vậy, nhưng ông ấy không có giải thích, không nói muốn xác định gì.” Lăng Phong cố gắng ngớ lại, “Ông ấy chỉ nói, có một ngày tóc của ta có thể biến thành màu tím, đồng tử cũng vậy, ông ta nói nếu quả thật có ngày đó thì cũng không cần khẩn trương.”

Lăng Phong nói đến đây, tất cả người của Lăng Gia đều sợ hãi biến sắc.

“Hắn, hắn, sao hắn lại biết phát sinh loại chuyện này? Sao lại biết?” Lăng Khang An thất hồn lạc phách nói.

Lăng Ngữ Thi và Lăng Huyên Huyên đều ý thức được có chuyện không ổn, cũng bất an nhìn thật sâu về phía Lăng Phong.

“Ta lúc ấy lại tưởng ông ta nói hươu nói vượn, thấy lão thần kinh có vấn đề, căn bản không để tâm. Những lời lão nói ta liền quên sạch, đến nay nhìn thấy hai tiểu thư tóc chuyển thành màu tím mới nhớ tới những lời đó.” Lăng Phong trầm mặt, theo bản năng túm chặt tóc mình như đau khổ suy nghĩ lục lại ký ức.

“Việc Tần Sơn đến Lăng gia trấn không đơn giản! Hắn nói tất cả chúng ta đều không biết mình là ai, vậy khẳng định là hắn biết! Hắn biết Lăng gia có chỗ kỳ lạ nên mới đến, vì sao lại chưa bao giờ nói với chúng ta?” Lăng Khang An lo lắng nhìn Lăng Phong hỏi, “Còn gì nữa không, hắn còn nói gì không?”

“Ta không nhớ được, lúc ấy nghĩ rằng ông ấy nói vượn nên không chú ý. Đáng chết ta nghĩ thế nào cũng không ra, không thể nào nhớ nổi!” Lăng Phong ôm đầu gào lên thống khổ.

Mái tóc ngắn của hắn lúc này đã từ tím nhạt thành tím đậm, giống hai tỷ muội Lăng Ngữ Thi cùng Lăng Huyên Huyên.

“Tần Sơn! Tần Sơn ở Lăng gia chúng ta chờ đợi năm năm rốt cục có mục đích gì?” Lăng Khang An thở gấp, “Sao hắn biết trước có ngày tóc với mắt các ngươi thành màu tím? Vì sao hắn nói chính chúng ta cũng không biết chúng ta là ai?”

“Cuối cùng chúng ta là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play