Trên sườn dốc, Tần Liệt cùng Dĩ Uyên kề vai đứng.

“Đến, uống chút đặc sản của Tử Vụ Hải---Hàn Vụ Tửu, rượu này dùng giá rét của mùa đông trên biển hàn lộ, cùng với hỗn hợp mười chín loại trái cây làm thành.” Dĩ Uyên lấy ra một bình rượu bằng ngọc, mỉm cười đưa cho hắn, “ Hàn Vụ Tửu này so với loại Nhậm Nam cho ngươi uống nhất định hơn mấy lần, hơn nữa không có độc đâu, ngươi có thể yên tâm uống.”

Tần Liệt hừ một tiếng, tiện tay nhận lấy bình rượu đẹp đẽ, không do dự cho lên miệng uống.

Hàn Vụ Tửu lạnh buốt, mang chút vị Bạc Hà, sau khi đi vào bụng mang theo một cảm giác mát lạnh, từ dạ dày truyền ra, dường như có thể hạ đi lửa giận trong lòng hắn.

Một lát sau, mới cảm nhận được mùi thơm trái cây trong miệng.

Loại cảm giác mát lạnh này, còn có thể điều trị cả thể xác và tinh thần, làm người ta trở nên vui vẻ thoải mái, kỳ diệu loại bỏ phiền muộn trong lòng.

Tần Liệt tinh tế thưởng thức, trong lòng tán thưởng lại uống thêm vài hụm.

Hàn Vụ Tửu này vào trong bụng còn tràn một khí tức mát lạnh ra toàn thân, cực kỳ có lợi cho việc phục hồi thương thế, điều này làm hắn âm thầm ngạc nhiên, lập tức minh bạch loại rượu này giá trị không hề nhỏ.

“Rượu này ở Tử Vụ Hải cũng có chút quý hiếm a?” Tần Liệt lắc lắc bầu rượu, nhìn vào nước rượu màu xanh đậm, tùy ý hỏi.

“Nó chính là loại đặc biệt Tử Vụ Hải sản xuất đấy, chuyên môn cung cấp cho những đại nhân vật ở Bát Cực Thánh Điện kia, ở Tử Vụ Hải cũng ít người có thể sơ hữu. Mà ta lại là một trong số đó.” Dĩ Uyên cười nhạt.

“Nhâm Nam cũng không có tư cách này a?” Tần Liệt ngạc nhiên nói.

Dĩ Uyên cười gật đầu, “Hắn còn chưa đủ tư cách.”

Tần Liệt thoáng trầm mặc, lại uống ngụm rượu, bỗng nói: “Lúc ở Khí Cụ Thành, nếu ngươi chịu nói ra tình huống của mình, thẳng thắn nói sắp đặt cho Lang Tà, Phùng Dung vào bẫy, ta nghĩ ta vẫn sẽ tới.”

“Huyết Ảnh, Lương Ương Tổ, Đế Thập Cửu, cùng bọn Nguyên Thiên Nhai vốn nhằm vào Lang Tà đại nhân, Phùng Dung giáo quan, ngươi… Chẳng qua chỉ là bổ sung. Nếu ta nói cho ngươi rõ ràng. Ngươi có thể vẫn tới, nhưng Lang Tà cùng Phùng Dung, chưa hẳn đã mạo hiểm cùng ngươi, nhất là Lang Tà, hắn cũng không phải loại liều lĩnh.” Dĩ Uyên cười khổ than nhẹ “Không sao, dù gì ta cũng đã phản Khí Cụ Tông, lại trở về Tử Vụ Hải.”

“Ngươi lừa gạt ta, đừng mơ tưởng ta sẽ bỏ qua như vậy!” Tần Liệt hừ lạnh.

Dĩ Uyên cười cười, gật đầu nói: “Ta lúc nào cũng chờ ngươi đến tính sổ.”

Nói đến đây, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Nhưng lần này kéo ngươi qua đây là có chuyện quan trọng hơn muốn cho ngươi biết, chuyện này liên quan đến người con gái của ngươi…”

“Ai?” Tần Liệt nhíu mày.

“Lăng Ngữ Thi.” Dĩ Uyên nói.

Tần Liệt biến sắc, “Xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện ngươi cùng Tống tiểu thư biến mất tại Tà Minh Thông Đạo. Nửa năm trước đã truyền ra, cho tới giờ, hầu hết mọi người đã biết.” Dĩ Uyên thâm sâu nhìn hắn, giải thích: “Mọi người ai cũng nghĩ ngươi cùng ả đã táng thân tại U Minh Giới, tuyệt đối không có khả năng sống sót.”

Tần Liệt âm trầm gật đầu.

“Cửu Lưu Du cùng phần đông cường giả Thất Sát Cốc chết thảm trên tay ngươi, Sứ Cảnh Vân mất ngón tay cũng là do ngươi chặt. Bởi vì chuyện này, tỷ muội Lăng gia luôn bị người ta nhằm vào, người Lăng Gia đi theo hai nàng, cũng có chút không ổn…” Dĩ Uyên chậm rãi giải thích.

“Ban đầu do ngươi cường thế, Huyền Thiên Minh cùng Bát Cực Thánh Điện lên tiếng giải trừ nguy cơ của Khí Cụ Tông. Ngươi có Tịch Diệt Huyền Lôi. Chấp chưởng Khí Cụ Tông có Huyết Mâu trong tay còn hợp tác với Huyền Thiên Minh… Cho nên những người Thất Sát Cốc kia tuy rằng không vừa mắt với Tỷ Muội Lăng gia. Cũng không dám làm càn, sợ kích thích ngươi nổi điên, sợ ngươi dùng Tịch Diệt Huyền Lôi trả thù.”

“Nhưng khi ngươi cùng Tống tiểu thư lâm vào U Minh giới, trong mắt chúng ngươi chắc chắn đã chết, nên chúng không còn bận tâm đến uy hiếp của ngươi. Cũng vì vậy, thân nhân, bằng hữu của những người chết thảm trên tay ngươi, rốt cục không kìm nén được hận ý trong lòng, bắt đầu động thủ với tỷ muội Lăng gia.”

“Thất Sát Cốc!” Tần Liệt hừ lạnh, “Tóm lại chúng làm gì?”

“Đầu tiên chúng muốn giết sạch người Lăng gia, đánh chết tỷ muội Lăng Gia.” Dĩ Uyên dùng ánh mắt lạnh như băng nói: “Nhưng Tạ Tĩnh Huyền, còn có bọn Đồ Thế Hùng, đều tạo áp lực về Thất Sát Cốc, kể cả Ứng Hưng Nhiên sau khi tỉnh dậy, cũng tạo áp lực, cho nên Thất Sát Cốc không dám làm quá tuyệt.”

Tần Liệt nhíu mày trầm mặc.

Tạ Tĩnh Huyền sau khi rõ hắn “đã chết” lại còn ra mặt bảo vệ tỷ muội Lăng Gia, làm hắn có chút bất ngờ.

Khi Khí Cụ Tông chiến đấu cùng năm thế lực lớn, Tạ Tĩnh Huyền lúc mang theo Đồ Thạch Trác Thiến đi thấy hắn, đã thuyết phục hắn ly khai.

Hắn đàm phán không thành với Tạ Tĩnh Huyền.

Sau đó hai người không vui vẻ gì ra về, Tạ Tĩnh Huyền cũng nói hai bên ân đoạn nghĩa tuyệt, rõ ràng lúc tấn công Khí Cụ Tông nàng cũng không có chút lưu tình.

Lúc đó hắn nghĩ nàng ghi hận trong lòng, sợ sẽ không để mặt mũi cho hắn lần nào nữa.

Không ngờ tới, sau khi hắn “chết”, lại ra mặt tạo áp lực không cho Thất Sát Cốc làm càn.

“Không ngờ tới nữ nhân này lúc mấu chốt, lại có thể tin cậy…” Tâm tình hắn có chút phức tạp.

Về phần Đồ Thế Hùng Sâm La Điện, khẳng định là do Đồ Trạch, Trác Thiến cầu xin hắn mới ra mặt. Điểm này Tần Liệt biết rõ.

“Ứng Hưng Nhiên thức tỉnh… “ Tần Liệt hơi sững sờ.

Trầm ngâm một lúc, hắn hỏi tiếp. “Sau đó thì sao?”

“Do chịu nhiều áp lực, Thất Sát Cốc không dám hạ sát thủ, nhưng lại ép Lăng Ngữ Thi cưới Lý Trung Chính, ép Huyên Huyên cưới Bối Tường Hỏa Sát Cốc.” Dĩ Uyên thấy Tần Liệt ngày càng âm trầm, nhưng vẫn bổ xung, “Làm thiếp…”

Một cỗ huyết khí, đột nhiên khuếch tán từ người Tần Liệt, Dĩ Uyên ngưng thần quan sát, phát hiện hai mắt hắn lóe lên huyết quang, đáng sợ như một đầu hung thú miệng dính máu chuẩn bị mở miệng cắn người.

“Đừng quá kích động, kia chỉ là động tác của Thất Sát Cốc, các nàng vẫn bình yên vô sự.” Dĩ Uyên vội khuyên bảo, “Thất Sát cốc tuy ép như vậy, nhưng hai người cũng không có nghe theo, Lăng Gia vẫn còn giằng co, Ta nghe nói Đồ Trạch, Trác Thiến cũng đã đến Thất Sát Cốc, muốn dẫn người Lăng Gia về Sâm La Điên, nếu thành công. Tỷ muội Lăng gia sẽ không có việc gì.”

“Khí Cụ Tông không phái người đi đón các nàng?” Tần Liệt trầm giọng hỏi.

“Ứng Hưng Nhiên sau khi được Huyền Thiên Minh cứu tỉnh, tự nhiên vẫn là tông chủ Khí Cụ Tông, về phần ngươi, đã sớm "chết" tại U Minh Giới rồi.” Dĩ Uyên nhếch miệng cười lạnh: “Ứng Hưng Nhiên là hạng người gì. Ngươi còn chưa rõ ràng?”

Tần Liệt nhíu mày.

“Lão là tông chủ hợp cách, việc lão làm cùng đều vì sự cường thịnh của Khí Cụ Tông! Nhưng lão quá lý trí, quá thực dụng, căn bản không có chút tình người nào!” Dĩ Uyên không khách khí nói: “Năm đó lão thấy Lương Thiếu Dương có tiềm lực vô hạn, cho nên dù biết gã hai lần mưu sát ngươi. Cũng không có để tâm. Lúc ngươi giết Lương Thiếu Dương lại thể hiện ra thiên phú tuyệt thế, thái độ hắn liền biến chuyển, lại sau khi biết Đường sư tỷ cùng Liên Nhu bị Huyết Ảnh nhốt, lại cấm ta nói với ngươi, hắn sợ ngươi cố ý đi ra ngoài, nên quyết đoán bỏ qua hai nàng!”

“Hôm nay. Trong mắt lão ngươi đã chết! Mọi cống hiến, tiềm năng của ngươi dối với Khí Cụ Tông, đều bởi vì ngươi "chết" mà tan biến.” Dĩ Uyên mỉa mai: “Ngươi nghĩ rằng hắn giống Tần Trạch, Trác Thiến lại đi vì một “người chết” mà làm nhiều chuyện như vậy? Ta nghe nói hắn tạo áp lực với Thất Sát Cốc, đều là do trưởng lão Mặc Hải, cùng Phùng Dung thỉnh cầu. Hắn mới miễn cưỡng làm đó.”

“Ba đại cung phụng thì sao?” Tần Liệt hít sâu một hơi.

“Bọn chúng?” Dĩ Uyên lắc đầu bật cười, “Trong mắt ngươi chúng khác Ứng Hưng Nhiên? Nếu như ngươi không thể điều khiển mười hai Linh Văn Trụ, ngươi trong mắt chúng không đáng một đồng! Ngươi nghĩ năm đó Lương Thiếu Dương dùng Âm Thực Trùng hại ngươi ba đại cung phụng không biết sao?”

Tần Liệt Trầm mặc.

“Ta sở dĩ làm phản ly khai Khí Cụ Tông, là vì Ứng Hưng Nhiên và ba đại cung phụng không đáng cho ta đầu rơi máu chảy. Nói trắng ra trong mắt chúng, chỉ cần Khí Tông cường đại, tông môn thịnh vượng, bọn chúng có thể hy sinh bất kỳ ai, nếu ngươi không có giá trị, chúng cũng sẽ hi sinh ngươi.” Dĩ Uyên cúi đầu cười khổ.

“Còn Hàn Vụ Tửu?” Tần Liệt dơ tay về phía Dĩ Uyên.

Một lúc, hắn đã uống xong bầu rượu, mà phiền nhiễu trong lòng hắn ngược lại theo lời nói Dĩ Uyên lại ngày một tăng.

“Bình cuối rồi.” Dĩ Uyên dùng vẻ mặt đau khổ, lại đưa cho hắn nói: “Ở Khí Cụ Tông đáng để kết giao chỉ có trưởng lão Mặc Hải, Phùng Dung giáo quan, Đường sư tỷ, Liên Nhu, Đồng trưởng lão cũng coi như miễn cưỡng. Những người còn lại… Ta cũng vậy, trong mắt Tông chủ cùng ba đại cung phụng, chỉ có tông môn, không có ai cả, chính ngươi là người cứu cánh cho tông môn rút cục cũng không coi ra gì.”

"Ọt ọt ọt ọt!"

Tần Liệt không lên tiếng, chỉ ngửa đầu một hơi tu sạch nửa bầu rượu, sau đó đứng lên, “Đem ta tới cửa thông đạo, ta phải nhanh chóng trở lại, muốn đi Thất Sát Cốc một chuyến.”

"Không có vấn đề." Dĩ Uyên cười nhạt một tiếng.

“Thân phận của ta cùng Tống Đình Ngọc đặc thù, mà ngươi là người Tử Vụ Hải, ta giết bao nhiêu người phe ngươi, lại chặt ngón tay Tô Tử Anh…Không có chuyện gì chứ?” Tần Liệt nhìn thật sâu về phía gã.

“Không ai biết ngươi là ai.” Dĩ Uyên quay đầu lại nhìn về phía sau. “ Từ việc của Nhâm Nam cùng nữ tử Thương Vũ Hội có thể nhìn ra, chúng đã chết. Mà tùy tùng của ta không hỏi một câu, họ tín phục ta, dù là ta mưu phản Tử Vụ Hải, chúng cũng nghe theo ta…”

“Ngươi có thể an bài bọn ta vô thanh vô tức ly khai?” Tần Liệt xác nhận.

“Chỉ cần ngươi không to mồm nói mình là Tần Liệt Khí Cụ Tông, không nói nàng là Tống Đình Ngọc thì không có vấn đề.”Dĩ Uyên tự tin nói.

Tần Liệt gật nhẹ, suy nghĩ một chút nói: “Hai chúng ta nếu có thể thuận lợi đi ra ngoài, mọi chuyện trước kia giữa ta và ngươi, xóa bỏ!”

“Một lời đã định!” Dĩ Uyên nhếch miệng tươi tỉnh cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play