Tống Đình Ngọc đã chuẩn bị rất nhiều tài liệu luyện chế Tịch Diệt Huyền Lôi trong Không Gian Giới, thậm chí còn nhiều hơn số mà Khí Cụ Tông giao cho hắn.

Điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn, Huyền Minh điện không hổ là thế lực cấp Xích Đồng,tích lũy không phải một cái Khí Cụ Tông có thể so sánh.

Nhưng hắn cũng không thể có đủ thời gian đem toàn bộ linh tài ở đây luyện chế hết thành Tịch Diệt Huyền Lôi được.

Tạm thời bỏ qua chuyện đó.

Theo làn khói trắng dần bay ra, lò luyện bị nung thành màu đỏ hồng cũng dần dần hạ nhiệt, trong thạch động đã có thêm mười ba khối Tịch Diệt Huyền Lôi.

Đây đều là Tần Liệt gấp rút làm ra.

“Tuy tài liệu không thiếu, nhưng thời gian cấp bách chúng ta tốt nhất nên thừa dịp cường giả Giác Ma Tộc còn chưa tụ tập cố xông vào U Minh Chiến Trường.” Tống Đình Ngọc nhìn Tịch Diệt huyền lôi đã được khắc linh trận đồ, trở nên hưng phấn, đôi mắt dễ thương rạng rỡ nói: “Còn đống tài liệu kia ta giữ lại cũng vô dụng, nếu ngươi đồng ý với đề nghị lúc trước của ta thì lúc về đem luyện chế hết thành Tịch Diệt Huyền Lôi bán cho Huyền Thiên Minh đi, ngươi thu lại đi.”

Tần Liệt ngạc nhiên, “ Ngươi không sợ ta lấy xong quỵt luôn sao?”

“Không sợ.” Tống Đình Ngọc híp mắt cười giảo hoạt.

Tần Liệt gật đầu, không khách khí đem toàn bộ thu vào Không Gian Giới, “Nếu như còn sống trở về Xích Lan Đại Lục, muốn ta bán tất cả cho Huyền Thiên Minh cũng không phải không thể. Dù sao, theo lý luận lúc trước của ngươi, ta vẫn nên là Hôn Phu của ngươi, ta cũng muốn dựa vào mối quan hệ này để tránh tên Mạc Hà kia tìm tới gây phiền toái.

Tống Đình Ngọc sóng mắt lưu chuyển, “Đúng đó, muốn Bát Cực Thánh Điện kia tin tưởng, chúng ta càng nên hợp tác mật thiết ha.”

“Đi thôi, lên đỉnh núi trùng kích vào U Minh chiến trường!” Tần Liệt quát khẽ.

Có mười ba viên Tịch Diệt Huyền Lôi trong tay, chính hắn cũng cảm thấy tạm đủ lực lượng, trừ khi có Lục Giác chiến sĩ thủ hộ ở lối vào, bằng không với năng lực của Tống Đình Ngọc và cả mười ba viên Tịch Diệt Huyền Lôi này thì việc trùng kích cửa vào không thành vấn đề.

“Nếu ngươi có thể ngưng tụ huyết yêu một lần nữa hay gọi được con Lôi Điện Mãng kia ra, ta nghĩ việc phá tan phòng hộ ở cửa vào càng thêm đơn giản a.” Tống Đình Ngọc thăm dò.

“Cũng giống như ngươi sử dụng cấm thuật, tuy có chút hữu dụng… nhưng không phải cứ muốn là dùng được đâu.” Tần Liệt lần này không tiếp tục đối phó bằng im lặng mà lập lờ trả lời.

Tống Đình Ngọc nhẹ gật đầu, dường như cũng hiểu được chỗ khó xử của hắn, “Chúng ta nên cẩn thận một chút a.”

Hai người chuẩn bị qua một chút rồi đi lên. Tống Đình Ngọc không ngừng dùng vòng tay cảm giác chấn động linh hồn xung quanh, hai người cẩn thận từng li từng tí tiến lên đỉnh núi.

Được Giác tộc nhân Ma Tộc tôn xưng là “thang trời”, dãy núi chẳng những cao vút đâm thẳng vào tângf mây, mà sườn nó lại vô cùng dốc, căn bản không hề có đường bằng cho bọn hắn leo lên.

Vì thời gian gấp rút lại không thể phí sức để leo lên, Tống Đình Ngọc bất đắc dĩ liền phải dùng Thất Thải Vũ Dực, nắm tay Tần Liệt bay thẳng lên đỉnh núi.

Tần Liệt một tay nắm lấy tay nàng, tay còn lại cầm chặt Tịch Diệt Huyền Lôi, chuẩn bị lúc nào cũng có thể ném ra.

Thần kỳ là, trong khi leo núi tuy Tống Đình Ngọc không ít lần cảm nhận được khí tức của tộc nhân Giác Ma Tộc, nhưng lại thần kỳ không chạm mặt phải tên nào.

Vận khí của họ dường như không tệ.

“Thang trời” cực cao, Tống Đình Ngọc dùng Thất thải vũ dực một đường bay thẳng lên cũng mất một thời gian rất dài.

Làm cho hai người họ phải lần dừng tại sườn núi bổ sung linh lực để bảo trì sức chiến đấu tối đa, để có thể ứng phó tình huống bất lợi.

Cứ như vậy hai người một mạch dọc theo thang trời bay lên không biết qua bao lâu, chợt nhìn thấy trên đỉnh đầu xuất hiện mảnh đại địa đỏ sẫm.

Ở trên dốc núi bất ngờ lại xuất hiện những cái cầu bện bằng dây leo, làm thành một đi hẹp nối đến vùng đất màu đỏ sẫm.

Hai người Tần Liệt đứng ở đầu bên này, phát hiện những cây cầu phân tán như mạng nhện, ở trung tâm chính là đốc núi họ đang đứng nối đến vùng đất đỏ sẫm bốn phía xung quanh---- những cây cầu này chuyên dùng để giúp tà tộc đi sang vùng đất bên kia.

Vùng đất đỏ như chìm trong sương mù nồng đậm, thoạt nhìn trở nên bát ngát vô tận giống như một hòn đảo lơ lửng giữa không trung.

Ngọn núi gọi là “thang trời” này như là trung tâm của hòn đảo, giống như từ trong miệng đại địa chui ra.

Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc liếc nhìn nhau, đều thấy ngạc nhiên vì ở đây hoàn toàn không có cường giả Giác Ma Tộc canh giữ.

Hai người tiếp tục bay lên, cuối cùng cũng qua cầu đi tới vùng đất đỏ sậm, cảm giác so với lúc nhìn qua sương mù từ ngọn “thang trời “ có chút khác biệt.

Hai người nhanh chóng nhận ra, vùng đất màu đỏ sẫm này chính là tầng thấp nhất của U Minh chiến trường.

Lúc này nhìn lại, hai người nhận ra tầng dưới cùng của U Minh Chiến trường chìm ngập trong sương mù này lại là một cái vực thẳm. Ngọn núi được gọi là “Thang trời” kia chính là một ngọn núi nằm chính giữa vực thẳm.

Tại đây đại đia nhuốm một màu đỏ sậm, như nhuôm bởi máu tươi, tạo ra cho con người một cảm giác vô cùng nặng nề.

Hai người nhìn ra xa, phát hiện xung quanh cũng đều chìm trong màu đỏ ghê rợn này, hoàn toàn không thấy một chút sức sống. Mà trên đỉnh đầu cũng là một nền trời đỏ sẫm, làm người ta liên tưởng đang lạc trong một nhà giam máu.

Đứng ở đây, toàn thân hắn đều cảm thấy không thoải mái, hít thở trong một không gian tràn ngập mùi máu tanh làm khí huyết trong cơ thể hắn trở nên rối loạn, cả trái tim cũng đập loạn lên.

“Tần Liệt! tuy đây là tầng dưới chót của U Minh chiến trường, nhưng nó cũng không an toàn.” Tống Đình Ngọc từ lúc đến đây khí huyết cũng dị biến, cảm giác trong ngực luôn bị đè nén khó chịu, “ Có thể do tà tộc kịch liệt giao chiến cùng Bát Cực thánh điện, cho nên dồn hết cao thủ lên hai tầng trên, vì vậy ở đây mới không có người trấn giữ, hay võ giả Giác Ma Tộc ở đây không biết chúng ta sẽ đi qua nên mới, không phái người canh giữ…”

Tống Đình Ngọc cũng biết giả thuyết của nàng có chút vô lý, nhưng nàng cũng thực sự không lý giải được vì sao ở đây lại không có cường giả Giác Ma Tộc.

“Cho dù thế nào đi nữa, thì hai tầng trên…càng thêm nguy hiểm a.” Tống Đình Ngọc hít sâu một hơi nói: “ E rằng chúng ta phải lên đến tầng thứ tư mới gặp được võ giả Xích Lan đại lục, chỉ có lên đến tầng thứ tư mới coi như là an toàn. Tiếp tục bay lên đi, huống hồ đây còn chưa phải đỉnh núi, chỉ cần bay thẳng theo ngọn núi này, chúng ta hoàn toàn có thể thoát khỏi đây lên đến tầng trên.”

Nghe vậy…, Tần Liệt nhìn về “thang trời” trong vực sâu, phát hiện nàng nói không sai.

Nơi đây vẫn chưa phải đỉnh, nó vẫn tiếp tục xuyên thẳng lên, đâm sâu vào những tầng trời bên trên.

“Lão thiên, rút cục ngọn núi này cao bao nhiêu đây?” Tần Liệt tặc lưỡi.

“Hoàn toàn không hợp lẽ thường.Thông thiên sơn là ngọn núi cao nhất Xích Lan đại lục, nhưng đem ra so với cái này thì quả thật nó không đáng nhắc tới a. Không ngờ bên trong U Minh giới lại tồn tại ngọn núi cao như vậy, giống như đâm xuyên qua hai thế giới a.”Tống Đình Ngọc tấm tắc kêu kỳ lạ.

Hai người cảm thán một phen, liền theo đề nghị của Tống Đình Ngọc tiếp tục bay lên.

Nhưng lúc này Huyết Lệ vốn yên tĩnh, nửa linh hồn của gã đột nhiên liên hệ với hắn, “Tiểu tử, ngươi… ngươi đi đến đâu vậy? Huyết Linh chi khí thật nồng đậm!”

“U Minh chiến trường tầng dưới cùng.” Tần Liệt nhíu mày đáp.

“U Minh chiến trường? là nơi nào?” Huyết Lệ đương nhiên không hiểu rõ những cấm địa trên Xích Lan đại lục.

Tần Liệt giải thích sơ qua một hồi.

“Ngươi thả linh hồn ta ra một lát!” Huyết Lệ chủ động yêu cầu.

Trước đó, tại Ma Thần sơn mạch, giữa lúc Tần Liệt mơ màng giải cấm chế lôi điện cho gã trong Trấn Hồn Châu cho lão.

Sau khi thoát ra lão liền dùng linh hồn cưỡng chế thân thể hắn, dùng máu tươi của chính hắn thi triển cấm thuật, lấy máu tộc nhân Giác Ma tộc ngưng kết ra Huyết Yêu, giúp hắn chống lại Tà Thần.

Huyết Lệ vốn có thể chạy trốn, nhưng lại chủ động trở về Trấn Hồn Châu, tiến vào Lôi Điện phong ấn.

Làm hắn thấy khó hiểu, cũng dần tin rằng dù thả lão, lão cũng không bỏ đi.Huyết Lệ dường như có chút gì đó ỷ lại Trấn Hồn Châu.

Vì nghe của Huyết Lệ, tuy hắn có chút do dự nhưng vẫn giải trừ phong cấm.

Tống Đình Ngọc thấy Tần Liệt bỗng nhiên trầm mặc, bèn quan sát hắn, thấy tần liệt lúc thì nhíu mày lúc lại tỏ ra do dự nàng liền đoán ra hắn có lẽ đang giao tiếp với sinh linh nào đó trong cơ thể…

Vì vậy nàng nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt.

Sau đó nàng liền thấy từ trong mi tâm Tần Liệt chợt có một đám huyết quang bay ra.

Huyết quang chậm rãi biến ảo ở ngay giữa nàng và Tần Liệt, cuối cùng hóa thành linh hồn một lão giả khô gầy, linh hồn của lão do không được đầy đủ nên có chút mơ hồ, nhưng dựa vào uy thế khủng bố của lão tỏa ra, Tống Đình Ngọc liền khẳng định tin tức của Bát Cực Thánh Điện cùng Huyền Thiên Minh đều sai lầm. Vị Huyết Lệ chưa hề ly khai Tần Liệt!

“Huyết Lệ tiền bối?” Tống Đình Ngọc khiếp sợ kêu lên.

“hắc hắc! hắc hắc!” Sau khi linh hồn gã thoát ra liền cười quái dị bay vòng vòng xung quanh, như muốn xác định điều gì đó.

Hắn vốn không để ý tới Tống Đình Ngọc.

Một lát sau linh hồn Huyết Lệ từ một nơi khá xa quay lại, khặc khặc cười quái dị nói “Huyết chi tuyệt địa! Hắc hắc, quả nhiên là huyết chi tuyệt địa.

Huyết Lệ vô cùng kích động, “Huyết Sát tông ta tìm vô số năm, đều hy vọng thấy được một cái huyết chi địa đủ tư cách làm chỗ lập tông, đáng tiếc lại bị nhốt lại không tìm. Không ngờ, cái gọi là tầng dưới cùng U Minh chiến trường lại chính là chỗ Huyết Sát Tông chúng ta hằng mơ ước!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play